Sau khi tiễn vong Hoắc Thiên vào nhà nhà của mình, Tang Noãn ba chân bốn cẳng mà chạy nhanh tới công không quên dặn dò Hoắc Thiên ở nhà cẩn thận mọi thứ.
Hoắc Thiên hứa làm em bé ngoan không quậy phá, nhất là cái ở chó của Tang Noãn.
Do vội vàng Tang Noãn nào rảnh nghe hàm ý sâu xa của đại ma đầu đen tối náy chứ.
Tiêu Ngọc thấy vậy liền âm thầm cầu nguyện cho Tang Noã vì anh biết chắc chắn rằng cô đã rơi vào miệng con sói già nhịn ăn thịtn lâu năm này rồi.
Thế nào cũng bị nhai không còn chút xương sụn nào cho xem.
Hoắc Thiên nhìn ra thấy Tang Noãn đã đi, sắc mặt lập tức thay đổi nhanh chóng khiến cho Tiêu Ngọc không khỏi hoảng hồn.
Tiêu Ngọc thấy Hoắc Thiên đứng dậy không có vẻ yếu ớt như hồi nãy nữa mà phất tay ra hiệu muốn đi ra ngoài, Tiêu Ngọc nhanh chóng nhận lệnh mà lấy ra một chiếc xe lăn đến để đề phòng.
Lỡ như gặp phải Tang Noãn thì phải có dụng cụ chống chế chứ nhỉ.
“Cô ta đâu rồi.”
“Đã bị chúng ta bắt được ở nhà của cô ta.
Đang bị giam ở khu dinh thự phía tây.”
Tiêu Ngọc kính cẩn thông báo cho Hoắc Thiên, nhanh chóng lấy một chiếc máy tính bảng đưa cho Hoắc Thiên xem thứ gì đó.
Cả hai nhan chóng lên xe và nổ máy.
Tang Thị lúc này.
Khi Tang Noãn bước vào công ty, hàng loạt nhân viên của công ty cảm giác như được cứu sống vậy.
Tang Noãn đi công tác mới một tuần mà như một năm vậy, hàng ngày phải đối phó với hai tảng băng di động khiến cho nhân viên không khỏi cơm chan nước mắt vậy.
Tuy Tang chủ tịch cũng lạnh lùng như tảng băng nhưng mà cô là tảng băng nóng, tuy không thường xuyên thân thiết nhưng vẫn quan tâm đến nhân viên quèn bọn họ nha.
Ai nấy cũng niềm nở chào hỏi Tang Noãn khiến cô có chút không tiêu hoá vẻ nhiệt tình của bọn họ nhưng theo lẽ lịch sự mà gật đầu chào hỏi lại bọn họ.
Nhanh chóng bước lên phòng làm việc thì gặp Tô Nhạc mặt mày không cảm xúc nhìn mình khiến cho Tang Noãn có chút chột dạ.
“Về rồi đó sao? Vì sao không ở lại đó tiếp?”
“Hờ, hờ à mọi chuyện ở đó xong rồi nên về thôi.”
Cả hai người sóng bước cùng nhau bước vào phòng làm việc, một lúc sau Lục Tần cũng bước vào đó.
Tô Nhạc vừa phê bình hành vi trốn việc thì bây giờ cũng lên án Lục Tần ba ngày nay cũng trốn việc xin nghỉ, để cho Tô Nhạc một mình ôm hết công viêc.
Đây mà là teamwork sao? Tôi quất thì có!!!
Sau một hồi phê bình, lên án thì cả cũng bắt đầu làm việc.
Tuy Tang Noãn có chút lười nhác nhưng sau một tuần trốn việc vẫn có thành phẩm khả quan.
Trình chiếu cho hai người xem những tài liệu mà mình thu thập được và bản phác thảo kế hoạch xây dựng ở vườn quốc gia, Tô Nhạc và Lục Tần cũng rất tán thành với bản kế hoạch này nhưng vấn đề nan giải được đặt ra ở đây là phải tìm người đáng tin cậy, có năng lực tốt để phân tích các chỉ số sinh thái ở đây.
Tang Noãn cười cười chỉ bảo là đã tìm thấy nhưng còn trong thời gian dụ dỗ.
Với lại cô tin, người ấy sẽ đồng ý thôi.
Bởi vì cô biết được qua tiểu thuyết rằng Lâm Việt Bân này thích thầm nữ phụ trong truyện Tang Noãn này đã lâu.
Nhưng mà chỉ vì không môn đăng hộ đối và nghe tin Tang Noãn rất thích người chồng săp cưới này khiến cho anh chán nản từ bỏ, âm thầm quan sát cuộc sống hàng ngày của Tang Noãn trong thấm lặng.
Tiêu Noãn luôn cảm giác rằng anh ngu ngốc cực kỳ như vậy, sao không đấu tranh để có được tình yêu chứ?
Tình yêu làn gì có công bằng ở đây chứ? Cũng không thể từu trên trời rơi xuống mà hưởng dụng.
Chỉ biết âm thầm thì làm sao có được tình yêu chứ?
Thật không hiểu logic kiểu gì luôn.
Bàn xong công việc, Tang Noãn về phòng nghỉ của chủ tịch ngủ một giấc.
Tô Nhạc thấy Tang Noãn lại trốn việc để ngủ không khỏi hạn hán lời nhưng vẫn đắp chăn và chỉnh điều hoà cho cô nhóc vô tâm của mình này rồi mởi rời khỏi mà bắt đầu đi làm việc của mình.
Khu dinh thự phía tây, lúc này.
Một chiếc xe thương vụ màu đen từ từ chạy vào thì cánh cổng tự động mở ra, bảo an cung kính tiếp đón.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước đại sảnh của biệt thự, Hoắc Thiên một thân âu phục lạnh lẽo bước vào theo sau là Tiêu Ngọc mặt mày cười tươi nhưng ánh mắt đang sắc lạnh.
Thuộc hạ nơi đây không khỏi cố kỵ khí thế mạnh mẽ của Hoắc Thiên, cố gắng nghiêm chỉnh đứng tại chỗ.
Ánh mắt của Hoắc Thiên quét qua đâu khién cho mọi người không khỏi dựng tóc nhưng vẫn phải giữ nguyên tư thế.
Hoắc Thiên nhìn sang Tiêu Ngọc, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cô ta đang ở đâu?”
Tiêu Ngọc lúc này vẫn dán mắt ở máy tính bảng nhưng vẫn nhanh chóng trả lời Hoắc Thiên, chuyên nghiệp vừa nói vừa dẫn đường.
“Diệp Phù đang ở phòng giam số 5, có điều cô ta thường xuyên gào thét khiến cho mấy tên thuộc hạ không khỏi bực bội mà xin lệnh đã tống cổ cô ta vào phòng giam 13.”
Nói con số 13 này khiến cho bọn thuộc hạ nơi đây có chút tái mặt, Tiêu Ngọc vẫn như bình thường mà vẫn thông báo mọi thứ cho Hoắc Thiên trên đường đi tới đó.
Tương truyền rằng Hoắc Thiên đã cho xây dựng 13 phòng giam này để xử phạt hoặc dùng để tra tấn, tuỳ tội trạng mà vào những phòng thích hợp khác nhau.
Việc mà Diệp Phù vào phòng số 13 thn tội chết có thể miễn nhưng tội sống không tha, như một lệnh phán tử hình sắp rơi xuống đầu cô ta vậy.
Chịu thôi, gieo nhân nào gặp quả ấy mà! Luật hoa quả đã nói như vậy!.
Danh Sách Chương: