• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Nguyệt Ly tỉnh lại, nhìn chiếc cằm đầy râu ria lún phún, gương mặt tiều tụy, quầng thâm quanh mắt và mái tóc rối bời của Liễu Dật, trong đôi mắt cô tràn ngập sự đau lòng. Từ khi phát sốt tới gì, cho dù có mơ mơ màng màng nhưng vẫn tình táo. Cậu vẫn ở bên cạnh cô, thường thường nắm lấy tay cô nói đến lý tưởng của cô và cậu, đến tương lai của bọn họ, còn có cả con cái.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuy có hơi lôi thôi nhưng vẫn rất tuấn lãng của cậu, nhẹ nhàng nói: "Liễu Dật, đi lên nghỉ ngơi một chút đi."

Liễu Dật liền cởi áo và quần tây bên ngoài ra, chui vào trong ổ chăn, ôm chặt lấy Nguyệt Ly.

"Em làm anh sợ muốn chết, về sau không được phép làm anh lo sợ như vậy nữa."

Thanh âm nam tình trầm khàn ấm áp, để lộ ra nội tâm tràn đầy bất an của cậu. Nguyệt Ly vừa nghe cũng cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng cậu.

Cậu lo lắng cho cô như vậy, nhưng cô chẳng qua cũng chỉ bị bệnh nhẹ mà thôi, tuy vậy cô vẫn rất vui vẻ, cậu lại yêu thương cô đến như vậy.

"Làm sao vậy?" Nguyệt Ly rất tùy ý nói: "Nhìn anh khẩn trương kìa, em cũng đâu phải mắc bệnh nặng gì."

Liễu Dật không nói gì, chỉ vùi đầu vào trong ngực cô, cảm xúc trong nội tâm dao động rất lớn, cũng khiến cho Nguyệt Ly vô cùng rung động. Cô vươn đôi tay ôm lấy cậu, yên lặng hưởng thụ một chút an nhàn này.

Không bao lâu sau, Liễu Dật ôm Nguyệt Ly ngủ say sưa.

Nguyệt Ly nhẹ gạt tóc mái trên trán cậu ra, ngằm nhìn gương mặt an tĩnh khi ngủ say của cậu, cảm thấy rất đau lòng.

Nguyệt Ly đã ngủ rất lâu, hiện tại không buồn ngủ nữa, cô nhẹ nhàng xuống giường, khoác áo vào, mở cửa sổ ra hưởng thụ không khí mát mẻ, đôi gò má trắng nón đã có huyết sắc, tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Rửa mặt xong, dì Trương bưng một bán cháo yến mạch nóng hổi tới cho cô, Nguyệt Ly từ từ ăn.

Dì Trương thấy Nguyệt Ly ăn xong, vừa thu dọn bát đũa vừa nói: "Tiểu thư, vài ngày gần đây thiếu gia đều ở bên cạnh chăm sóc cháu, tuy là tuổi trẻ nhưng người cũng không phải làm bằng sắt, cháu khuyên bảo nó một chút."

Nguyệt Ly gật gật đầu: "Cháu biết, cháu ngủ mấy ngày rồi?"

"Hai ngày rồi." Dì Trương lo lắng nói: "Liễu Dật nó ban ngày đi làm, buổi tối ngoại trừ lúc đi vệ sinh ra thì đều ở bên cạnh cháu."

"Dì Trương, dì giúp cháu mua mấy nguyên liệu nấu ăn đi."

"Được."

Liễu Dật tỉnh lại, sờ sờ bên cạnh thấy không có ai lập tức tỉnh táo lại.

Nhanh chóng mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, một mùi hương thơm ngát bay vào trong mũi làm cậu lập tức hiểu ra, Nguyệt Ly đang nấu ăn.

Dì Trương thấy bề ngoài Liễu Dật hơi lôi thôi liền vội vàng nhắc nhở: "Thiếu gia, người đi rửa mặt đi."

Liễu Dật hoàn hồn, gật gật đầu, vui mừng tươi cười, xoay người rời đi.

Nguyệt Ly bưng đồ ăn, đặt lêm bàn, xới cơm trước đợi Liễu Dật xuống. Cô đã nghe được cuộc đối thoại của Liễu Dật và dì Trương nên biết cậu đã tỉnh dậy rồi, đã đi rửa mặt, sẽ nhanh chóng xuống đây thôi.

Khi thấy Liễu Dật đã chỉnh tề, Nguyệt Ly vẫy tay gọi cậu: "Liễu Dật, mau tới đây ăn cơm đi."

Liễu Dật ngồi xuống đối diện Nguyệt Ly, dưới anh mắt mềm mại như nước của Nguyệt Ly, bắt đầu ăn cơm.

Thật lâu không được ăn món ăn Nguyệt Ly làm, Liễu Dật ăn rất vui vẻ. Thấy cậu ăn ngon như vậy Nguyệt Ly cũng thấy vui mừng.

Hai người đều vui vẻ nhưng lại có hai người khác dù có ăn sơn hào hải vị cũng không vui.

"Anh nói đi, rốt cuộc là vì sao?"

Cố Phương Phương thờ ơ nhìn Hạ Thần.

Lần trước anh uống rượu, cô vẫn không biết tại sao, cho dù có hỏi nhưng anh vẫn không trả lời.

Hôm nay khó được một ngày anh về sớm, đương nhiên phải hỏi rõ ràng, cô làm vợ anh, cô có quyền biết được.

Sắc mặt Hạ Thần trầm xuống: "Chuyện của đàn ông, em không cần hỏi đến."

"Em là vợ của anh, quan tâm anh một chút chẳng lẽ không được sao?" Sắc mặt Cố Phương Phương không tốt, hỏi ngược lại. Trước kia hắn đều ngoan ngoãn nghe lời cô, sao gần đây lại thay đổi? Đều là do đồ đê tiện Hồng Nhi kia, từ khi cô ta xuất hiện, cô và Hạ Thần đã cãi nhau vô số lần.

Gần đây Hạ Thần bị chuyện của công ty làm cho phiền não, còn chưa giải quyết được, lúc này không an ủi anh thì thôi lại còn vẫn hỏi mấy chuyện vặt vãnh này, ảnh hưởng đến tâm tình của anh. Anh ta trầm giọng nói: "Em chỉ cần ở nhà chăm sóc con cho tốt, những thứ khác không cần quan tâm."

Hiện tại anh có chút không chịu nổi cô, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Hồng Nhi ôn nhu đáng yêu.

"Em cứ muốn quan tâm." Mấy năm gần đây vì Cố Phương Phương vẫn được Hạ Thần yêu thương nuông chiều nên tính cách càng ngày càng khó chịu, hẹp hòi, trong mắt không chứa được một hạt cát bé tẹo.

Hạ Thần cuối cùng cũng nổi giận, mạnh mẽ đập đũa xuống, thân âm này khiến cho Cố Phương Phương chấn động, từ rất lâu rồi cô chưa thấy anh tức giận tới vậy. Trước kia đều là anh làm sai cho nên nỗ lực lấy lòng cô. Trong lòng đã sinh ra bất mãn và chán ghét thì dù chỉ một câu nói cũng có thể khiến nó khuếch đại ra. Hiện tại Hạ Thần rất không vui, giọng điệu của hắn rất âm u: "Đừng quên toàn bộ những thứ này đều là tôi cho cô, cô ngoan ngoãn bình tĩnh một chút, nếu không, cô sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng."

Cố Phương Phương kinh ngạc, trong mắt có bất ngờ, có sợ hãi, còn có không thể tin được. Hạ Thần đứng dậy rời đi. Từ khi cô đi theo anh đến nay, chưa bao giờ anh nặng lời với cô như vậy. Vết sẹo liền lại thì sẽ quên mất đau đớn đã từng gặp phải, câu này chính là để nói Cố Phương Phương. Vài năm sống sung sướng đã sớm biến cô thành người khác hoàn toàn.

Bọn họ trước kia vẫn rất tốt đẹp, tại sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Cô hiện tại không thể hốt hoảng, hít một hơi thật sâu, uống một hớp nước, ổn định tâm trạng lại, cô bắt đầu suy nghĩ cẩn thận mấu chốt của vấn đề là gì.

Hiện tại bên người Hạ Thân cũng không có ai, người đầu tiên cô nghi ngờ là Hồng Nhi, người này rất có thủ đoạn, nếu không sao có thể từ sau khi cô ta xuất hiện thì nhà này bắt đầu gà chó không yên.

Vừa rồi Hạ Thần bỏ đi, ai biết anh ta có nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài hay không.

Nhìn vào thói hư tật xấu của hắn, có đến 80% là có khả năng này.

Cô lập tức vận dụng quan hệ trong tay, phái người theo dõi nhất cử nhất động của anh ta, đến cùng anh có nuôi tình nhân bên ngoài hay không? Hạ Thần, đừng làm em thất vọng.

Đi khỏi nhà, trong lòng Hạ Thần buồn bực, cảm thấy cái nhà này quả thực một khắc cũng không yên ổn liền lái xe ra ngoài.

Người theo dõi thấy Hạ Thần ra ngoài cũng lập tức lái xe đi theo.

"Bà chủ, tôi là A Bưu." A Bưu gọi điện thoại cho Cố Phương Phương.

Cố Phương Phương giật mình: "Anh ta có động tĩnh rồi sao?"

"Vâng, ông chủ lái xe ra ngoài, hiện tại tôi đang đi theo."

"Được, có gì bất thường lập tức báo cho tôi." Giọng nói của Cố Phương Phương lạnh xuống, mới trở về không tới một tiếng đồng hồ đã bỏ ra ngoài, anh không muốn trở về cái nhà này đến vậy sao?

Tối muốn xem đến cùng anh muốn chơi trò gì!

A Bưu cần thận đi theo, không dám khinh thường.

Đi gần nửa giờ chỉ thấy Hạ Thần lái xe vào một tiểu khu. Cậu ta trốn ở phía sau vẫn theo dõi Hạ Thần đi tới một căn nhà nào đó, thấy được Hồng Nhi vội tới mở cửa cho Hạ Thần.

Cậu ta lập tức gọi điện thoại báo cáo: "Bà chủ, ông chủ đến chỗ của Hồng Nhi."

Cố Phương Phương vừa nghe, khóe miệng liền hiện lên một nụ cười lạnh, biết ngay là ngựa quen đường cũ mà.

"Gửi địa chỉ chỗ đó cho tôi."

A Bưu gửi địa chỉ cho Cố Phương Phương, cô bảo cậu ta đến cửa tiểu khu chờ cô. Đôi gian phu dâm phụ này, xem tôi thu tập các người thế nào.

Lái xe, đi tới địa chỉ mà A Bưu đã gửi.

Ngồi trong xe, Cố Phương Phương không hiểu nổi, vẫn nói là yêu mình, vừa quay lưng liền ôm ấp người khác. Xem ra mấy năm nay cô sống quá an nhàn cho nên mất trí nhớ rồi.

Anh ta qua lại với nhiều người, ai cũng có thể là ví dụ sống cho cô nhìn.

Cô thật ngốc, lại có thể cho rằng anh thực sự yêu cô, cho nên mới quay lại với anh.

Có lẽ với những người phụ nữ khác anh ta cũng nói như vậy, ngoài Hồng Nhi ra, còn có nhiều người phụ nữ khác.

Vì quá tin tưởng anh ta cho nên quên mất đề phòng.

Giờ phút này Hạ Thần đang uống rượu đỏ với Hồng Nhi, nói lời tâm tình.

Rượu của Hạ Thần đã bị bỏ loại thuốc kích thích mà Hồng Nhi nhờ người tỉ mỉ tìm kiếm. Anh ta uống một ngụm lớn, không bao lâu, thuốc bắt đầu phát huy công dụng.

Trong giây lát, con ngươi của Hạ Thần nhiễm dục vọng, dưới ánh đèn màu da cam, Hồng Nhi quyền rũ động lòng người nhẹ nhàng nở nụ cười, mê người đến như vậy.

Bàn tay to lớn của hắn túm một cái liền có thể đem yêu tinh quyến rũ kia ôm vào lòng.

Anh ta nắm chiếc cằm xinh xắn của cô ta, môi lập tức phủ lên trên đôi môi đỏ mọng, mạnh mẽ hôn.

Bàn tay vuốt ve trên người cô ta, lập tức cởi được áo ngoài, chỉ còn lại áo lót.

Trêu đùa với hai ngọn núi trước ngực xong, đôi tay lập tức tiến vào bên trong bắp đùi của cô ta.

Hồng Nhi bị khiêu khích, toàn thân nóng lên, nhiệt tình đáp lại.

Tiếng rên rỉ kiều mị kích thích ngọn lửa trong lòng Hạ Thần, công dụng của thuốc phát huy tới mức tối đa, hai người nhanh chóng đều bị dục vọng chi phối. Hạ Thần nắm cây gậy sắt của mình, mạnh mẽ tiến vào.

Hai người đang nhiệt tình quấn lấy nhau thì lúc nàu chuông cửa vang lên.

Thanh âm không hợp lúc này vang lên làm cho Hồng Nhi hơi tỉnh táo lại mà Hạ Thần đã sớm không còn lí trí, chỉ muốn điên cuồng rong ruổi trong cơ thể cô ta.

Chuông cửa lại vang lên, Hồng Nhi thầm mắng tên thần kinh nào tới bấm chuông vậy.

Hạ Thần hoàn toàn không để ý, thanh âm rên rĩ của Hồng Nhi càng kích thích hắn.

Cố Phương Phương ở ngoài cửa tuy không nghe rõ nhưng mà tiếng rên rỉ của đồ đê tiện Hồng Nhi kia lớn như vậy, cô nghe một chút, cô đã không còn là thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời, vừa nghe là biết bọn họ đang làm gì.

Cô tức điên lên, đồ đê tiện chết tiệt này, lại có thể quyến rũ anh ta như vậy. Tôi nhất định sẽ không để yên cho cô.

Vẫn không có ai ra mở cửa, Cố Phương Phương độc ác nói: "Còn không mở cửa tôi sẽ tìm người tới phá cửa đó."

Một câu nói này của cô khiến cho Hồng Nhi cảm thấy nguy hiểm. Cô ta biết Cố Phương Phương này độc ác như thế nào, tuyệt đối có thể nói được làm được. Cô ta cũng không hy vọng có người khác tới vây xem.

Rốt cuộc Hạ Thần cũng phòng thích bên trong cơ thể cô ta. Hồng Nhi muốn đẩy anh ta ra nhưng mà cảm nhận được bên dưới anh ta vẫn cứ ngắc.

Hồng Nhi biết cứ tiếp tục như vậy thì chuyện này sẽ trở thành trò cười cho hàng xóm, tuyệt đối không được. Quyết định rồi, Hồng Nhi lập tức mạnh tay đẩy Hạ Thần ra, nhanh chóng mặc một cái áo choàng ngủ vào rồi khóa trái cửa phòng ngủ lại.

Cô ta mở cửa nhà nhưng bên ngoài vẫn có một cánh cửa sắt chống trộm, ngáp một cái, giống như vừa mới tỉnh dậy nói: "Đêm hôm khuya khoắt, cô chạy tới đây làm gì?"

"Đương nhiên là tới tìm Hạ Thần." Cố Phương Phương lạnh lùng nói: "Ngây người ở đó làm gì, còn không mau mở cửa."

"Thực buồn cười, cô đã khiến cho anh ấy đuổi tôi đi, sao bây giờ lại đến trước cửa nhà tôi tìm anh ấy?" Hiện tại Hồng Nhi đứng trước cửa nhà mình, đương nhiên không giống lúc trước. Cô ta muốn trả lại toàn mộ những nhục nhã mà mình đã phải chịu. "Cô không quản được người đàn ông của mình lại trách tới ta, quả thực là không thể hiểu nổi."

"Cô, đồ đê tiện này, cô vấn không thừa nhận, xem đôi xử lí cô thế nào." Từ bé đến giờ, Cố Phương Phương chưa từng bị nhục nhã như vậy, lập tức chỉ muốn tát cho cô ta một cái nhưng mà cách một cánh cửa, cánh tay chỉ có thể thò vào một chút.

Hồng Nhi cũng không ngu ngốc mà đứng yên để cô đánh, lập tức lùi về sau mấy bước, buồn cười nhìn cô.

Nụ cười kia quả thực là dổ thêm dầu vào lửa, Cố vốn đã tức giận lúc này càng thêm tức điên lên, khuôn mặt xinh đẹp trở nên hung dữ, bàn tay nắm chặt thành đấm.

"Cô có mở hay không?" Cố Phương Phương trừng mắt nhìn Hồng Nhi, quát.

"Tôi không mở." Hồng Nhi nhìn bộ dạng vặn vẹo của cô ta, độc ác nói, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ cửa kịch liệt và thanh âm nam giới khàn khàn, Cố Phương Phương nở nụ cười lạnh lẽo: "Tiện nhân này, cô còn gì để giải thích?"

"Cô..." Sắc mặt Hồng Nhi lúc xanh lúc trắng, thật không nghĩ tới lúc này Hạ Thần lại gây ra âm thanh, sớm biết như vậy thì đã không cần thuốc mạnh như vậy, thực là hối hận. Cô ta trực tiếp đóng cửa.

Cố Phương Phương không nghĩ tới đến lúc này mà cô ta còn đóng cửa, ngây ra một lúc rồi lập tức quát: "Tiện nhân kia, cô mở cửa ra, cô có tin tôi lập tức tìm người tới phá cửa hay không."

"Cô có bản lĩnh thì phá đi, tôi cho cô xem người đàn ông của cô hầu hạ trên thân tôi thế nào." Lúc này Hồng Nhi cũng không quan tâm nữa, Cố Phương Phương này quả thực là quá lên mặt rồi, lúc này để cho cô ta tiến vào thì cô ta sẽ bỏ qua cho cô sao? Khẳng định cô ta sẽ đập phá căn nhà này, cô ta muốn quát thì quát, hiện tại trút giận trước, muốn phá cửa, dù sao cũng không dễ như vậy.

Hồng Nhi lập tức đi mở cửa, Hạ Thần lúc này toàn thân khô nóng, hai tròng mắt chứa đầy lửa dục, giống như một con hổ đói khát lâu ngày bị xổng chuồng, hận không thể nuốt Hồng Nhi vào bụng.

Anh ta trực tiếp xé nát áo choàng trên người Hồng Nhi, nắm lấy eo của cô ta, lập tức tiến vào.

Tiếng rên rỉ đứt quãng truyền tới lỗ tai của Cố Phương Phương. Cô mắng to: "Đồ đê tiện, tiện nhân không biết xấu hổ này, chỉ biết cướp đoạt người đàn ông của người khác, cô cả đời không thể ra ngoài ánh sáng."

Hồng Nhi vừa thở dốc vừa đáp trả: "Cô cho là cô tốt hơn tôi sao, nghĩ rằng mình rất cao thượng, cô cũng không được thấy ánh sáng đâu, tôi và cô kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.

"Cô, hồ li tinh này, cô dâm dãng như vậy, cứ chờ đó đi, tôi sẽ gọi người tới." Cố Phương Phương vô cùng tức giận, trực tiếp nói: "Cô chờ 10 phút, tôi sẽ phá cửa nhà cô, tôi thật muốn xem cô biểu diễn như thế nào?"

"Cô cứ phá đi, nghĩ tôi sợ sao?" Hồng Nhi bị ép tới nóng nảy, cứ tới đi, ai sợ ai chứ!

"Cô không sợ, được, được." Cố Phương Phương đã gọi A Bưu thìm người, rất nhanh sẽ trở lại. Đồ đê tiện này, hôm nay phải cho cô ta biết được chống đối với cô là chuyện sai lầm nhất trong đời của cô ta, phải khiến cho cô ta quỳ xuống xin tha thứ.

"Cô cứ việc gọi người tới đi, tôi ở trong này chờ." Hồng Nhi cũng mạnh mẽ nói, đêm nay, xem ai sẽ là người cười đến cùng!

Hình ảnh mãnh liệt bên trong, mỗi một giây một phút đều là hành hạ đối với Cố Phương Phương, cô cố gắng nhịn xuống chờ A Bưu trở về.

Rốt cục A Bưu cũng trở về mang theo hai thợ sửa khóa. Cố Phương Phương để cho bọn họ phá khóa. Bọn họ mất một thời gian mới có thể phá được khóa cửa chỗng trộm.

Nghe được âm thanh, trong lòng Hồng Nhi bắt đầu lo lắng, Cố Phương Phương quả nhiên đủ độc ác, gặp tình huống như vậy, không xấu hổ rời đi mà còn dám đi vào. Cô ta dám đi vào cô liền biểu diễn thật tốt cho cô ta xem.

"Bảo bối, em thất thần rồi." Hạ Thần bỗng nhiên nhếch miệng cười tà mị.

Tiếp theo chính là một đợt cử động điên cuồng khiến cho Hồng Nhi mất hồn.

Hạ Thần hưởng thụ sự ấm áp bên trong Hồng Nhi. Cuộc đối thoại của hai người phụ nữ lúc trước, anh ta không nghe được, anh ta chỉ biết là phải thu tập người phụ nữ này như thế nào.

Cửa cuối cùng cũng mở, Cố Phương Phương thoái mái bước vào, nhìn hai người đang dính lấy nhau trên sofa, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng: "Đồ đê tiện, hôm nay là ngày chết của cô."

Hồng Nhi ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Cố Phương Phương, trong lòng có dự cảm không tốt.

Nghe thấy âm thanh Hạ Thần nhíu mày hô: "Ai vậy?"

Mọi người đoán xem, tiếp theo sẽ thế nào? He he! Muốn biết sao? Vậy chờ chương sau đi nhé. Chương sau tuyệt đối vô cùng đặc sắc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK