Nhưng Lưu Ly không muốn liền lập tức né tránh nụ hôn ấy của Hạ Dương, trực tiếp từ chối: ‘‘Không hôn môi, chỉ là quan hệ bạn giường không nhất thiết phải hôn môi.’’
Nhưng lần này Hạ Dương không có ý định dừng lại, tựa hồ rất có chấp niệm đối với việc hôn môi, tiếp tục cúi người xuống.
“Tâm…Ly Tâm”
Lưu Ly nghe thanh âm bên tai phát ra từ Hạ Dương có chút không thể hiểu được.
Rõ ràng trước đây mỗi khi thân mật cô đều đòi hôn môi rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Hạ Dương cự tuyệt. Bây giờ cô không cần nữa thì Hạ Dương lại cố chấp muốn hôn.
Thật là số phận trêu ngươi mà.
Tâm trí Lưu Ly rối loạn lung tung suy nghĩ rất nhiều, nhưng rất mau liền không còn khí lực để nghĩ đến chuyện khác nữa, cơ thể hoàn toàn bị dục vọng chi phối.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người bọn họ thân mật, vậy nên đã rất quen thuộc cơ thể của nhau, lên giường cũng thực hòa hợp. Sau khi kết thúc, Lưu Ly từ từ bình tĩnh lại chậm rãi hô hấp, nhiệt độ trong cơ thể cũng dần dần hạ xuống.
Tác dụng của thuốc đã giảm bớt, vì thế mà mệt mỏi và cơn buồn ngủ lập tức kéo đến. Dưới người có cảm giác nhớp nháp khó chịu nhưng Lưu Ly cũng lười đi rửa mà chỉ muốn ngủ một giấc thôi nên liền trở mình quay lưng về phía Hạ Dương.
Ngay khi Lưu Ly nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì đột nhiên cảm nhận được cơ thể đang bị người khác ôm lên.
Hạ Dương ôm cơ thể nhỏ bé trong lòng ngực đi về phía phòng tắm rồi đặt cô vào bồn tắm.
Hạ Dương từ sau lưng ôm lấy Lưu Ly, tách hai chân cô ra rồi từ từ rửa sạch. Bất quá đây cũng là lần đầu tiên Hạ Dương làm việc này vì trước đây toàn là Ly Tâm tự vệ sinh lại nên động tác có chút vụng về, còn rất cẩn thận lau chùi nhẹ nhàng thân thể nhỏ bé này.
Hạ Dương nhìn cô nàng trong tay, thấp giọng nhẹ nhàng hỏi: “Ai hạ thuốc em?”
Cơ thể Lưu Ly chỗ nào cũng mệt rã rời, nên tùy ý đáp lại: “Người quản lý của tôi.”
Hạ Dương nghe vậy khẽ nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Trong lúc Hạ Dương tiếp tục rửa sạch chỗ đó cho Lưu Ly thì tầm mắt lơ đãng rơi vào trên bắp chân trái của cô, liền phát hiện vết sẹo thật lớn đập thẳng vào mắt hắn. Hạ Dương cúi đầu định dò hỏi chuyện này thì thấy cô nàng trong lòng ngực đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Hạ Dương cũng không cố chấp hỏi thêm nữa mà lau khô người cô rồi bế lại vào giường.
Khi Lưu Ly tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Sau lưng còn dán vào người cô một lồng ngực ấm áp, trên eo cũng nhiều thêm một cánh tay.
Lưu Ly hơi nhíu mày, dời cánh tay đang ôm eo ra rồi ngồi dậy. Lưu Ly vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường tới, vừa mở khóa màn hình đã thấy hiện ra rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Ngoài cuộc gọi từ người quản lý thì còn có cả Phong Dật và Trần Tư Thành. Lưu Ly lên tin nhắn, nhìn thấy Phong Dật gửi đến không ít tin nhắn thúc giục cô mau lên để đuổi kịp máy bay và buổi quay phim vào ngày hôm sau nữa. Vốn dĩ cô dự định chiều nay sẽ trở về, nhưng hiện tại thời gian đã không còn kịp rồi. Nên đành để buổi sáng hôm sau về luôn.
Khi Lưu Ly vừa định đứng dậy thay đồ thù thân ảnh bên cạnh cũng vì tuếng động mà tình giấc. Nhìn thấy Lưu Ly chuẩn bị rời đi. Hạ Dương liền hỏi: ‘‘Em định rời đi liền sao? Ăn bữa sáng rồi hẳn đi.’’
Lưu Ly chỉ lạnh nhạt trả lời vừa trau chuốc lại tóc tai: ‘‘Tôi và ngài không thân thiết đến mức đó.’’
Lưu Ly lại nói tiếp: ‘‘Đêm qua chỉ coi như là tình một đêm thôi. Anh không cần phải làm như vậy đâu.’’
Hạ Dương không đồng tình với lời nói của Lưu Ly liền nói: ‘‘Không phải tình một đêm!’’
Lưu Ly chỉ thể hiện ý cười: ‘‘Vậy gọi là gì? tình nhân được kim chủ bao nuôi à.’’
Hạ Dương chưa bao giờ để cho bản thân thất thố trên thương trường nhưng đối diện với lời nói của Lưu Ly hắn lại khó có thể phản bát lại được. Lời nói của Lưu Ly quá phũ phàng rồi.
Một khoảng lặng bắt đầu vì Hạ Dương không nói được gì, Lưu Ly chỉ liếc nhìn qua Hạ Dương một cái rồi chuẩn bị rời đi liền nghe được thanh âm có chút uất ức đằng sau: ‘‘Tôi bao nuôi em.’’
‘‘Ha…’’. Cuối cùng cũng chỉ có như vậy. Đúng là Hạ Dương cao cao tự đại mà cô biết.
‘‘Cảm ơn vì lời đề nghị lớn lao đó của ngài dành cho tôi.’’
Ánh mắt xa lạ của Lưu Ly nhìn Hạ Dương như vừa gặp lần đầu khiến hắn có chút khó chịu.
Lưu Ly chỉ cười cười nhẹ rồi nói: ‘‘Tôi sẽ xem xét lại lời đề nghị của ngài’’. Tất nhiên dù trước hay sao thì câu trả lời của cô luôn là KHÔNG