• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc chàng trai mặc bộ quần áo trượt tuyết màu màu xanh lam vừa nhìn thấy Tống Thời Ngộ, cậu ấy hơi sửng sốt, nhìn Ôn Kiều một cái rồi mỉm cười nói: “Hình như bạn của cô đến rồi, không cần tôi nữa. Vậy tạm biệt nhé.” Cậu ấy vừa nói vừa nháy mắt với Ôn Kiều rồi khẽ cười, phóng khoáng trượt đi.

Ôn Kiều nhìn thấy chàng trai rời đi, bấy giờ mới giải thích với Tống Thời Ngộ: “Tôi muốn tự làm quen trước, lúc nãy tôi té một cái ở bên trên nên cậu ấy mới đến gần chỉ vài bước.” Thấy vẻ mặt anh vẫn không vui, cô dứt khoát đổi chủ đề: “Bình An đâu rồi?”

Cô vừa nói vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy Bình An đang tự trượt từ bên trên xuống, trông cậu bé rất ra dáng, trượt cũng khá ổn. 

Lúc quay đầu lại một lần nữa, Tống Thời Ngộ đã đứng trên ván trượt tuyết, trượt về phía cô. 

“Anh không trượt sao?” Ôn Kiều lập tức vội vàng nói: “Thật ra thì anh không cần phải dạy tôi, tôi tự trượt chầm chậm là được thôi.”

Cô thật sự ám ảnh với việc Tống Thời Ngộ dạy mình, cô lo rằng anh sẽ tức giận giống như khi dạy mình làm bài tập vậy. 

Lúc này Bình An vững vàng trượt đến bên cạnh Ôn Kiều, cậu bé dừng lại rồi nghiêm túc nói: “Chị à, chị đừng sợ, học cái này dễ lắm.”

Tống Thời Ngộ nói: “Em nghe thấy không? Đừng sợ.”

Mặt Ôn Kiều nóng lên, bọn họ làm giống như cô là người nhát gan lắm vậy. 

Tống Thời Ngộ và Bình An, một lớn một nhỏ đứng hai bên, giống như tả hữu hộ pháp, kẹp cô ở giữa để hộ tống cô trượt về phía trước. 

Ôn Kiều nín thở bắt đầu nghiêm túc học hỏi, mỗi lần người cô hơi lảo đảo sắp ngã xuống, Tống Thời Ngộ lập tức vươn tay ra đỡ cô, cô không hề bị ngã nhào một lần nào nữa. 

Trượt một hồi, Tống Thời Ngộ nói: “ Bình An, em tự đi chơi làm quen một chút đi, cứ giao chị em cho anh.”

Ôn Kiều cũng không muốn  Bình An vẫn luôn ở lại với mình, bản thân cậu bé lại không được chơi thỏa thích nên cũng gật đầu nói: “ Bình An, em tự đi chơi một mình đi.”

Bình An cũng vừa mới học được, cảm giác mới mẻ còn chưa qua, nghe bọn họ nói vậy mới yên tâm tự trượt đi nơi khác. 

“Em đừng căng thẳng, anh sẽ không mắng em đâu, càng không nổi giận với em, chúng ta còn rất nhiều thời gian nên cứ từ từ đi.”

Tống Thời Ngộ nhìn Ôn Kiều căng thẳng, còn có vẻ mặt lúc nào cũng lén la lén lút nhìn mình của cô, biết chắc chắn là cô sợ anh, trong lòng cũng cảm thấy rất có lỗi. 

Ôn Kiều ngạc nhiên nhìn anh, lẩm bẩm: “Tôi đâu có.” Ngoài miệng cô nói như vậy nhưng trong lòng vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự hơi sợ anh đột nhiên tỏ vẻ khó chịu với mình. 

Tống Thời Ngộ thờ ơ liếc nhìn cô, cũng không hề vạch trần cô. 

Người khác chỉ mất mấy phút là có thể trượt hết cả một sườn núi dài, Ôn Kiều trượt được khoảng nửa tiếng, Tống Thời Ngộ đứng bên cạnh cũng đã kiên nhẫn giúp đỡ cô nửa tiếng. 

Anh cũng thật sự giống như những gì mình đã hứa, không mắng cô cũng không hề tức giận với cô, càng không hề tỏ vẻ khó chịu, ngược lại Ôn Kiều thường xuyên thoáng thấy anh đang cười. 

Xong một đợt như vậy, chân Ôn Kiều cũng trở nên mềm nhũn, cô cảm nhận được cả người mình chảy đầy mồ hôi bên trong bộ đồ tuyết thật dày, mặc dù mệt nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ nhiều hơn, vì thế cuối cùng khi về đến đích, cô không nhịn được nở một nụ cười thật tươi. 

Tống Thời Ngộ hỏi: “Có vui không?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ôn Kiều gật đầu, cô đội một chiếc mũ bảo hiểm trên đầu, dây kéo của bộ đồ tuyết cũng được kéo lên rất cao, chỉ để lộ một khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt cô sáng ngời, lúc nói chuyện trong miệng còn phun ra sương mù màu trắng: “Vui lắm nhưng mà mệt quá, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Tống Thời Ngộ cong ngón tay gõ hai cái lên chiếc mũ bảo hiểm trên đầu cô: “Sao thể lực của em lại kém như vậy chứ! Mới đi một chuyến mà đã mệt mỏi đến vậy rồi.”

“Vậy anh dẫn Bình An đi lên trước đây, em tự chơi ở đây một lát nhé.” Anh vừa nói vừa ngồi xổm xuống, đến bên cạnh chân cô, mở khóa tất cả các kẹp trên ván trượt dưới chân cô ra rồi đứng lên, nhìn cô chăm chú, sau đó nhấn mạnh: “Đừng có chạy theo người khác nữa đó.”

Ôn Kiều đáp lại một câu qua loa. 

Đợi khi Tống Thời Ngộ dẫn Bình An đi lên cáp treo, cô không nhịn được quan sát bản thân mình, bởi vì cô phát hiện khi Tống Thời Ngộ ghen vì mình, thật ra tâm trạng của cô càng giống như mừng thầm hơn, trong lòng có một loại cảm giác hơi chua xót và tê dại, tiết ra một thứ gì đó có thể làm cô cảm thấy k1ch thích và vui vẻ. 

Dường như từ thời cấp ba đã như vậy, vào thời điểm Tống Thời Ngộ không vui vì cô quá thân thiết với người con trai khác, mặc dù cô không hiểu nhưng trong lòng cũng âm thầm vui vẻ, xem đây là minh chứng cho việc anh thích cô. 

Ôn Kiều nhìn theo bóng lưng Tống Thời Ngộ và Bình An đang rời đi, thấy được biểu cảm ngạc nhiên của người đi đường đối diện anh lúc nhìn thấy khuôn mặt của anh. 

Trong cuộc đời cô đã từng xuất hiện một người nổi bật như vậy, còn đã từng bị cô giấu đi, làm sao cô có thể thích một người nào khác được nữa? Làm sao cô có thể ngừng thích anh được đây?

Dường như Tống Thời Ngộ cũng cảm nhận được, anh quay đầu nhìn sang, ánh mắt tìm được vị trí của cô một cách chính xác, anh khẽ hất cằm với cô rồi mới quay đầu lại. 

Một dì khoảng bốn mươi tuổi bên cạnh cô bước lại gần, tò mò hỏi: “Đó là chồng và con trai của cháu à?”

Ôn Kiều thoáng sửng sốt, sau đó mới lễ phép cười nói: “Không phải đâu ạ.”

Trong chốc lát, cô lại không biết nên giới thiệu về Tống Thời Ngộ như thế nào.

Dì kia lại nói tiếp: “Vậy là bạn trai à? Con trai mà vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng như vậy thật là hiếm có.”

Ôn Kiều chỉ khẽ cười, dù sao thì bọn họ cũng là người lạ, hiểu lầm thì hiểu lầm thôi. 

Nhưng mà lúc Tống Thời Ngộ không ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc trông thật sự rất trẻ tuổi.

Mà ngay lúc này cách đó không xa, một cô gái đang cầm điện thoại di động, cúi đầu gõ chữ. 

“Trời ạ! Tớ vô tình gặp được anh Thời Ngộ và bạn gái của anh ấy trên núi tuyết!”

Nhóm chat vốn đang thảo luận câu được câu không về đề tài tối nay ăn gì ngay lập tức trở nên náo nhiệt. 

[Má lúm đồng tiền]: “Mau lén chụp vài tấm ảnh đi.”

[Trà sữa]: “Vô tình gặp được ở núi tuyết sao?”

[Gió nam]: “Hôm qua tớ vừa đến đó.”

Cô gái gửi những bức ảnh mà mình vừa chụp lén được qua. 

Tấm ảnh chụp lại cảnh Tống Thời Ngộ ngồi xổm mở kẹp trên ván trượt tuyết cho Ôn Kiều, cô ấy chụp được mấy tấm, ba tấm trong đó đều không lộ mặt, chỉ có một tấm cuối cùng chụp được gò má của Tống Thời Ngộ.

“Tống Thời Ngộ thật dịu dàng với bạn gái! Tớ ở bên cạnh còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc!”

[Má lúm đồng tiền]: “!!! Má ơi, tớ ghen tị quá!”

[Dấu chấm]: “Chết tiệt! Tớ cũng ghen tị!”

[Trà sữa]: “Trời ạ! Ai mà không ghen tị được cơ chứ?”

[Gió nam]: “Đây chính là bạn gái của Tống Thời Ngộ sao? Trông cũng đâu phải là tiên nữ gì.”

[Dấu chấm]: “@Gió nam, cậu cho là ai cũng thiển cận giống như cậu sao? Cậu chỉ nhìn mặt thôi à?”

[Trà sữa]: “Tớ cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp mà! Lần trước Cẩm Niên miêu tả rất chính xác, khí chất rất ung dung, hơn nữa hình như cô ấy còn để mặt mộc nữa! Dù chỉ là chụp lén thôi mà đã rất xinh đẹp rồi!”

[Má lúm đồng tiền]: “Trông cũng rất trẻ nữa!”

Trong ảnh, Ôn Kiều hơi cúi đầu, trên đầu còn đội mũ bảo hiểm, chỉ để lộ một khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú, trông cũng rất trẻ. 

Cô gái không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Ôn Kiều đang đứng ở đằng kia một lần nữa, sau đó cúi đầu gõ chữ: “Người thật đẹp hơn trong ảnh nhiều! Khí chất cũng rất dịu dàng, thoải mái.”

[Đường 45 Lương Triều Vĩ]: “@Gió nam, anh ấy chỉ thích những người nổi tiếng trên mạng thôi, không thưởng thức nổi loại vẻ đẹp tự nhiên như này đâu.”

[Gió nam]: “Đừng quá đáng vậy? @Cẩm Niên đâu rồi? Bước ra nhận dạng thử xem có phải đây là người cậu đã gặp người ở quán bar hôm qua không?”

Chắc là Chu Cẩm Niên không xem điện thoại, cuối cùng vẫn không xuất hiện. 

-

Điện thoại di động trong túi Ôn Kiều vang lên hai tiếng, cô tháo chiếc găng tay dày cộm ra, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn thử, thấy Lê Tư Ý nhắn tin WeChat cho cô, là một bức ảnh. 

Cô mở ra nhìn thử, lập tức sững sờ một hồi, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía tìm một vòng nhưng không hề phát hiện được Lê Tư Ý. Sau đó cô lại cúi đầu nhìn điện thoại di động, bức ảnh mà Lê Tư Ý vừa gửi cho cô là ảnh Tống Thời Ngộ cúi người gỡ khóa trên ván trượt tuyết cho cô, xem khoảng cách thì là chụp ở ngay bên cạnh cô.

Ôn Kiều gửi WeChat cho Lê Tư Ý: “Cậu đang ở bên cạnh tớ à?”

Lê Tư Ý nhanh chóng trả lời: “Không phải là tớ chụp, tớ nhìn thấy một người bạn trong nhóm chat của tớ chụp thôi.”

Ôn Kiều lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua hướng kia một chút, chỉ thấy có một cô gái mặc đồ trượt tuyết màu đỏ đang đứng ở đó, cô ấy cũng nhìn về bên này, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô ấy vô thức né tránh một chút như bị bắt quả tang, sau đó mới mím môi cười một cái với cô. 

Ôn Kiều cũng không hề cảm thấy xấu hổ hay mất tự nhiên, ngoại trừ trước mặt Tống Thời Ngộ, lúc cô đối mặt với hầu hết mọi người đều rất ung dung nên thoải mái cười với cô gái kia, sau đó lại cúi đầu gõ chữ: “Hình như tớ thấy rồi, là một cô gái à?”

Lê Tư Ý trả lời: “Đúng vậy, khuôn mặt tròn trịa rất đáng yêu.” 

Ôn Kiều ngẩng đầu nhìn qua một lần nữa, phát hiện cô gái kia vẫn còn đang lén lút nhìn mình, chắc là cô ấy cũng không ngờ rằng cô sẽ ngẩng đầu, lúc này mặt cô ấy hơi đỏ lên, thật sự giống như Lê Tư Ý nói, khuôn mặt tròn trịa trông rất đáng yêu.

Cô thấy cô gái kia hơi do dự một chút rồi bước về phía cô. 

“Chào chị, em tên là Chu Tình.” Cô gái mỉm cười tự giới thiệu bản thân, sau đó hơi ngại ngùng nói: “Em và anh Thời Ngộ quen nhau, lúc nãy thấy hai người ở cùng nhau nên mới không biết xấu hổ mà qua đây.”

Ôn Kiều không ngờ cô ấy sẽ đến chào hỏi mình, thấy thái độ của cô gái rất thân thiện, cô cũng mỉm cười đáp lại: “Chào em.”

“Cô Ôn.” Ngay lúc này, Tiểu Trương cũng đi từ bên ngoài vào, cười nói: “Anh Tống sợ cô ở đây một mình sẽ cảm thấy buồn chán nên nhờ tôi đến đây với cô.” Cô ấy vừa nói xong thì tò mò nhìn cô gái tên là Chu Tình một cái.

Ôn Kiều cười với cô rồi nhìn về phía Chu Tình. 

Chu Tình nhìn bảng tên trên ngực Tiểu Trương, cởi mở chào hỏi. 

Tiểu Trương cũng cười chào lại một tiếng. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi hai người hiểu về nhau một chút, Tiểu Trương hỏi Chu Tình: “Em đến đây một mình sao?”

Chu Tình nói: “Em đến đây với bạn, em trượt mệt rồi nên về nghỉ ngơi trước một chút ạ.”

Lúc các cô đang trò chuyện, Tống Thời Ngộ trượt đến, sau đó vững vàng dừng lại ở nơi cách bọn họ khoảng một thước, anh liếc nhìn thấy Chu Tình thì hơi ngạc nhiên. 

Chu Tình thấy Tống Thời Ngộ, cô ấy gần như căng thẳng theo bản năng, tiếp đó khẽ gọi một tiếng “anh Thời Ngộ”, hoàn toàn không còn dáng vẻ cởi mở tự nhiên như khi ở trước mặt Ôn Kiều và Tiểu Trương lúc nãy. 

Ôn Kiều nhìn biểu cảm của cô ấy, cảm thấy hình như cô ấy hơi “sợ” Tống Thời Ngộ, cũng giống như người đàn ông trẻ tuổi cô gặp ở quán bar tối qua vậy, dường như ai cũng có một loại cảm xúc kính sợ vô hình với anh. 

Tống Thời Ngộ hờ hững gật đầu một cái, sau đó nhìn Ôn Kiều: “Các em quen nhau sao?”

Lúc anh vừa đến đã thấy Chu Tình đang nói chuyện với Ôn Kiều.

Ôn Kiều còn chưa kịp nói gì, Chu Tình đã vội vàng giải thích: “Anh Thời Ngộ, trước kia chúng em còn chưa quen nhau, lúc nãy em thấy hai người ở cùng nhau nên mới đến chào hỏi với chị ấy.”

Bình An cũng trượt đến rồi dừng lại bên cạnh Tống Thời Ngộ, bây giờ cậu bé đã trượt rất khá. 

Ôn Kiều nhìn thấy cậu bé té lộn nhào một cái ở phía trên nhưng đã nhanh chóng bò dậy. 

Khuôn mặt trắng như tuyết của Bình An đỏ bừng, đôi mặt đẹp đẽ sáng ngời, trong suốt như tỏa ra ánh sáng, cậu vui vẻ nói: “Chị ơi, em học được rồi!”

“Bình An giỏi quá!” Ôn Kiều mỉm cười xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, phát hiện khuôn mặt của cậu đã bị băng tuyết lạnh lẽo đông cứng, lại hơi lo lắng: “Em có lạnh không?”

Bình An lắc đầu, mỉm cười: “Không hề lạnh một chút nào, em còn cảm thấy hơi nóng, người cũng toát cả mồ hôi rồi.”

Lúc bấy giờ Ôn Kiều mới yên tâm. 

Lúc Bình An được một hai tuổi, thể chất của cậu bé rất yếu, thường xuyên bị bệnh, sau khi được nhận đến sống cùng cô, cô rất quan tâm đ ến vấn đề dinh dưỡng của  Bình An, cơ thể của cậu bé cũng càng ngày càng tốt lên, bây giờ cả một năm cũng hiếm khi bị cảm một lần, điều này giúp cô không còn phải bận tâm nhiều nữa.

“Đây là em trai của chị sao?” Chu Tình nhìn Bình An, ngưỡng mộ nói: “Khuôn mặt thật là đẹp trai, đáng yêu quá đi!” 

Ôn Kiều bảo Bình An chào mọi người. 

Bình An lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng chị. 

Chu Tình cười cong mắt lên, ngọt ngào đáp lại một tiếng. 

Ôn Kiều nói với Tống Thời Ngộ và  Bình An: “Mọi người đi trượt tiếp đi, không cần phải quan tâm đ ến bọn tôi đâu.”

Tống Thời Ngộ gật đầu: “Vậy mọi người nói chuyện tiếp nhé.” Sau đó, anh quay đầu lại nói với Bình An: “Đi thôi.”

Bình An gật đầu, cậu bé nhìn Ôn Kiều một cái rồi mới trượt đi theo sau lưng Tống Thời Ngộ. 

Chu Tình không nhịn được nói thầm trong lòng, đây thật sự rất giống với hình ảnh một nhà ba người. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK