Một tháng quá ngắn, nhiều người sẽ không kịp chuẩn bị, nhưng đối với An Khê hay Giang Tiểu Mai thì như vậy quá đủ. Vì chờ đợi thời điểm này mà hai người đã chuẩn bị trong một thời gian dài.
Người của thôn Tam Thủy bàn tán rất nhiều về chuyện hai người tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Trọng tâm của cuộc thảo luận chủ yếu là về An Khê. Phần lớn đều là những lời không dễ nghe.
Từ khi về thôn Tam Thủy đến nay, An Khê đã nghe rất nhiều thứ như vậy. Cô đã hình thành thói quen bỏ qua những lời khó nghe này ra sau và làm việc của mình.
Tháng chín vừa kết thúc là đến mùa thu hoạch, khắp nơi đều là cảnh người dân bội thu. Các học sinh thi cũng vậy, những nỗ lực hàng ngày sẽ được khẳng định trong kỳ thi tuyển sinh đại học này.
Năm nay có tổng cộng năm triệu thí sinh dự thi, lượng người đông đến mức không thể tăng thêm. Huyện Dương Thụ Lâm là địa điểm thi duy nhất cả nước, tất cả thí sinh tham dự đều phải lên thị trấn để dự thi.
Thi đại học phải thi trong hai ngày, An Khê định đưa Giang Tiểu Mai lên thị trấn làm quen với hoàn cảnh trước. Giang Triều không có thời gian đi cùng cô vì đây là thời điểm thu hoạch bận rộn nhất, anh không thể xin nghỉ.
An Khê cũng không có ý định dẫn hai đứa nhỏ theo, cô sợ đến lúc đó quá hỗn loạn, không trông được chúng thì sẽ xảy ra chuyện. Ban ngày anh sẽ dẫn hai đứa tới căng tin chơi, dù sao ở đó đông người, còn có không ít trẻ nhỏ nên rất nhiều người lớn trông. Buổi tối thì Giang Triều đón chúng về nhà.
Trước khi đến thị trấn một ngày, An Khê chỉ chuẩn bị hai bộ quần áo. Sau khi tắm rửa cho hai đứa trẻ, An Khê đặt chúng lên giường rồi căng màn để chúng tự chơi.
Hai đứa nhỏ chơi đùa vui đến nỗi vừa tắm rửa sạch sẽ mà người đã ướt đẫm mồ hôi. An Khê may quần áo cho hai đứa nhỏ giống nhau, tr3n áo xát nách màu đen có thêu một đóa hoa nhỏ màu trắng.
Mấy bộ này là vải cotton thoải mái, chính là của hồi môn lúc trước của cô. Hai đứa nhỏ được ăn mặc sạch sẽ gọn gàng.
Vải là đồ quý giá, nhiều người trong nhà đều lấy đồ mà đứa lớn không mặc vừa cho đứa nhỏ mặc, hoặc lấy những bộ đồ đã nát đến mức không khâu nổi, rồi cắt những chỗ nguyên vẹn, ghép thành bộ đồ nhỏ. Những chỗ vá lớn nhỏ phía tr3n với đường khâu đầy màu sắc khiến mấy bộ đồ nhìn qua cũng rất hợp thời trang.
An Khê có chút buồn cười nghĩ lại, nhưng hai thứ nhỏ trong nhà cô thì không như thế, chúng luôn được dùng những thứ tốt nhất.
An Khê nằm sấp bên giường nhìn hai đứa nhỏ mắt tròn xoe. An Khê đưa tay gãi vào nách chúng.
Tiếng cười khanh khách của hai đứa nhỏ không ngừng vang lên. Chúng vừa cười vừa lăn lộn tr3n giường, đẩy hết đống chăn mỏng vào góc.
"Ai là anh trai?" An Khê trợn mắt rồi giả vờ giương móng vuốt.
Tiểu Quyết Minh cũng giơ hai tay của mình lên, khuôn mặt mũm mĩm cười không nhìn thấy mặt trời.
"Em gái đâu rồi?" An Khê làm như thế một lần nữa.
"Mẹ, em gái, em gái đây." Tiểu Nhân Tr.ần nhanh chóng bò lên người An Khê. Con bé giống như một con gấu túi bám lên người An Khê rồi hôn lên mặt cô hai cái, khóe miệng chảy đầy nước bọt đều dán lên mặt An Khê.
Tiểu Quyết Minh cũng không yếu thế đứng lên, múa đôi tay nhỏ bé cọ lên người An Khê.
Lúc Giang Triều đi vào, thấy ba mẹ con đều nằm gục giường, cười đùa với nhau. Giang Triều đi tới trước giường, ôm em gái lên rồi bế khắp nhà. Em gái được bế thì cười to hơn.
"Cha, cha, ôm." Tiểu Quyết Minh cũng vươn bàn tay nhỏ bé hét lớn.
Giang Triều dùng một tay còn lại ôm anh trai lên, bế hai đứa đi loanh quanh.
Sau khi đùa giỡn một lúc thì An Khê ngồi tr3n giường thở hổn hển. Trời đã vào đầu mùa thu, thời tiết đã không còn quá nóng nữa, nhưng hơi nóng vẫn chưa hoàn toàn tan đi.
Lúc trước Thiệu Bội Hà cho cô một miếng vải màu đỏ thẫm làm của hồi môn. Sau khi An Khê học cách may quần áo từ Dư Tú Lệ, cô lấy miếng vải màu đỏ thẫm làm một chiếc váy có thắt lưng, dài quá đùi một chút. Cô không dám mặc ra ngoài, nhưng bình thường, lúc không có ai ở nhà thì cô vẫn mặc.
Chủ yếu là muốn mát mẻ một chút, đương nhiên cũng cho Giang Triều một chút phúc lợi. Giang Triều có vẻ rất thích cô mặc như vậy, An Khê kéo cổ áo trước ng.ực thấp xuống một chút.
Buổi tối hai đứa nhỏ đi ngủ đúng giờ, sau khi nghịch ngợm một hồi, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tr3n người vẫn còn mồ hôi, An Khê sợ chúng bị cảm lạnh nên lấy khăn tay lau toàn thân chúng. Sau đó cô mới cẩn thận đặt khăn lên đầu giường rồi nằm một góc nhỏ.
"Giang Triều, em xay bột đậu đỏ cho hai đứa, nếu chúng khóc thì anh ngâm một ít cho chúng ăn, ăn no là có thể ngủ được" An Khê lo lắng nói.
Từ khi sinh ra tới giờ, hai đứa nhỏ chưa từng xa cô hơn một ngày. Bây giờ co phải đi ra ngoài bốn, năm ngày, nói không lo lắng là giả, chỉ sợ chúng không gặp được cô sẽ khóc. Trẻ con khóc lâu không tốt cho cơ thể.
"Em không muốn nói gì với anh sao?" Giang Triều nói.
Trong mắt vợ anh chỉ có con cái, anh không biết bị hai đứa nhỏ mập mạp chen vào từ bao giờ. Trước kia, khi anh ra ngoài, An Khê đều quấn lấy không cho anh đi, sau khi có con thì cô mặc kệ anh đi sớm về sớm.
An Khê chớp mắt hai cái, cười nói: "Đã là vợ chồng rồi, có muốn nói cái gì."
Đối diện với kẻ vô tình vô nghĩa trước mặt, Giang Triều chỉ biết chửi thầm trong lòng.
"Được rồi! Em sẽ nhớ anh." An Khê quỳ gối tr3n giường, ôm vai Giang Triều, đặt lên má anh một nụ hôn.
Từ tr3n cao nhìn xuống, Giang Triều dễ dàng nhìn thấy nét xuân phơi phới thấp thoáng sau lớp quần áo của An Khê. Mắt anh tối sầm lại, bế An Khê ngồi đối diện, hai tay bắt đầu không thành thật.
An Khê tựa đầu lên vai anh, cười như một con mèo ranh mãnh.
"Ngày mai em còn phải dậy sớm để bắt xe đấy! Chỉ cho phép làm một lần, rõ chưa?" An Khê nắm tay Giang Triều, cô sợ anh không biết kiềm chế thì ngày mai cô sẽ không dậy được.
"Được." Giang Triều mơ hồ đáp.
Có quỷ mới biết anh có giữ lời hay không.
Sáng sớm hôm sau, An Khê dậy sớm nấu bột rồi đun nước sôi để hai đứa dậy ăn.
Giang Triều mới đưa An Khê và Giang Tiểu Mai đến cổng thôn đã bị An Khê đuổi về. Cô cố ý đi lúc hai đứa nhỏ đang ngủ. Cô sợ trong nhà không có người, hai đứa tỉnh lại không ai chăm sóc sẽ xảy ra chuyện.
Hai người ngồi xe bò khỏi thôn, Giang Tiểu Mai vẫn tò mò hỏi đông hỏi tây. Mặc dù ở nhà hung dữ là vậy nhưng cô ấy chưa từng ra khỏi thôn Tam Thủy, mới chỉ đi lên thị trấn với cha mấy lần chứ chưa từng lên huyện.
Họ đi xe bò từ thôn Tam Thủy đến thị trấn, sau đó từ thị trấn bắt xe buýt đến thành phố. Đường đến thị trấn rất đẹp, được bao bọc bởi hai ngọn núi. Đường mà xe bò đi qua thì xanh biếc không có điểm dừng. Tr3n đường thì có tiếng xào xạc của cây tr3n núi hòa lẫn với tiếng nước chảy.
Ngoại trừ hơi lạc hậu thì những thứ khác của thôn Tam Thủy đều rất tốt. Nơi này rất phù hợp cho những người theo đạo Phật. Nhưng lúc mới đến thì luôn cảm thấy mới mẻ, nhưng ở lâu sẽ khó tránh khỏi sự nhàm chán. Giống như Giang Tiểu Mai, nhìn thấy những cảnh này thì đã quen, không có bất kỳ cảm giác nào. Nhưng cô ấy lại không ngừng hỏi cô chuyện ở Bắc Kinh.
"Chị dâu, em nghĩ kỹ rồi, em sẽ đến Bắc Kinh. Nếu có thể học đại học, em nhất định sẽ học ở Bắc Kinh." Khương Tiểu Mai nắm chặt tay, hai mắt sáng lên.
An Khê cười gật đầu, có ước mơ là tốt: "Nếu thi đỗ trường ở Bắc Kinh, em có thể đến thăm Tử Cấm Thành và Vạn Lý Trường Thành. Đến xem trực tiếp sẽ vui hơn."
"Chị dâu, chị đẹp như vậy, còn có học vấn, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi chị. Chị yên tâm, cho dù có người theo đuổi chị, em nhất đinh sẽ không nói với anh trai em." Giang Tiểu Mai ngồi tr3n xe, nhìn khung cảnh càng ngày càng phát triển thì hưng phấn nói.
Cô ấy nghe nói người trong thành phố cởi mở hơn người địa phương rất nhiều, không biết có đúng hay không.
"Không ai theo đuổi chị cả." An Khê cười lắc đầu. Nhưng Điền Khê thì ngược lại, cô ta có rất nhiều người theo đuổi. Tuy cô ta không thích bọn họ nhưng vẫn dây dưa không dứt.
Cô biết chuyện trước kia cô ta thích lớp trưởng, lớp trưởng hình như cũng có ý với cô ta. Hơn nữa còn gửi thư tình một lần, nhưng bị người ta phát hiện rồi báo cho giáo viên. Hai người ở trong lớp cùng nhau đi trốn. Tuy nhiên, mối quan hệ vẫn chưa bị phá vỡ, thỉnh thoảng họ còn hẹn nhau xem phim.
Sau đó Điền Khê bốc đồng muốn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, lớp trưởng đã chia tay cô ta. Sau đó hai người cũng nắm tay nhau khi xem phim, nhưng không có tiến triển gì thêm.
Trước khi lấy Giang Triều, chuyện tình cảm của cô vô cùng mờ nhạt.
Khi cô bị Giang Triều quấn lấy hỏi về quá khứ, cô đã nói rằng mình chỉ thích một người là anh. Cô hy vọng mình sẽ không gặp lại tên lớp trưởng xui xẻo đó, nếu không cho dù cô thực sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Cái gì gọi là thực lực cõng nồi, nàng một chút cũng không nghĩ.
Sau đó, An Khê ngủ thiếp đi tr3n xe, mùi khó chịu quện vào trong giấc mơ. Hai người ngồi xe hơn hai giờ thì đến huyện.
Sau khi đến huyện, Giang Tiểu Mai vốn nghĩ hai người sẽ ở phòng trọ, nhưng không ngờ An Khê lại dẫn cô đến một cái sân lớn.
An Khê lấy chìa khóa ra, vừa mở cửa vừa nói: "Đây là nhà của bạn chị. chị đã liên hệ trước với cô ấy, cho chúng tôi ở nhờ hai ngày. Mấy ngày này chúng ta sẽ không nấu cơm, lát nữa chị dẫn em ra ngoài ăn."
Giang Tiểu Mai đánh giá căn phòng vài lần, ở nhờ nhà người khác cô ấy hơi dè chừng, không vui và tự nhiên như ở nhà mình. Có vẻ như ngôi nhà này đã lâu không có người ở.
"Chị dâu, tại sao không có người ở?" Giang Tiểu Mai tò mò hỏi.
"Họ có nhiều nhà, đây là nhà phụ, bình thường họ không ở đây." An Khê đặt đồ sang một bên rồi cầm chổi quét nhà.
"Hôm nay đi đường mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước, ngày mai đến trường xem thử, coi như là làm quen với môi trường." An Khê nói.