Mặc dù An Vũ Hiên đã rất cố gắng, nhưng Miên Dương vẫn là bị khí lạnh tỏa ra từ trên người hắn làm giật mình thức giấc.
Tầm mắt hơi mơ hồ, phải mất vài giây, Miên Dương mới phản ứng lại được mà vội vàng đứng dậy.
Thế nhưng, không biết là nghĩ tới chuyện gì, y đã lập tức xụ mặt, phụng phịu quay đầu, bỏ đi sang nơi khác, tựa như không muốn để ý đến hắn.
Chỉ có điều, chưa để Miên Dương đi được mấy bước, nửa ngồi nửa nằm trên giường, người nào đó cũng đã duỗi tay ra, túm lấy cổ tay y, ghì mạnh lại.
Thấp giọng kinh hô một tiếng, mất thăng bằng, Miên Dương liền ngã ra sau, trực tiếp rơi trọn vào vòng tay của đối phương.
"Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!" Dù lửa giận trong lòng đã không còn sót lại bao nhiêu, nhưng Miên Dương vẫn là giận dỗi vùng vẫy, không muốn dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Giữ chặt lấy Miên Dương, mặc kệ y giãy giụa thế nào, An Vũ Hiên vẫn cưỡng ép kéo y nằm xuống bên cạnh mình, sau đó, lại gác cằm lên hõm vai y.
Bị động tác này của hắn làm cho toàn thân cứng ngắc, sự phản kháng của Miên Dương cũng đã có chút yếu đi.
Dù sao, tư thế của cả hai lúc này, thật sự là quá mức mập mờ, không quá thích hợp giằng co...
Ghé sát vào trên người Miên Dương, cảm thụ được thân nhiệt trên người y, An Vũ Hiên liền chầm chậm nhắm mắt lại, tựa như đang cố khắc ghi giây phút này...
Thế nhưng, trong chớp mắt đó, không biết là cảm nhận được gì, hắn cũng đã đột ngột mở mắt ra, mi mày hơi cau lại, giọng nói cũng phá lệ lạnh lùng :"Trên người ngươi...có khí tức của nam nhân khác..."
"Hả?" Cảm giác ngượng ngùng bỗng dưng tan biến không còn gì, Miên Dương liền theo bản năng khịt khịt mũi, chỉ là, ngoại trừ hương sữa tắm, y cũng đã không còn ngửi được mùi gì khác lạ nữa.
Rốt cuộc hắn là làm thế nào cảm nhận được khí tức nam nhân khác lưu lại trên người y chứ?
Khoan đã...
Tại sao lại cảm thấy, lời này tựa hồ có chỗ nào đó hơi là lạ...
Khiến người ta theo bản năng suy nghĩ đến phương hướng đen tối...
Miên Dương im lặng càng lâu, ở sau lưng, sắc mặt An Vũ Hiên cũng đã ngày càng khó coi.
Ngay khi hắn sắp sửa bạo nộ, y rốt cuộc mới chịu quay đầu, mím chặt môi lên án :"Chẳng phải đều là do ngươi sao?"
"Nếu không phải ngươi đột ngột bỏ đi, ta sẽ bị một con hồng y lệ quỷ đuổi giết suốt mấy dặm đường, suýt chút đều mất mạng à?"
Càng nghĩ càng giận, Miên Dương liền trợn tròn mắt nhìn hắn, gan to bằng trời, trực tiếp gỡ tay hắn ra khỏi người mình, ý tứ rất rõ ràng : Nếu hôm nay hắn không cho y một lời giải thích, vậy thì không xong với y đâu.
"Nói đi, rốt cuộc là lý do gì khiến ngươi bất chấp hết thảy bỏ ta lại?"
Cảm nhận được sự tức giận của y, không thể làm gì khác hơn, An Vũ Hiên cũng chỉ có thể trầm mặc, đem mọi chuyện nói ra :"Khi đó, ta đã cảm nhận được khí tức của kẻ thù...đang ở rất gần."
Có thể để An Vũ Hiên mở miệng giải thích, hơn nữa còn nói một hơi nhiều đến vậy, Miên Dương xem như cũng là có bản lĩnh rất lớn.
Mặc dù hắn nói không phải rất rõ ràng, nhưng y vẫn là tự suy diễn ra được rất nhiều chuyện, tỷ như :"Kẻ thù mà ngươi nói tới, chính là phụ thân của ngươi à?"
Đối với việc Miên Dương vì sao biết được chuyện này, An Vũ Hiên tựa hồ cũng không cảm thấy hiếu kỳ mà chỉ trầm tư suy nghĩ, cố gắng giảng giải cho y hiểu một cách ngắn gọn, súc tích nhất.
"Không phải, là tay sai của ông ta..."
"Hay nói đúng hơn...là đệ đệ của ta..."
"Đệ đệ?" Vừa nghe thấy hai chữ này, cả người Miên Dương cũng đã lập tức đánh lên tinh thần, theo bản năng liền truy hỏi :"Phu quân, ngươi còn có đệ đệ à?"
Bởi vì quá gấp rút, nên quen miệng, Miên Dương cũng đã gọi ra một tiếng phu quân này.
Nhìn xem ánh mắt lấp lánh của Miên Dương, dù rất nghi hoặc sao y lại có vẻ hứng thú như vậy, nhưng An Vũ Hiên vẫn gật đầu, xem như xác nhận :"Là đệ đệ...nhưng cũng không phải..."
"??????" Có ý gì?
Là do y không hiểu tiếng người, hay là vì đối phương đang nói ngôn ngữ của lệ quỷ?
Sau khi nói xong một câu nói khó hiểu như vậy, An Vũ Hiên cũng đã im lặng, tựa như không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Mặc cho Miên Dương có dò hỏi thế nào, hắn vẫn không hề hé miệng dù chỉ nửa lời.
Mãi cho đến khi bị Miên Dương nài nỉ đến sắp mềm lòng, hắn rốt cuộc mới lấy ra một món đồ vật, dời đi sự chú ý của y.
Nhận lấy nửa tấm ảnh cưới trong tay hắn, Miên Dương cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Chỉ là, rất nhanh, y tựa hồ đã hiểu được ý hắn muốn biểu đạt mà lập tức vùng dậy, cầm lấy ba lô của mình, lục lọi tìm kiếm.
Một lúc sau, cầm lấy hai tấm ảnh, cũng không do dự gì, Miên Dương liền chầm chậm đưa vết tích bị xé rách của chúng đến gần nhau.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, lúc này, khi hai tấm ảnh chậm rãi đến gần, vô số sợi tơ máu cũng đã đột ngột hiện ra, tựa như kim chỉ, từng chút từng chút một đem hai tấm ảnh khâu lại, trong chốc lát liền trở nên vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Người ta thì gương vỡ lại lành, còn quá trình này của y thì nên gọi là gì nhỉ?
Ảnh rách lại lành à?
Danh Sách Chương: