Khương Thi đưa Khương Từ về nhà, tâm trạng thấp thỏm gọi điện thoại cho mẹ Khương, điện thoại vang lên năm sáu tiếng mới có người bắt máy: "Mẹ...!mẹ, con là Khương Thi."Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận của mẹ Khương: "Chuyện gì? Nào, nhị đồng, đánh một.""..." Tiếng đánh bài vang lên thanh thúy truyền vào tai Khương Thi: "Là thế này, Khương Từ có chút việc nên đến thành phố Phong rồi, đêm nay em ấy sẽ ở chỗ của con.""Biết rồi.
Con đưa nó theo là được, mẹ đang bận, không có việc gì thì cúp máy đi.
Này, sáu vạn, thắng rồi, đưa tiền đưa tiền đưa tiền hết đi!""..." Đầu dây bên kia vang lên tiếng đánh mạt chược, xen lẫn tiếng nói chuyện, vô cùng ầm ĩ, Khương Thi im lặng cúp điện thoại, nhìn về phía Khương Từ đang ngồi trên thảm như cái xác không hồn: "Chị gọi điện thoại cho mẹ rồi, đêm nay em cứ ở chỗ này đi, ngày mai chị đưa em đến nhà ga.Đầu của Khương Từ gác lên trên bàn gỗ nhỏ, ánh mắt trống rỗng: "Chị, có phải phụ nữ có tiền đều trở nên xấu xa không?""..."Khương Thi không để ý đến cậu, đến tủ lạnh cầm hai hộp sữa bò, bản thân một hộp, đưa cho Khương Từ một hộp.Khương Từ cũng không thật sự muốn nghe cô trả lời, chỉ là trong lòng cậu đang hoảng loạn, muốn nói chút gì đó, lời nói đến bên miệng nhưng lại không thể nói nên lời.Tự mình ngồi ở chỗ kia, giống một bức tượng điêu khắc, qua vài phút, ngửa đầu nhìn cô: "Chị, trong nhà có rượu không?"Khương Thi cầm lấy sữa bò trên bàn, rút ống hút ra cắm vào lỗi hút, đưa cho cậu.Tay của Khương Từ không nhúc nhích: "...!Em muốn uống rượu."Cậu dựa vào mép giường, hai tay ôm lấy đầu gối, ngửa đầu, đáy mắt ánh lên vẻ đau buồn: "Chị, em cảm thấy em sắp chết rồi." "..."Khương Thi thở dài đến ngồi xuống bên cạnh Khương Từ: "Em mệt rồi, trước tiên đừng nghĩ những chuyện đó nữa.
Uống sữa bò xong thì ngủ một giấc, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi.""Chị hoàn toàn không hiểu!""..."Khương Thi cảm thấy bản thân bị kỳ thị, không có kinh nghiệm thất tình, đến an ủi người khác cũng không có quyền.Bởi! Vì! Cô! Không! Hiểu!Cô lấy điện thoại vừa mới mua ra, gửi tin nhắn cho công cụ hình người: "Tiểu Lục Tiểu Lục, rốt cuộc người thất tình đang suy nghĩ cái gì vậy?""Em ấy nói tôi không hiểu em ấy, muốn mượn rượu giải sầu, hoàn toàn mất đi lý tưởng sống.""Khương Từ thật là quá tùy hứng."Lục Kính mới vừa về đến nhà, tắm rửa tẩy trang xong, ngồi trước đàn dương cầm ấn phím đàn, nhìn thấy tin nhắn, tưởng tượng ra bộ dạng nhíu mày khó hiểu của cô, gửi qua một đoạn tin nhắn.Điện thoại vang lên âm thanh thông báo, Khương Thi cúi đầu yên lặng xem: "Ban đầu sẽ là như thế, để cậu ấy một mình yên tĩnh đi, không cần phải xen vào.""Có phải quá lạnh lùng rồi không?""..." Lục Kính suy nghĩ, mười bảy mười tám tuổi quả thật là một thời kỳ vô cùng mẫn cảm, chỉ là loại chuyện này ngoại trừ để thời gian làm phai nhạt, thì cũng không còn biện pháp nào khác: "Đừng để cho cậu ấy uống rượu.
Cho cậu ấy thời gian và không gian, để tự cậu ấy suy nghĩ.
Không nghĩ ra thì ngày mai tôi sẽ tìm thời gian tâm sự cùng cậu ấy.""!!!""Tiểu Lục anh tốt quá đi.".
Danh Sách Chương: