• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm gia chưa bao giờ được chứng kiến cảnh cậu Hai giận dữ đến như vậy, mặc dù ba năm nay cậu mang tiếng “bệnh sắp chết”,không bao giờ nhắc chân ra khỏi giường, nhưng trước đó cậu vẫn luôn ở trước mặt người khác là một con người trầm tính, ít nói, nhưng điều cậu nói ra luôn luôn phải đạo, và một khi cậu đã quyết thì sẽ không có gì có thể thay đổi được, cho nên trên dưới Diêm gia vẫn luôn ngầm tôn trọng và kính nể cậu, mặc nhiên không ai dám coi thường và làm trái ý cậu cả, lần này Lăng Khả Khả dám cả gan động đến Hồng Hạnh, ra tay độc ác khiến cô phải thương tích đầy mình, cậu Hai biết rõ chỉ một mình cô thì quả thật sẽ không có lá gan đó, bà Cả lần này quả thật đã chọc nhầm người rồi.

…….

_Mợ Hai…Mợ Hai

Hồng Hạnh mơ mơ màng màng nghe như có tiếng ai gọi cô, nhưng vì mi mắt cô nặng trịt nên không thể hé ra để nhìn xem người đó là ai được, bàn tay cô cảm nhận được người đó đang sờ vào tay cô, “lạnh quá “, cô thầm nghĩ, chưa bao giờ cô thấy bàn tay con người lại lạnh lẽo đến như vậy, cô cố gắng một lần nữa để mở mắt ra nhìn. Trước mặt cô là một cô gái, cô ấy có mái tóc rất dài và đẹp, mái tóc cô ấy thả hờ hững ra trước ngực, cô gái mỉm cười dịu dàng nhìn cô, Hồng Hạnh cũng gượng cười đáp lại, sau đó cô gái ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt trìu mến nhìn cô, giọng dịu dàng

_ Mợ Hai…mợ cực khổ rồi…

Hồng Hạnh không hiểu ý của cô gái đó là gì, cô chỉ cảm nhận được là hiện tại cô đang rất mệt, tay chân như nhấc không lên nữa, cô định mở miệng hỏi tên cô ấy thì lại nghe một giọng nói khác gọi cô, lần này giọng nói rất gấp gáp và rất đỗi quen thuộc, Hồng Hạnh còn cảm nhận được thân thể mình đang bị lay lay mấy cái.

_Mợ ơi mợ…mợ tỉnh rồi hả mợ…mợ có khát nước không để em đi lấy nước cho mợ uống nha

Lần này mí mắt của Hồng Hạnh đã có thể mở to như bình thường, cô cũng có thể nhìn rõ ràng người đang đứng trước mặt cô.

_ Tiểu Thúy là em hả? Cô gái vừa nãy ngồi ở đây đi đâu rồi

Tiểu Thúy bưng ly nước đến,đỡ vào miệng cho cô uống, khi mấy giọt nước chạm tới thanh quản,Hồng Hạnh cảm nhận như cơ thể vừa được tiếp thêm sinh lực, cả người liền tràn đầy sức sống

_ Mợ nói ai …nãy giờ chỉ có em ở đây với mợ thôi à…! Hay mợ sốt cao nên bị mê sảng rồi…Lăng tiểu thư thật là ác độc,đánh mợ ra nông nỗi này, để coi lần này cậu Hai trị tội cô ta ra sao..!

Hồng Hạnh nghe nhắc đến Lăng Khả Khả thì mới nhớ ra vết thương ở sau lưng mình, không nhắc thì thôi, nhắc đến nó lại đau nhứt, cô chống tay để có thể ngồi hẳn lên, lúc này mới nhận ra khi nãy tiểu Thúy có nhắc đến cậu Hai, nhưng vì không chú ý nên cô nghe không rõ lắm

_ Tiểu Thúy …! Lúc nãy em nói cậu Hai làm gì…?

_ Thì Cậu đang ở sảnh chính trị tội cái cô tiểu thư Lăng Khả Khả đó mợ, cô ta dám lợi dụng gia pháp để hành hạ mợ, chiến này để xem cậu Hai bắt cô ta trả giá như thế nào

_ Ấy mợ…mợ làm gì vậy…mợ còn chưa khỏi hẳn mà.

Hồng Hạnh nghe tiểu Thúy nói cậu Hai vì mình mà đích thân đi trị tội Lăng Khả Khả thì không kiềm được, muốn đi đến đó để ngăn cản cậu, cô không muốn vì cô mà sinh thêm chuyện, huống hồ Lăng Khả Khả cũng chỉ vì nghe lời xui khiến của bà Cả thôi, nếu cậu Hai trừng phạt cô ta chẳng khác nào giúp cô ta có thêm cớ mà hận cô, ngày tháng sau này sống ở Diêm gia sẽ không còn dễ dàng nữa

_ Tiểu Thúy em mau giúp tôi, đưa tôi đến chỗ cậu Hai, nhanh đi kẻo không kịp nữa…

_ Nhưng đến đó làm gì hả mợ, hay mợ muốn tận mắt chứng kiến Lăng tiểu thư đau đớn, vậy để em dìu mợ đi

Hồng Hạnh liếc nhìn tiểu Thúy một cái rồi không nói gì nữa, cô im lặng để tiểu Thúy dìu đi nhanh đến gian nhà chính, vừa đi đến gần cửa, cô đã nghe tiếng roi quật xuống nền nhà rất mạnh, sau đó là tiếng là thất thanh của Lăng tiểu thư

_ Á…bác Cả ơi cứu con…cứu con đi bác Cả ơi….

_ Vạn An à có gì thì từ từ nói, sao con có thể làm vậy với Khả Khả được, dù sao thì nó cũng là em họ của con…

Bà Cả vừa lên tiếng nói đã bị cậu Hai trừng mắt nhìn một cái, bà ta hơi sững lại, sau đó quay sang giật giật nhẹ cánh tay Diêm lão gia. Diêm lão gia cũng chưa biết rõ nguyên nhân vì sao câu Hai lại nóng giận như vậy, ông cũng quay sang từ tốn hỏi cậu

_ Vạn An …có chuyện gì con có thể giải thích rõ cho ta biết được không? Tại sao nghiêm trọng đến mức phải dùng gia pháp với Khả Khả thế này? Gia pháp không phải muốn dùng là tùy tiện dùng như vậy được

_ Thế cha cũng nên hỏi người vợ yêu quí của cha xem, gia pháp có thể tự tiện dùng lên người Hồng Hạnh không?

Diêm lão gia nghe đến đó liền sững sốt nhìn bà Cả, ánh mắt của ông hướng về bà ta chờ đợi một sự giải thích, bà Cả có hơi lúng túng né tránh ánh mắt của ông, nhưng rất nhanh sau đó liền quay lại, nhìn thẳng vào cậu Hai hùng hồn nói lớn

_ Là do Hồng Hạnh nó vi phạm qui tắc của nhà mình, tôi chỉ thay mặt ông giáo huấn nó mà thôi…

_ Vi phạm qui tắc.. ” mẹ_ Cả” nói rõ xem,Hồng Hạnh qui phạm qui tắc ở chỗ nào

Cậu Hai gặng giọng, nhấn mạnh từ tiếng yêu cầu bà ta giải thích, bà Cả nghe thấy giọng điệu của cậu Hai gần như là mất kiên nhẫn, liền luống cuống cố suy nghĩ để tìm ra câu trả lời hợp lí nhất cho mọi người, nhưng bà ta vốn dĩ đang lấy cớ, cho nên làm sao có thể tìm được lí do thích hợp trong lúc này.

_ Là do tôi không tập trung nghe vú Dương dạy dỗ, làm phụ lòng ủy thác của mẹ Cả, học mãi không thành, cho nên khiến mẹ Cả thất vọng, mấy roi đó là do tôi xứng đáng nhận lấy

Giọng Hồng Hạnh yếu ớt vang lên liền thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người trong nhà, nhất là câụ Hai, vừa nhìn thấy cô,cơn giận của cậu dường như bị dập tắt được đôi chút, mặc dù trông cô vẫn còn rất yếu, nhưng giọng điệu và sự kiên quyết trong ánh mắt đã khiến tâm trạng cậu đỡ hơn rất nhiều.

Tiểu Thúy đi kế bên cũng vô cùng ngạc nhiên với lời Hồng Hạnh nói, lúc nãy nó cứ đinh ninh cô vì muốn tận mắt chứng kiến Lăng Khả Khả bị cậu Hai trừng phạt nên mới nhờ nó dìu đến đây, không ngờ chẳng những cô không phải muốn như vậy mà cô còn lên tiếng nói đỡ cho bọn họ, “mợ của nó bị đánh đến quẫn trí rồi “, nó thầm nghĩ như thế.

Thấy Hồng Hạnh lên tiếng nói giúp mình Lăng Khả Khả vô cùng ngạc nhiên, cả vú Dương cũng há hốc kinh ngạc, bọn họ cứ nghĩ trong lúc này người muốn họ chết nhất,chính là Hồng Hạnh, nhưng không ngờ cô lại lấy đức báo oán, trong ánh mắt của vú Dương thoáng hiện lên sự trân trọng

_ Hồng Hạnh! Những lời con nói có thật không?

_ Dạ thưa Lão gia, trước mặt cha con không dám nói dối dù là nửa lời …

Bà Cả nghe thấy Hồng Hạnh nói thì bĩu môi,bà ta lầm rầm điều gì đó trong miệng, nhưng nếu như đứng gần sẽ nghe được câu “giả nhân giả nghĩa”

_ Vạn An con đã nghe thấy rồi đó, bây giờ Hồng Hạnh cũng nói là lỗi của nó, con còn khúc mắc gì nữa không?

Giọng bà Cả đầy vẻ đắc ý, nhưng câu Hai cũng chẳng quan tâm đến bà ta, cậu đi đến đỡ Hồng Hạnh lại ghế ngồi, vẫn là chỗ ngồi ” vinh dự” trong Diêm gia, bà Cả vừa nhìn thấy hai mắt đã đỏ rực lên vì tức, nhưng cô cũng không dám lên tiếng, Diêm lão gia đã không phản ứng gì bà ta làm sao có quyền lên tiếng được…

_ Nhưng còn vết thương trên người Hồng Hạnh, mẹ Cả tính sao, cho dù là cô ấy có lỗi, con thiết nghĩ một “người ngoài ” như Lăng Khả Khả cũng không có quyền dụng hình với mợ Hai nhà họ Diêm, mẹ _ Cả_thấy_có_đúng không?

Mấy từ cuối cậu Hai cố tình nói to chậm và rất rõ ràng, ai nghe thấy cũng hiểu hàm ý trong đó, đúng thật Lăng Khả Khả đã ở trong Diêm gia từ nhỏ, nhưng vốn dĩ cô ta chỉ là cháu họ của bà ta, cả họ cũng là mang họ Lăng không phải họ Doãn hay là họ Diêm, cho nên tính theo vai vế, Lăng Khả Khả hoàn toàn không có quan hệ họ hàng gì hết với cậu Hai, hay nói cho chính xác hơn,cô ta chỉ là người dưng ăn nhờ ở đậu trong Diêm gia trang thôi

Lăng Khả Khả nghe đến đó thì tái mặt, trước giờ cô ta quen thối hống hách, ỷ có chút quan hệ với bà Cả thì ra vẻ lên mặt, bao nhiêu người hầu kẻ hạ trong Diêm gia đã phải nhịn nhục cô ta, nói vì cô ta mà ăn đòn roi thì không đúng nhưng nói bị cô ta cho nếm nổi đau xác thịt thì cũng không sai, bà Cả lúc này hoàn toàn không còn lí lẽ gì để đáp lại cậu Hai, bà ta khẽ liếc nhìn xuống Lăng Khả Khả, cô ta vẫn đang quỳ mọn dưới chân bà ta, vẻ mặt đang thương vô cùng

_ Vậy ý con muốn sao…?

Bà ta dịu giọng lại thăm dò cậu Hai, ánh mắt thể hiện rõ sự nhân nhượng

_ Cũng không có gì, gia pháp mẹ Cả cũng đã thay cha làm rồi, đánh thì cũng đã đánh rồi, chỉ có điều bao lâu nay có người ỷ thế hống hách, làm hại không biết bao nhiêu gia nhân, người hầu của Diêm gia, bây giờ cả mợ Hai Diêm cũng không buông tha, thiết nghĩ cũng nên cho người này một bài học để tự thức tỉnh bản thân…

Sau đó cậu nhẹ nhàng nhìn Hồng Hạnh

_ Theo mợ Hai Diêm đây,chúng ta nên xử lý Lăng tiểu thư như thế nào

Hồng Hạnh bất ngờ với câu hỏi của Cậu Hai, tự dưng lại bị cậu kéo vô tình huống khó xử như thế này, lúc nãy cô đã mở miệng nói giúp cô ta,chỉ vì cô muốn được yên ổn, nào ngờ bây giờ cậu lại tiếp tục làm khó cô,

” Cậu Hai à! Cậu thật biết đùa người khác quá “

Hồng Hạnh dùng ánh mắt vô cùng “trìu mến ” nhìn cậu Hai, nhưng nhìn kỹ một chút sẽ thấy có hình tia lửa trong con ngươi của cô, cô nở nụ cười giả lả

_ Ha….chắc cậu Hai đang đùa…em làm gì có thể quyết định những chuyện lớn như vậy…

_ Mợ Hai à….em cũng nên chứng tỏ cho mọi người biết cũng có uy trong ngôi nhà này đi

Câu nói này là cậu Hai ép sát miệng mình vào tai cô thỏ thẻ, khiến Hồng Hạnh vừa nhột lại vừa ngại, cô ngượng ngùng

_ Vậy để Lăng tiểu thư quỳ gối hối lỗi một đêm đi…

_ Được…vậy quyết định như vậy đi ….Lăng tiểu thư thiết nghĩ cô cũng nên cám ơn mợ Hai Diêm đã nhân từ giúp cô

Lăng Khả Khả ngước lên nhìn Hồng Hạnh, ánh mắt cô ta không có vẻ gì là tỏ ra biết ơn cô, lại miễn cưỡng nói ra hai từ ” cám ơn”. Hồng Hạnh cũng gượng cười chấp nhận…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK