Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Kiều Ân, Tống Minh không khỏi sửng sốt, nhưng trong nháy mắt lông mi Kiều Ân hơi động che đi thần sắc ở đáy mắt.
Khi lần nữa nhìn lại hắn, thần sắc dưới đáy mắt của Kiều Ân đã hồi phục như cũ, tia bất mãn vừa nhìn thấy kia giống như ảo giác, đồng thời cái lưỡi đang đảo loạn trong miệng hắn cũng rút ra, kể cả ngón tay đã sờ tới hậu huyệt ướt át của hắn...
Nam nhân cao lớn mái tóc vàng, đường nét sắc sảo trước mặt hoàn toàn buông ra Tống Minh, cậu hít sâu một hơi, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn còn ửng hồng chưa tan đi xúc động dục vọng, cậu hạ giọng nói một câu xin lỗi, liền đổi giày mở cửa rời đi.
Lưu lại Tống Minh còn dựa trên bức tường cạnh huyền quan thở dốc...
Hắn nhớ lại một màn khi nãy, cảm thấy bản thân có thể là cắn có chút mạnh, vì hiện tại trong miệng hắn đều là mùi máu... Đầu lưỡi Kiều Ân khẳng định là bị hắn cắn bị thương rồi...
Nhưng việc này xảy ra quá bất ngờ... hắn cũng đẩy không ra Kiều Ân...
Nghĩ đến chuyện vừa nãy trong thân thể Tống Minh còn lưu lại sóng tình quen thuộc đang không ngừng trào dâng, hắn cách chiếc quần đùi rộng thùng thình nhìn tính khí bản thân đang hơi ngóc đầu, hai má phiến hồng, tại sao bản thân lại dễ dàng gợi lên dục vọng như vậy...
Tống Minh bình tĩnh lại, đi vào phòng tắm súc miệng, liên tục súc miệng mấy lần mới làm sạch mùi máu trong miệng, Tống Minh nhìn môi mình trong gương hơi sưng đỏ, cảm thấy trong thân thể vẫn chưa tan đi kích động.
Hắn vô ý thức sờ sờ môi, vẻ mặt có chút mơ hồ, nhớ đến ánh mắt của Kiều Ân...
Hắn cảm thấy bản thân có chút quá đáng...
Hai người ở cùng nhau mấy ngày này, Kiều Ân luôn rất ngoan, đối xử với hắn rất tốt, ngoan ngoãn hầu hạ hắn, giống như người hầu của hắn vậy, nói một là một nói hai là hai...
Có điều thứ duy nhất Kiều Ân kiên trì là mỗi ngày đều nói với hắn vô số lần, để cậu ở bên hắn.
Kiều Ân nói sẽ trải qua tất cả kỳ phát tình với hắn...
Tống Minh cũng đã cân nhắc tỉ mỉ, hắn phát hiện thật ra hắn không kháng cự Kiều Ân. Hắn cũng nghĩ một chút về ngày tháng sau này ở bên Kiều Ân... Hình như không khó đến vậy... Hơn nữa ở bên Kiều Ân, vì Kiều Ân hiểu hắn nên sẽ không có quá nhiều trói buộc.
Hắn sớm đã có đáp án, nhưng những ngày này lúc Kiều Ân không ngừng nói với hắn muốn ở bên hắn, hắn không có đáp ứng Kiều Ân.
Tống Minh là cố ý, xem như trừng phạt Kiều Ân khi hắn trong kỳ phát tình dám đối xử với hắn như vậy... còn có chính là, hắn muốn lạnh mặt với Kiều Ân vài hôm, để Kiều Ân thỏa hiệp với hắn một vấn đề.
Hắn ở bên Kiều Ân, có thể, chỉ cần Kiều Ân đồng ý với hắn, chính là không cần con cái, dù sao hắn cũng không sinh.
Mặc dù sau đó Kiều Ân cũng không nhắc đến để hắn sinh bảo bảo cho cậu, nhưng tống Minh biết rõ, Kiều Ân nhất định sẽ có suy nghĩ này, vậy nên nhất định phải ngăn chặn.
Thuốc tránh thai uống hết rồi, hơn nữa thứ đó rất khó lấy được, Kiều Ân chắc chắn cũng không tình nguyện lấy về. Tống Minh nghĩ nghĩ, cũng có cách giải quyết khác, đó chính là sau này cùng Kiều Ân làm tình nhất định phải mang bao.
Alpha mang bao Omega sẽ không mang thai, hơn nữa rất thuận tiện, như vậy có thể miễn bỏ cảnh hắn không thể tiếp nhận nhất là sinh con rồi.
Hơn nữa Tống Minh còn nghĩ tới, cùng áo bông nhỏ dính người Kiều Ân ở bên nhau, không biết chừng hắn có thể lật ngược tình thế làm công.
Tống Minh lúc trước vẫn luôn là công, mặc dù trở thành Omega, cũng nếm qua khoái cảm bị đè, nhưng đi đè người khác là thiên tính trời sinh của mỗi nam nhân, càng đừng nói Tống Minh lúc trước luôn là công, mặc dù Kiều Ân rất cao lớn rất đàn ông, hoàn toàn không phải loại tiểu O hoặc tiểu B mềm mại dễ thương hắn thích ôm kia, còn là một Alpha tiêu chuẩn... có điều, lúc trước Tống Minh có xem qua một bài post, cũng có rất nhiều Alpha thích bị đè...
Hắn cảm thấy nếu như hắn ôm Kiều Ân, Kiều Ân cũng sẽ có khoái cảm bị đè, vậy sau đó số lần hắn bị đè cũng giảm đi, càng sẽ không đột nhiên trúng đạn mang thai. Hơn nữa bởi vì khoang sinh sản của Alpha đã hoàn toàn thoái hóa, sẽ không có chuyện mang thai. Có điều Kiều Ân có thể mang thai càng tốt, đỡ phải ngày nào cũng muốn để hắn sinh...
Ý nghĩ muốn ôm Kiều Ân cũng chỉ là Tống Minh nghĩ trong lòng, hắn cũng hiểu rõ nếu thật sự nói ra, Kiều Ân suy cho cùng luôn là Alpha công, chắc chắn sẽ không để hắn ôm, có thể biết ý nghĩ này của hắn, ngược lại sẽ làm hắn đến không xuống giường được... chuyện này phải từ từ, không gấp...
Còn chuyện ra ngoài hẹn pháo với mấy tiểu khả ái, Tống Minh đã hoàn toàn không có dự định này, không nói đến kinh nghiệm mấy lần xui xẻo khi trước, Tống Minh đã chuẩn bị ở bên Kiều Ân, vậy hắn phải nghiêm túc lại, chỉ cần một mình Kiều Ân, sẽ không giống người hắn gọi là "bố" kia.
Mà hiện tại Tống Minh sờ sờ môi mình, nghĩ tới hắn sai khiến Kiều Ân mấy hôm trước, cái loại lợi dụng tình cảm của Kiều Ân đó, Kiều Ân ngoan như vậy, hắn nói cái gì chính là cái đó, giống như cô vợ nhỏ đảm đang chịu khó, chịu đựng hơn mười ngày khó khăn lắm mới hôn được hắn một chút, còn bị hắn cắn chảy máu...
Tống Minh thật sự cảm thấy bản thân có phải hơi quá đáng rồi... mà Kiều Ân không thể kìm được hôn hắn, vẫn là do hắn trêu đùa Kiều Ân trước...
Nói thật Không chỉ Kiều Ân bị gợi lên dục vọng, bản thân Tống Minh cũng đã bốc hỏa, khi Kiều Ân hôn hắn toàn thân hắn cũng bốc hỏa... nói thẳng ra chính là hắn cũng rất khát vọng, rất muốn...
Thân thể Tống Minh, bồi bổ một tuần cũng đã hồi phục. Khi Tống Minh chưa trở thành Omega hắn cũng là người xem trọng dục vọng, một tuần đi hẹn pháo một lần là điều không thể thiếu.
Vì vậy khi nãy ở huyền quan, tất cả nhân tố trên, lại thêm hấp dẫn trời sinh giữa O và A, tin tức tố và nước bọt giao hòa, liền củi khô lửa cháy, hai người hoàn toàn bị kích động giống nhau.
Nguyên nhân chủ yếu khiến Tống Minh khi đó kháng cự Kiều Ân chính là, trong nhà không có bao... Hơn nữa Kiều Ân thật sự phải đi làm rồi...
Sau khi quay lại phòng khách, Tống Minh ngồi lên sô pha, ôm một cái gối ôm vào ngực vô ý thức vuốt ve, cảm nhận được nơi sâu trong thân thể vẫn còn nhè nhẹ xúc động cùng khát vọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn trà trước mặt lâm vào trầm tư.
Hắn vốn dĩ chính là người luôn tuân theo dục vọng thân thể, nhiều ngày không làm như vậy, hơn nữa cũng đã suy xét ở bên Kiều Ân...
Hắn cầm điện thoại lên, sắc mặt ửng hồng, lưỡng lưỡng lự lự, gửi tin nhắn cho Kiều Ân.
Tin nhắn soạn đi soạn lại mấy lần, viết rồi lại bị Tống Minh xóa, cuối cùng ánh mắt Tống Minh lóe lên, giống như nhớ đến cái gì, cắn răng nhấn gửi, sau đó không nhìn một cái ném điện thoại qua một bên, cắm đầu vào gối ôm.
Trong gối ôm mơ hồ chuyền ra giọng nói của Tống Minh, " Thật MN mất mặt quá aaaaa... gửi tin nhắn như vậy cho em trai, thật không biết xấu hổ aaaa..."
Kiều Ân đang họp tại công ty sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nghe cấp dưới báo lại công việc của mấy ngày nay.
" Quán bar XX đã bước đầu đi vào hoạt động, dự tính sẽ bắt đầu có lợi nhuận vào năm thứ 3..."
" Tòa thương mại XX đang thi công..."
Cấp dưới sau khi báo cáo với nam tử tóc vàng đang ngồi sắc mặt âm trầm, đều không dám nói quá to, bởi vì trên người ông chủ ngoại quốc hôm nay tỏa ra khí tức lạnh băng người sống chớ đến gần quá mạnh mẽ, hơn nữa từ đầu đến cuối không nói một câu, khiến mọi người cũng không dám hít thở...
" Mấy ngày trước địa bàn đấu giá của chúng ta bị Lăng gia đoạt mất..." Nam nhân trung niên nói lời này có chút thấp thỏm.
Quả nhiên ánh mắt nam nhân tóc vàng hơi ngưng lại, trong mắt đều là hàn ý, cậu nhếch môi lạnh lùng cười, có chút không rõ nói.
" Lăng gia..."
Nam nhân trung niên toát mồ hôi lạnh, hơn nữa hắn cảm thấy giọng nói của ông chủ rất kỳ lạ, giống như đầu lưỡi bị thương...
Khi bầu không khí ngày càng lạnh, mọi người thở ra cũng không dám, lúc này, " tinh tinh" một tiếng, trong phòng họp lớn đặc biệt rõ ràng.
Mọi người trong phòng ai cũng căng thẳng xem điện thoại ai chưa tắt chuông, nhưng đột nhiên phát hiện là điện thoại của ông chủ.
Kiều Ân nghe thấy tiếng chuông kêu, lập tức cầm điện thoại lên, điện thoại này là điện thoại chỉ chuyên dùng liên hệ với một mình Tống Minh, nhận được thông báo chứng minh Tống Minh gửi tin nhắn cho cậu.
Vốn Kiều Ân nghĩ rằng Tống Minh hỏi cậu đầu lưỡi có sao không, có đau không... nhưng Nhìn thấy nội dung tin nhắn, ánh mắt cậu càng lạnh hơn, trực tiếp ném điện thoại lên bàn.
Phất tay để mọi người tiếp tục báo cáo, nhưng đôi con ngươi xanh lam kia ngoài lạnh băng ra còn có phẫn nộ ngút trời như sóng thần đang cuồn cuộn.
Điện thoại bị vứt lên bàn màn hình dần dần tối đi, nội dung bên trên là:
Người gửi: Minh của tôi
" Tối nay về, mua thêm áo mưa cỡ lớn chất lượng chút, tôi muốn dùng."
Mà suy nghĩ của Kiều Ân sau cuộc họp xem màn hình theo dõi trên máy tính, càng được xác nhận, người cậu luôn nhớ nhớ nhung nhung khiến cậu không thể tập trung tinh thần, đang ở trong phòng ngủ thay quần áo...
Giống như đang thử quần áo, xem cái nào đẹp hơn, muốn ra ngoài...
Sau khi cậu khẩn cầu hắn ở bên mình lâu như vậy, hơn nữa ôm hắn nhiều lần như vậyTống Minh cư nhiên còn muốn ra ngoài hẹn pháo... còn gửi tin nhắn bảo cậu mua áo mưa cho hắn... Còn muốn kích cỡ lớn...
Được, rất tốt.
Ánh mắt Kiều Ân ngày càng lạnh lẽo, cậu đã biết, ôn nhu không lay động được Tống Minh, cậu biết...
Có điều cậu sẽ không để Tống Minh được như ý...
Tống Minh đang dọn dẹp nhà cửa hắt hơi một cái, đem rất nhiều quần áo đã lâu không mặc đến đều tử mặc một lần, gấp gọn một ít quần áo hắn chưa mặc qua ở trong tủ chuẩn bị mang cho người khác.
Dọn xong phòng ngủ đến phòng khách, ở tủ Tivi Tống Minh nhìn thấy một túi thuốc.
Nhiên cứu một chút Tống Minh phát hiện đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy thuốc này là khi bác sĩ kê đơn cho hắn...
Hắn nhớ rõ hắn tùy tiện để thuốc này dưới bàn trà, sao giờ nó lại ở đây...
Tống Minh tùy tiện lật lật, mơ hồ có cảm giác thiếu thiếu... Hơn nữa hắn còn nhớ rõ có một cuốn " Chăm sóc Omega mang thai bách khoa toàn thư", không thấy đâu...
Tống Minh nghĩ một chút, có lẽ khi hắn không ở nhà Kiều Ân đã dọn dẹp một chút...
Dù sao thuốc này cũng không dùng được, Tống Minh đem gói thuốc buộc lại nhét vào trong túi chuẩn bị mang vứt.
Danh Sách Chương: