Tiếu Thần cáo từ Nạp Lan Chương liền chuẩn bị rời khỏi, lúc đi tới cửa nghe thấy Nạp Lan Chương nói câu, “Lúc rãnh rỗi cùng Sở Tô đến nhà tôi ăn bữa cơm đi.”
Đây coi như là tiếp nhận hắn rồi đi, Tiếu Thần nghĩ thầm, xem ra một buổi chiều không có mất trắng.
Lúc tan học Tiếu Thần ở trong đại sảnh học viện chờ Sở Tô lại bị vây xem, Sở Tô kỳ quái liếc mấy chỗ bẩn trên người Tiếu Thần, quần áo buổi trưa còn trắng tinh, thế nhưng như nào mới một buổi chiều liền bẩn thành như vậy.
“Anh đã đi đâu?” Sở Tô hỏi.
“Đi vì nhân dân phục vụ.” Tiếu Thần đáp.
Sở Tô gật đầu không có hỏi lại hắn, hai người cùng đi ra cổng trường, đến chỗ đậu xe Tiếu Thần nói còn phải chờ một người, buổi trưa Tiếu Thần có nói là cùng bạn hắn ăn cơm, Sở Tô đoán lão sư IT Từ Thúc cũng ở đây, như vậy hiện tại chắc là đang đợi thầy ấy.
Không đợi quá hai phút lại nghe thấy có người hô lão đại, Sở Tô và Tiếu Thần cũng quay đầu lại cùng một lúc, thấy Từ Thúc đang từ bên kia đường nhỏ chạy tới, còn hướng bọn họ phất phất tay, tuy nói đã đoán được là Từ Thúc, nhưng là sau khi nhìn thấy người trong lòng Sở Tô vẫn là cảm giác được có chút vi diệu, lão sư là bạn của bạn trai, sau này cùng nhau ăn cơm vân vân.
“Lão đại!” Từ Thúc đi tới trước mặt hai người hướng Tiếu Thần hô một câu, nụ cười dương quang nở rộng trên mặt, “Hắc hắc, không đợi lâu rồi đi, vừa rồi trong phòng làm việc có một máy tính xảy ra chút vấn đề, tốn chút thời gian.”
“Không có, chúng ta cũng vừa đi ra thôi.” Tiếu Thần nói, nghiêng đầu đối với Sở Tô nói, “Đây là Từ Thúc, hai người hẳn là quen biết nhau.”
“Xin chào Từ lão sư.”
“Xin chào đại tẩu.”
Hai người đồng thanh chào hỏi nhau, sau khi nói xong đều im lặng liếc mắt nhìn đối phương, Tiếu Thần ở bên cạnh nhịn không được cười hai tiếng, Sở Tô dùng khóe mắt quét qua hắn một cái sau đó hạ mí mắt, đối hai người nói, “Vẫn là kêu tên đi, không cần xa lạ như thế.”
Lời tuy là nói vậy, nhưng đối phương dù sao cũng là lão sư của mình, Sở Tô lễ phép gọi, “Xin chào anh Từ.”
“Ôi chao, xin chào Sở Tô.” Từ Thúc cũng không quấn quýt, hào phóng kêu một câu, dù sao tuổi của Sở Tô so với cậu ta nhỏ hơn, nói xong lại nhìn về phía Tiếu Thần, “Đúng rồi lão đại, lão tam ngày hôm qua cũng đã trở lại, chúng ta đây là đi đâu ăn, em nói với anh ấy một câu.”
“Thanh Nghiêu đã trở lại?” Tiếu Thần có chút ngoài ý muốn, Lý Thanh Nghiêu không phải là xuất ngoại theo đuổi người sao?
“Hắc hắc.” Từ Thúc cười xấu xa, “Nghe nói từ sớm đã bị đá trở lại, anh cũng biết, đối phương cũng không phải đèn cạn dầu như vậy.”
Tiếu Thần nghe thấy cậu ta vừa nói như vậy cũng nhớ tới Lý Thanh Nghiêu ăn mệt năm đó cũng nhịn cười không được, “Nếu cậu ấy đã trở về, vậy gọi cậu ấy cùng đi đi.” Sau khi nói xong chuyển hướng sáng Sở Tô đang ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, theo thói quen giơ tay lên xoa xoa tóc của cậu, “Còn có một người bạn cùng ăn, đợi lát nữa giới thiệu cho em.”
“Dạ.” Sở Tô không có ý kiến, chỉ là nhìn thấy trên quần áo Tiếu Thần nhiều chút, “Bất quá em kiến nghị anh đổi quần áo trước đi.”
Tiếu Thần: “….” Lão đại cậu còn có thể ghét bỏ rõ ràng hơn một chút không.
Chờ sau khi Sở Tô lên xe, Từ Thúc nhiều chuyện kéo kéo Tiếu Thần, nhỏ giọng nói, “Lão đại anh được đấy, ngay cả hoa khôi đều thu phục được, không biết có bao nhiêu người phải tan nát cõi lòng đây ~”
Tiếu Thần, “Không là cậu ấy thu phục anh.”
Từ Thúc: “…” Thật giống như đã biết được cái gì không nên biết.
*
Sau khi Tiếu Thần tùy tiện mua bộ quần áo thay ra thong thả đi đón Từ Hựu Miên, Từ Hựu Miên không phụ cái tên nhị hàng (ngu ngốc), lên xe trước hết hướng Sở Tô ngồi ở ghế phó lái cười hì hì gọi “Chị dâu”, đổi lấy ánh mắt vô ngữ của Sở Tô cũng không thèm để ý, ở trên xe chút chút chít chít nói không để yên.
Chỗ Tiếu Thần nói đi đến chính là nhà hàng hồi Lý Thanh Nghiêu lúc học đại học vì làm cho người vui mà mở, ngay từ đầu tất cả mọi người cho là hắn ta hứng thú nhất thời, ai biết sau khi tốt nghiệp Lý Thanh Nghiêu lại thật đúng là truy đuổi người tận nước ngoài, sau cũng là đuổi được tới tay, nhà hàng ngược lại càng làm càng lớn, vốn chỉ là một nhà hàng hơn bốn trăm mét vuông mở rộng thành hội sở giải trí cao cấp nổi tiếng ở C thị, sau khi trùng tu lầu một là đại sảnh nhà hàng, lầu hai là phòng riêng nhà hàng, lầu ba, bốn là phòng KTV cho thuê, lầu năm đến lầu chín là nhà hàng.
Lúc bốn người đến nơi liền thấy Lý Thanh Nghiêu đứng ở cửa hút thuốc, Lý Thanh Nghiêu đứng ở bên cạnh cửa, trên mặt lạnh lùng nhìn không ra một tia biểu tình, một tay cắm túi quần một tay kẹp điếu thuốc, hắn ta rất cao, Tiếu Thần cao 1m85 so với hắn ta còn thấp hơn mấy cm, khuôn mặt lãnh ngạnh đứng ở cửa quả thực làm đứa bé trông cửa cùng tiếp đón khách đứng so với bình thường còn muốn thẳng hơn mấy phần.
Bất quá khuôn mặt lạnh này của hắn ta đối phó những người khác tạm được, ở trên người Từ Hựu Miên xem ra đó là một chút lực sát thương cũng không có, Từ nhị hàng này sau khi nhìn thấy người liền đi nhanh hướng người vọt tới, hô to một tiếng, “Tam nhi!!”
Lý Thanh Nghiêu: “…” Nhìn thân ảnh Từ Hựu Miên nhào tới mình, hắn ta không chút suy nghĩ nhấc chân đạp tới giống như trước đây, bởi vì Lý Thanh Nghiêu chân dài, một cái nhấc chân này thiếu chút nữa liền ghim thật chắc ở trên người Từ Hựu Miên.
Từ Hựu Miên nhanh mắt hướng qua bên cạnh tránh một kiếp, cười hì hì nói, “Tam nhi vẫn là chiêu này, thật không có tiến bộ.”
“Mẹ nó ai là Tam nhi, cút xa chút.” Lý Thanh Nghiêu hừ lạnh một tiếng, không phản ứng cậu ta mà là hướng về phía mấy người đang đi tới phất phất tay, “Các người đủ chậm a.”
“Tam ca.” Từ Thúc cười kêu một tiếng, trong bốn người bọn họ Lý Thanh Nghiêu đứng thứ ba, vừa vặn ở Lý gia Lý Thanh Nghiêu cũng là thứ ba, Từ Thúc nhỏ nhất cũng liền gọi hắn ta là tam ca, Từ Hựu Miên thì cố chấp không đổi gọi người là Tam nhi, bị đánh nhiều lần cũng không hối cải.
“Ừ.” Lý Thanh Nghiêu ứng tiếng, đối Tiếu Thần kêu một tiếng, “Tiếu ca.”
“Đã trở về.” Tiếu Thần cười nói, dù sao bọn họ cũng đã hai năm không gặp.
“A, lâu như vậy không có gặp, kỹ thuật xâm lấn của anh vẫn là như thế.” Lý Thanh Nghiêu có hàm ý nói.
Từ Hựu Miên ở bên cạnh nghe xong tò mò lại gần, “Tình huống gì đây.”
Tiếu Thần nhướng mi nhìn Lý Thanh Nghiêu, đối phương vẫn là câu ra nụ cười mỉm, phun ra hai chữ, “Húc Nhật.”
Trong mấy người ở đây chỉ có Từ Hựu Miên và Từ Thúc là thuộc về ngoại lệ, vẻ mặt không hiểu cho nên nhìn hai người bọn họ, ngược là là Sở Tô bất ngờ nhìn Lý Thanh Nghiêu, lúc này Tiếu Thần cũng câu lên nụ cười, nói, “Cậu cũng không tệ, thiếu chút nữa bị cậu hack lại.”
“Hai người các cậu là đang nói cái gì, nói tiếng lóng gì.” Từ Hựu Miên cắt đứt bọn họ, hào hứng đối Lý Thanh Nghiêu nói, “Hắc, Tam nhi, lão đại kết giao bạn gái rồi, không đúng, là kết giao bạn trai.” Nói xong còn chỉ vào Sở Tô giới thiệu với hắn ta, “Đây là chị dâu của chúng ta, cùng học chung trường với chúng ta.”
Lý Thanh Nghiêu nghe vậy nhìn về phía Sở Tô, không nói gì, trong mắt có chút ý tứ hàm xúc không rõ.
“Xin chào, em là Sở Tô.” Không để ý đến ánh mắt của hắn ta, Sở Tô mở miệng chào hỏi trước.
“Lý Thanh Nghiêu.” Lý Thanh Nghiêu nhìn Sở Tô nở nụ cười, nói, “Xin chào, Văn đại.”
Lời này của hắn vừa ra tới Sở Tô rõ ràng sửng sốt một chút, phản xạ nhìn về phía Tiếu Thần, dùng ánh mắt hỏi hắn là tình huống gì.
Kỳ thực tình huống cụ thể Tiếu Thần cũng không rõ ràng lắm, bất quá từ trong lời nói của Lý Thanh Nghiêu vừa rồi mà nói lần trước lúc hắn xâm nhập vào mạng Húc Nhật kỹ thuật viên đối phương hẳn là có Lý Thanh Nghiêu, như vậy cũng liền không trách cậu ta vì sao lại biết Sở Tô.
“Đi vào trong trước lại nói.” Tiếu Thần nói với Sở Tô, kéo cậu cùng nhau đi vào trong phòng.
Từ Hựu Miên theo ở phía sau cảm thán một câu, “Tú ân ái a tú ân ái.”
Lý Thanh Nghiêu đã đặt phòng riêng từ trước, sau khi mấy người vào ngồi liền gọi người mang thức ăn lên, tuy rằng năm đó nhà hàng mở rộng thành hội sở giải trí, bất quá trang trí cùng cảnh trí lầu một của nhà hàng đại bộ phận không thay đổi, cao độ xây dựng đại sảnh lầu một tương đương với tầng trệt nhà hai tầng bình thường, cao độ phòng riêng tầng hai cách mặt đất chừng 10m, thiết kế cả tòa nhà là hình tròn, đi vào bên trong một mặt tường toàn bộ là dùng thủy tinh, thiết kế nổi bật nhất cả tòa nhà chính là hoa viên trên không loại nhỏ đan xen giữa tầng mười một đến tầng mười ba.
Người thấy qua hoa viên đều biết các loại hoa cỏ thực vật trồng ở bên trong, còn có suối phun kiểu nhỏ, bốn phía bày mấy cái ghế dài và bàn tròn, thậm chí có chỗ chăn nuôi bồ câu trắng riêng biệt, lại có thể nhìn ra dụng tâm của người thiết kế.
“Rất lâu không có tới, chỗ này thật là một chút cũng chưa từng thay đổi.” Từ Hựu Miên cảm thán nói, duỗi cổ ra ngoài cửa sổ nhìn hoa viên phía trên một cái, “Tam nhi năm đó cậu xây cái hoa viên này tốn không ít công phu a.”
Lý Thanh Nghiêu nghe vậy dùng xoang mũi hừ một tiếng, nhìn không ra vui buồn.
Năm đó Lý Thanh Nghiêu vì người đó đào không ra tâm tư, ngay từ ban đầu nhà hàng cũng không phải xây ở đây, cũng không có hoa viên trên không, nhiều lắm là ở phía sau nhà hàng xây một cái vườn hoa nhỏ mà thôi, thẳng đến bốn năm trước Lý Thanh Nghiêu từ trong tay người khác lấy được mảnh đất này mà xây hội sở hiện tại, lại vất vả chạy ngược xuôi tốn không ít tài lực khí lực mới xây được cái hoa viên này, Lý Thanh Nghiêu giống bọn họ đều học quản lý tài chính, có thể tưởng tượng được chính mình thiết kế và xây dựng cái hoa viên này mất bao nhiêu thời gian của hắn ta.
“Thanh Nghiêu bây giờ cậu làm việc ở Húc Nhật?” Tiếu Thần nhìn ra được tâm tình Lý Thanh Nghiêu không tốt lắm, nhất là nhắc đến chuyện hoa viên không trung, chủ động dời đi trọng điểm câu chuyện.
“Ừ, buồn chán đi chỗ đó làm việc.” Lý Thanh Nghiêu nói, lúc đó hắn sở dĩ nguyện ý giúp Húc Nhật cũng chỉ là vì trả một cái nhân tình mà thôi, tiếp tục ngây ngô ở chỗ đó là cảm thấy cuộc sống hưu nhàn tựa hồ cũng không tệ.
Sở Tô nghe hắn ta vừa nói như vậy liền hiểu rõ hắn ta sao lại biết mình là Văn Ý Tô, nguyên lai là đồng nghiệp biên tập Vân Thượng, hiểu rõ gật đầu, lại nghe thấy Lý Thanh Nghiêu tự tiếu phi tiếu nói với cậu, “Chị dâu, lần trước Tiếu ca vì chuyện cậu bị xoát âm điểm thiếu chút nữa hack đen trang web a.”
Nguyên lai thật sự là Tiếu Thần làm sao? Sở Tô nghe vậy nhìn về phía Tiếu Thần, “Anh còn có tay nghe này?”
“Đừng nghe cậu ta nói, anh chỉ là xóa bình luận xoát âm điểm mà thôi.” Tiếu Thần nói.
“Tiện đường đem tường lửa của trang web phá hủy mà thôi.” Lý Thanh Nghiêu nói.
“Thật sự?” Sở Tô nhướng mi.
“Hủy đi một chút.” Tiếu Thần nói.
“Làm tốt lắm.” Sở Tô câu khóe miệng cười đối với hắn nói.
Tiếu Thần nhìn thấy khóe miệng nhếch lên rất nhỏ của cậu, tâm động động, ở dưới gầm bàn vươn tay nắm tay Sở Tô, hắn không chịu được nhất chính là Sở Tô mang theo loại tiếu ý xấu xa này, còn có chút giảo hoạt.
“Các người đang nói cái gì?” Hai người Từ Hựu Miên và Từ Thúc hoàn toàn không hiểu cái gì, nghe tới đây nhịn không được hỏi, nhìn qua lại ba người bí hiểm một chút.
“Chuyện cậu muốn biết nhiều lắm.” Tiếu Thần một câu nói chặn cậu ta lại, Từ Hựu Miên hiển nhiên đối câu trả lời này của hắn không hài lòng, ngược lại hỏi Sở Tô, “Chị dâu, chúng ta tâm sự với nhau một chút, cậu làm thế nào dụ dỗ được lão đại a!”
Sở Tô bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nói, “Chuyện anh muốn biết nhiều lắm.”
Từ Hựu Miên: “…” Hai nguời các người phu xướng phụ tùy cũng quá nhanh rồi đi.
“Còn có, gọi Sở Tô là được, đừng gọi là chị dâu.” Sở Tô lại nói một câu, đem cái ly trống đặt lên bàn, Tiếu Thần cầm lấy ấm trà rót trà cho cậu, ngoại trừ người nhà Tiếu gia Từ Hựu Miên lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Thần chủ động châm trà cho người khác, động tác này khiến cho cậu ta chói mù hai mắt, lão đại tựa hồ làm đến rất thuận lợi a.
Lý Thanh Nghiêu an bài sau khi ăn cơm xong còn đặt phòng riêng KTV, mấy người sau khi cơm nước xong liền lên lầu bốn, tuy rằng chỉ có hai tầng KTV giải trí, thế nhưng thắng ở diện tích tầng lớn, số lượng phòng cũng không ít, thiết kế bên trong càng phồn hoa huy hoàng, bốn người lại đi đến phòng ở giữa hành lang, vừa lúc là vị trí có thể ngắm cảnh đêm.
Theo nhân viên tiếp đón khách đến cửa phòng riêng, Tiếu Thần cùng Sở Tô còn có Từ Thúc đi ở phía trước, Từ Hựu Miên và Lý Thanh Nghiêu đi ở phía sau, lúc nhân viên tiếp đón khách mở cửa phòng riêng mấy người đang chuẩn bị đi vào Từ Hựu Miên đột nhiên kéo Lý Thanh Nghiêu, nhìn về phía cuối hành lang bên kia, có chút không quá chắc chắn nói, “Mọi người xem, kia có phải Lục Minh An hay không?”
Ba chữ Lục Minh An mấy người phản xạ ngừng lại, chỉ có Sở Tô nghi ngờ cùng bọn họ nhìn lại, chỉ thấy ở cuối hành lang bên kia có hai người đang chờ thang máy, một người khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, một người thoạt nhìn từ thân hình hẳn chính là nhỏ tuổi, giống như thiếu niên xen lẫn cùng thanh niên, bởi vì khoảng cách hơi xa, người nọ cúi đầu gò má ẩn trong bóng tối, Sở Tô thấy không rõ dáng vẻ của cậu ta lắm.
Từ bên này của bọn họ nhìn qua vừa khéo có thể thấy bọn họ ở bên kia, ra mòi chắc là mới từ phòng riêng đi ra chuẩn bị rời khỏi, rõ ràng là khí trời tháng sáu, thế nhưng cậu trai trẻ tuổi kia mặc áo có ống tay khá dài, lúc này cửa thang máy bên kia mở ra, người trung niên vươn tay che chở cho thiếu niên đi vào thang máy.
“Ta thao.” Lý Thanh Nghiêu bên cạnh đột nhiên mắng một câu, liền chạy đuổi theo, tốc độ nhanh đến mấy người Từ Hựu Miên đều không phản ứng kịp, bất quá lúc hắn ta chạy đến cửa thang máy đã đóng lại, chỉ thấy hắn ta phiền chán mà đá chân vào cửa thang máy đã đóng, quay đầu lại chạy về phía máy bọn họ vừa lên.
“Tam ca.” Từ Thúc gọi hắn một tiếng, muốn nói cái gì, Tiếu Thần giơ tay lên ngăn lại cậu ta, nhìn bóng lưng Lý Thanh Nghiêu chạy đi, nói câu, “Để cho cậu ta đi đi.” Lúc này không ai ngăn được Lý Thanh Nghiêu.
Từ Hựu Miên thở dài, đột nhiên cảm thấy lúc nãy mình không nên nói ra câu kia.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Sở Tô thấp giọng hỏi Tiếu Thần.
Tiếu Thần nắm tay cậu nói, “Không có việc gì.”
Lý Thanh Nghiêu tạm thời chắc là không quay trở lại, mấy người Tiếu Thần cũng mất hứng vui chơi, ngây người tạm biệt Lý Thanh Nghiêu lại tản ra, lần này Lý Thanh Nghiêu không có để Tiếu Thần chở về mà là gọi điện thoại bảo Vương Hiểu đến đón cậu ta và Từ Thúc, trước khi đi còn đặc biệt ti tiện nói với Sở Tô, “Chị dâu, hôm nay lão đại không có chỗ ở, cậu cảm thấy thế nào?”
Tiếu Thần: “…”
Sở Tô rất bình tĩnh trả lời một câu, “Tôi sẽ thu lưu anh ấy.”
“Người vợ tốt Trung Quốc, chị dâu tạm biệt ~” Từ Hựu Miên đối Tiếu Thần giơ lên hình chữ V liền cùng Từ Túc lên xe rời khỏi, sau đó Tiếu Thần cũng lái xe cùng Sở Tô trở về Ngự Cảnh Loan.
Sau khi tới chỗ đậu xe, Sở Tô đang chuẩn bị đẩy cửa xuống xe liền bị Tiếu Thần kéo tay, cậu quay đầu lại nhìn người ngồi ở chỗ tài xế, “Làm sao vậy?”
Tiếu Thần: “Đêm nay anh không có chỗ ở.”
Sở Tô: “…”
Ngọa tào! Câu vừa rồi kia chỉ là đang đùa giỡn a!!
#Nam thần nói anh ấy không có chỗ ở, lẽ nào tối nay liền đem đại thần tử hình ngay tại chỗ sao?!! Ngọa tào, mũi nóng quá!#