Tư Kỳ Phong bế xốc Như Quỳnh vào phòng cấp cứu. Các nhân viên y tế đang chờ sẵn bên trong đẩy băng ca lạnh lẽo về phía Như Quỳnh. Hắn đặt cô lên rồi nhanh chóng chạy vào phòng khử trùng để chuẩn bị. Mùi ete lởn vởn xung quanh khiến người ta rợn tóc gáy. Hắn trước hết rửa tay thật sạch trong dung dịch y tế, mặc chiếc áo blu trắng, lấy đồ bịt tóc lại, cẩn thận đeo găng tay y tế đã qua khâu khử trùng. Sau đó, hắn nhanh chóng bước đến bàn mổ. Đôi mắt màu đỏ sẫm ánh lên tia đau lòng. Dennis cũng mặc chiếc áo màu trắng đặc trưng của phòng lab, anh ta đẩy gọng kính trên mặt, gương mặt tràn đầy sắc lãnh :
- Tư Kỳ Phong, tớ phân tích được thứ chất lỏng trong lọ đó là thuốc ngủ với nồng độ rất cao. Theo tính toán của mình với nồng độ thuốc cao như vậy, Như Quỳnh sẽ chìm vào giấc ngủ sâu đến 12h đêm.
- Nguồn gốc ?! - Tư Kỳ Phong lãnh đạm.
- Tớ vẫn chưa xác định được, đây là loại thuốc ngủ tớ thấy lần đầu. Nguyên liệu của nó rất lạ ! - Dennis khẽ lắc đầu, gương mặt anh ta trầm xuống vẻ khó coi.
- Chủ nhân, tất cả các camera bên ngoài đều đã bị phá hỏng rồi ạ ! - Vương Long chạy vào. Sắc mặt anh ta không hề tốt tí nào.
Ban nãy khi anh ta lên kiểm tra hệ thống an ninh, tất cả đều bình thường cho đến khi Như Quỳnh chạy ra ngoài. Đột nhiên các camera đồng loạt bị vô tín hiệu, những âm thanh rè rè như có ai đã cố ý phá hoại nó vậy.
- Mau tiến hành rửa ruột ! - Tư Kỳ Phong quay sang đội ngũ bác sĩ của mình. Đây là những người chuyên nghiệp được hắn tuyển chọn vô cùng kỹ lưỡng để phụ giúp hắn trong quá trình phẫu thuật cho Như Quỳnh. Bọn họ nhanh chóng thực hiện tiến trình. Động tác vô cùng chuyên nghiệp với sự hỗ trợ của các máy móc y tế hiện đại nhất. Một lát sau, một ông bác sĩ khá lớn tuổi, mái đầu bạc trắng với bằng giáo sư y học nổi tiếng của đại học Harvard đi lại chỗ Tư Kỳ Phong từ tốn nói :
- Tư Kỳ Phong, ta e rằng phương pháp rửa ruột không thể loại sạch hết độc tố trong người Như Quỳnh. Ban nãy máy báo nồng độ chất tan trong máu rất cao, chứng tỏ chất độc đã ngấm một lượng lớn vào máu rồi. Bây giờ dù có rửa ruột bao nhiêu lần đi nữa cũng không ăn thua gì đâu ! - Ông khẽ lắc đầu, hàng nếp nhăn trên trán xô vào nhau hằn thành những đường thẳng trên vầng thái dương rộng.
Tư Kỳ Phong sầm mặt. Hai tay đút vào túi áo đi thẳng vào bên trong. Tiếng máy kêu bíp bíp vang lên giữa căn phòng trắng lạnh lẽo. Hắn chau mày nhìn hơi thở nặng nhọc của cô, khẽ nghiến răng. Hắn nhớ lại lời của Dennis ban nãy :
- Trong lọ thuốc ngủ ấy, tớ tìm được một lượng nhỏ "thập nhuyễn hương cân tán". Thứ này làm tê liệt các cơ quan hoạt động của các chi, làm cho nạn nhân không thể cử động tay chân được.
Hắn siết chặt tay, đi đến bên giường cô. Hắn ngồi xuống bên cạnh khẽ vuốt tóc cô. Trang phục dạ hội lộng lẫy của cô đã bị thay thế bằng chiếc áo màu xanh đặc trưng. Tiếng máy kêu bíp bíp, những đường ống nhỏ ghim xuyên qua tay khiến hắn không khỏi xót xa. Hắn thật không hiểu vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy. Nếu có muốn giáng tội thì hãy giáng tội lên đầu hắn, cớ sao lại phải hành hạ người con gái đáng yêu như cô chứ. Hắn mím môi, đặt bàn tay cô vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng ôm lấy. Chiếc nhẫn trên ngón áp út lóe lên tia sắc lạnh. Hắn còn nhớ khuôn mặt hạnh phúc của cô lúc hắn trao chiếc nhẫn này, cô còn cười nói vô cùng đáng yêu, vậy mà giờ đây cô lại nằm bất động trên giường. Tư Kỳ Phong chợt nhận ra mình bất lực, lần đầu tiên thảm bại vì không thể bảo vệ người con gái hắn yêu. Đôi mắt màu đỏ sẫm ánh lên tia đau đớn, dằn xé cõi lòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Long bước vào. Anh ta lại gần Tư Kỳ Phong thấp giọng nói :
- Chủ nhân, Angel đã tới rồi. Anh ta đang ở đại sảnh với mọi người.
Tư Kỳ Phong sầm mặt. Hắn trầm giọng :
- Được, ta sẽ ra ngay !
Vương Long cúi chào rồi đi ra ngoài trước. Một lát sau hắn liền đi ra. Chỉnh trang lại bộ trang phục của mình liền tiến về phía sảnh. Lúc cánh cửa đại sảnh bật mở. Vương Long liền thấy Angel đang cười ngạo mạn ngồi trên một trong hai chiếc ghế được đặt trên bục cao. Mấy đám người xung quanh đang vây quanh anh ta ra sức nịnh hót. Lúc Angel thấy Tư Kỳ Phong bước vào bèn vờ hô to :
- Ồ, chủ nhân của tòa lâu đài đã tới rồi kìa ! Kính chào ngài... - Angel làm động tác cúi người đầy lịch lãm khi Tư Kỳ Phong đi về phía anh ta.
Vương Long không khỏi tức giận trước hành động vừa rồi của Angel. Trông qua thì có vẻ anh ta rất lịch sự nhưng ít ai để ý rằng việc anh ta đứng nguyên trên bục cao, đôi chân đá vào chiếc ghế bằng vàng phía sau trong khi chủ nhà phải đi về phía anh ta. Hành động của Angel quả thực quá ngạo mạn !
- Thật vinh hạnh cho tôi khi Angel tiên sinh đã đến dự buổi tiệc này ! Thực xin lỗi vì đã chậm trễ tiếp đón ! - Tư Kỳ Phong làm động tác cúi đầu đầy lịch thiệp. Hắn đặt một tay lên ngực biểu trưng của lời chào cao quý của nước Anh.
Có mấy người ban nãy đứng đằng xa không hề muốn nói chuyện với Angel vì thái độ ngang ngược của anh ta. Khi thấy cử chỉ của Tư Kỳ Phong, họ thập phần thán phục. Ai bảo họ không đoán được giữa Tư Kỳ Phong và Angel có niềm ân oán cá nhân nhưng Tư Kỳ Phong đã khéo léo che giấu nó trước mọi người trong khi Angel cố phô diễn ra trước mắt.
Angel bật cười ha hả, giọng cười ngạo mạn vang khắp đại sảnh. Tư Kỳ Phong đứng một bên chỉ nhếch mép. Vương Long cảm thấy chủ nhân của mình lúc này khá kì lạ. Hai chân dường như bị mất cân bằng một chút, thân hình cao lớn có chút run run.
Sau khi Angel cười đã, anh ta khẽ mỉm cười búng tay. Lập tức có người bưng tới hai ly rượu sóng sánh. Màu rượu vàng sẫm đẹp đẽ hấp thụ ánh sáng đẹp đẽ qua chiếc ly thủy tinh như dáng người mềm mại của phụ nữ. Angel khẽ cong môi nhẹ nhàng cầm lấy một ly cho Tư Kỳ Phong. Hắn cầm lấy, đôi mắt màu đỏ sẫm vẫn dõi theo từng động tác của Angel. Dường như muốn khiêu khích Tư Kỳ Phong, ngón tay trắng muốt đẹp đẽ bằng sứ vuốt ve dọc theo thân ly thủy tinh, động tác vô cùng chậm rãi đầy mê hoặc. Anh ta cong môi khiêu khích Tư Kỳ Phong. Đôi mắt màu khói ánh lên vẻ ẩn nhẫn thú vị.
Tư Kỳ Phong ngửa cổ uống cạn ly rượu. Làm sao hắn lại không biết ý vừa rồi của Angel chứ. Đôi mắt màu đỏ sẫm lóe lên tia thách thức. Bản nhạc du dương nổi lên. Mọi người bắt đầu tìm cho mình người bạn nhảy ưng ý.
Có mấy cô gái là tiểu thư quyền quý xinh đẹp và sang trọng bắt đầu bám lấy vai Angel và Tư Kỳ Phong xin nhảy chung. Angel thuận tay ôm lấy eo một cô nàng bên cạnh làm cô ta sướng phát run. Gương mặt đắc ý nhìn mấy cô nàng khác đang bực tức. Angel bước đi không quên vỗ vai Tư Kỳ Phong một cái. Khóe mắt ánh lên tia đắc ý ngạo nghễ.
Tư Kỳ Phong bị vây quanh bởi những cô nàng khác. Có nhiều người gan lớn còn vuốt ve gương mặt của hắn, cố gắng dùng chất giọng mị hoặc của mình :
- Tư tiên sinh, em nhảy với anh nha....
- Không được, tôi mới là người xứng đáng nhảy cùng với Tư tiên sinh cơ... - Một cô nàng khác chen chân vào, thân hình bó sát lộ ra đường cong quyến rũ chết người. Ả ta cố đưa đẩy bộ ngực gần Tư Kỳ Phong để cố ý thu hút hắn.
- Xin lỗi tôi có việc bận, mời tiểu thư tránh ra cho ! - Tư Kỳ Phong chán ghét đẩy cô ả đang bám dính lấy mình khiến ả mất cân bằng loạng choạng suýt té. Hắn không quan tâm mà cứ bỏ đi một mạch khiến ả ta quê độ giận tím mặt, dậm chân bỏ đi chỗ khác. Mấy người khác thấy mỏ kim cương của mình đã bỏ đi tiếc nuối nhìn theo rồi bỏ đi tìm đối tượng câu dẫn khác.
Tư Kỳ Phong hơi thở nặng nề đi vào nhà vệ sinh. Hắn nới lỏng cà vạt để dễ thở hơn. Mùi nước hoa nồng nặc của ả tiểu thư ban nãy bám dính trên áo làm hắn vô cùng khó chịu. Hắn đưa tay vặn vòi, rửa mặt cho mát. Nước chảy trên khuôn mặt đẹp tựa một vị thần. Hắn khẽ nhắm nghiền mắt để đầu óc trở nên tỉnh táo hơn.
Ở bên ngoài điệu nhạc du dương khiến lòng người say đắm hòa làm một với nhau. Tại đại sảnh các cặp đôi thi nhau khoe mình những động tác tuyệt đẹp. Khung cảnh vô cùng diễm lệ dưới ánh đèn vàng sang trọng của châu Âu.
--------------------
Bóng dáng nhỏ nhắn lén lút sau cây cột thật to nhìn người bảo vệ đứng canh cửa. Mái tóc màu khói xõa trên vai vẫn không khiến cô bé già dặn thêm tí nào. Minh Nguyệt nôn nao muốn được thấy mặt Hắc Diêm Vĩ. Hình như ban nãy cô thấy hắn đã đi vào trong phòng kia của Như Quỳnh. Đôi mắt màu khói không ngừng đấu tranh mãnh liệt. Lòng cô đang phân vân giữa đi và không đi. Cô có thể ra tay hạ sát người bảo vệ đằng kia một cách dễ dàng. Nhưng, nếu Hắc Diêm Vĩ biết được, chắc hắn sẽ không nhìn mặt cô nữa.
Sau một hồi lưỡng lự, Minh Nguyệt nặng nề đành lê bước đi khỏi. Cô không muốn Hắc Diêm Vĩ thấy mình trong bộ dạng xấu xí như thế. Hình bóng nhỏ nhắn dần biến mất sau làn khói trắng. Tâm tình u uất không tan.
Cùng lúc đó, Hắc Diêm Vĩ từ trong phòng bệnh bước ra. Hắn khẽ thở dài đầy mệt mỏi. Chợt hắn đưa mắt nhìn về phía cây cột lớn, lòng có cảm giác quen thuộc nhưng lại chẳng có gì ở đó. Hắn khẽ nhíu mày, nói gì đó với người bảo vệ và ông ta lắc đầu. Hắn khẽ nhún vai cám ơn và rời khỏi. Nhưng sao trong lòng hắn bỗng trào dâng cảm giác bất an.
-------------------
Tác giả : Xin lỗi mọi người *cúi đầu* . Mấy hôm nay ta thực sự rất bận nên không thể viết chương mới được. Mong mọi người thông cảm cho *cúi đầu lần nữa*. Ta hứa chương sau sẽ nhiều hơn nữa. Mong mọi người đừng bỏ rơi ta nha ! Thương
Danh Sách Chương: