• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của Mã Như Duy chẳng khác nào một quả bom nặng ký rơi xuống, ông cụ vừa mới cầm chén trà lên chưa kịp uống liền giật mình đến mức làm đổ tra, vội vàng gật đầu nhìn về phía Thẩm Khinh Bạch.

Ngay cả Chung Đình Diệp đang ngồi cạnh cũng đột ngột quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa pha chút lo lắng.

Thẩm Khinh Bạch bắt gặp ánh mắt anh lập tức mới nhớ hai hôm trước hai người còn quậy phá không chút tiết chế, nếu thật sự có rồi thì không biết liệu có ảnh hưởng đến em bé không?

Thấy cô im lặng, Mã Như Duy sốt ruột hỏi: “Con bé này, nói gì đui chứ, rốt cuộc là có mang thai hay không?”

Thẩm Khinh Bạch liếc mắt nhìn quanh mọi người, ủ rũ nói: “Con, con cũng không biết, mọi người chỉ bảo chọn ngày cưới nên con chỉ muốn bày tỏ một chút ý kiến thôi mà.”

Vừa dứt lời, vẻ mặt mong chờ của mọi nguòi lập tức biến mất, chủ đề lại quay lại việc chọn ngày cưới, còn lời đề nghị khi nãy của cô thì xem như gió thoảng qua tai.

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch cắn móng tay, rõ ràng là chuyện cưới hỏi của cô, sao đến quyền phát biểu cũng bị tước mất vậy.

Chung Đình Diệp vẫn luôn dõi mắt nhìn về phía cô, suy nghĩ chốc lát rồi nắm lấy tay cô: “A Bạch, tháng này em hình như đã trễ hai ngày rồi.”

“Hả?” Thẩm Khinh Bạch ngẩn người rồi lập tức mở app ra xem, lật qua lật lại đúng là đã trễ. Gần Tết bận rộ lại chưa đến kỳ rụng trứng nên cô hoàn toàn quên mất việc kinh nguyệt chưa đến.

“Nếu tính cả ngày hôm nay thì là trễ ba ngày rồi.” Thẩm Khinh Bạch bóp tay anh, vừa nhìn anh vừa ngẫm nghĩ.

Nghe cô nói xong Chung Đình Diệp siết chặt tay cô hơn, trong lòng càng thêm lo lắng.

Mọi người đang nói chuyện rôm rả cũng bỗng im bặt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía họ.

Sau khoảng hai phút im lặng, bác gái Minh Diệp Dung phản ứng đầu tiên: “Để, để bác bảo người đi mua que thử thai ngay!”

Chung Đình Diệp vội vàng đứng dậy: “Không cần, để con tự đi.”

Anh nói xong liền buông tay Thẩm Khinh Bạch ra dặn cô ngồi yên đừng cử động chờ anh quay lại.

Anh không gọi tài xế mà tự cầm chìa khóa rảo bước rời khỏi phòng sách.

“Con gái, con có thấy buồn nôn, buồn ngủ hay chán ăn gì không?” Mã Như Duy ngồi bên cạnh cô quan tâm hỏi: “Gần dây có vận động mạnh gì không?”

Vận động mạnh?

Thẩm Khinh Bạch mím môi, nếu tính cả chuyện cô và Chung Đình Diệp làm gần đây vậy có tính là vận động mạnh không?

“Mẹ, ngoài việc chậm kinh con không có triệu chứng gì hết, ăn được ngủ được, còn kiên trì chạy bộ mỗi ngày.” Cô vội hỏi: “Chạy bộ có tính là vận động mạnh không ạ?”

“Tiểu Bạch, nếu cơ thể con không có triệu chứng bất thường vậy chắc là là không sao.” Minh Diệp Dung cũng lại gần nhẹ giọng nói: “Con có bị đau bụng hay ra máu gì không?”

Thẩm Khinh Bạch ngơ ngác lắc đầu.

“Thế thì yên tâm.” Minh Diệp Dung cười nói với vợ chồng Thẩm gia: “Chắc hai người sắp được lên chức ông bà ngoại rồi.”

Bà quay sang nói với ông cụ: “Bố à, nhà họ Chung sắp có thêm thành viên mới, bố cũng được lên chức cố rồi.”

Nghe vậy ông cụ cười tít mắt: “Tốt tốt! Đây chính là tin vui đầu năm.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn nhóm người lớn ai cũng đắm chìm trong niềm vui khóe miệng giật nhẹ, nếu lỡ mà không có thì cô có bị đánh không đây?

Từ lúc Chung Đình Diệp rời đi, cô như gấu trúc cần được bảo vệ nghiêm ngặt, mọi hành động đều bị theo sát. Ngay cả khi muốn đi vệ sinh bà Mã cũng phải đi cùng sợ cô vấp ngã,

“Từ nay đứng lên ngồi xuống cũng phải cẩn thận, đừng lóng ngóng như trước nữa.” Mã Như Duy đỡ cô đi ra, vừa đi vừa dặn: “Muốn ăn gì cứ nói với mẹ, mẹ làm cho.”

Thẩm Khinh Bạch ngạc nhiên vui mừng: “Thật ạ? Gì cũng được ạ?”

Mã Như Duy cười: “mẹ lừa con bao giờ chưa? Chỉ sợ đến lúc đó con lại không nuốt nổi.”

“Không đâu, con ăn khỏe lắm.” Thẩm Khinh Bạch cười rạng rỡ bước vào nhà vệ sinh, nghĩ thầm thì ra mang thai lại được đối xử tốt thế này.

Tự nhiên cô cũng thấy mong chờ hơn.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Chung Đình Diệp cũng trở về, tay xách một túi đầy que thử thai khiến Thẩm Khinh Bạch dở khóc dở cười.

“Chồng à, nếu em không mang thai ông nội và mọi người sẽ thất vọng lắm đúng không?” Cô được anh dìu lên tầng, quay đầu hỏi anh.

“Không đâu, có thì mừng không thì cũng không ép buộc, con cái là chuyện duyên phận.”

Chung Đình Diệp đóng cửa lại, mở gói que thử đưa cho cô: “Anh chờ ở ngoài, có gì thì gọi anh.”

Thẩm Khinh Bạch gật đầu, đi ba bước lại quay đầu lại nhìn anh, cuối cùng cũng vào nhà vệ sinh.

Chung Đình Diệp nắm chặt hai tay, vừa mong đợi vừa hồi hộp, âm thầm cầu nguyện nếu thực sự có con thì mong con được khỏe mạnh.

Thời gian trôi qua từng giây một, không chỉ mình Chung Đình Diệp căng thẳng mà tất cả mọi người dưới tầng cũng hồi hộp.

Hơn mười phút sau, Thẩm Khinh Bạch đẩy cửa bước ra trên mặt không có cảm xúc gì.

Chung Đình Diệp thấy vậy đã đoán được kết quả bước tới ôm cô vào lòng dịu dàng an ủi: “Không sao, mình mới cưới được nửa năm, chưa cần gấp.”

Thẩm Khinh Bạch cố nhịn để khóe miệng không cong lên, cọ mặt vào ngực anh hỏi nhỏ: “Chồng à, anh nghĩ em sẽ làm mẹ tốt không?”

Chung Đình Diệp đang xoa lưng cô thì dừng lại, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn cô chăm chú: “A Bạch, em nói lại lần nữa đi.”

Thẩm Khinh Bạch cười: “Anh sắp làm bố rồi, có vui không?”

Chung Đình Diệp sững người hai giây rồi ôm chặt cô vào lòng, nghĩ đến điều gì đó lại vội vàng buông cô ra cúi đầu hôn nhẹ lên khóe miệng cô, mỉm cười nói: “Vợ à, cảm ơn em đã cho anh một gia đình trọn vẹn.”

Thẩm Khinh Bạch đang cười thì khóe mắt đỏ hoe, cô đã thực hiện được lời hứa với Chung Đình Diệp, cùng anh đón chào một sinh mệnh nhỏ thuộc về hai người họ.

Hai người xuống tầng, mọi người đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm không ai lên tiếng chỉ chờ họ thông báo kết quả.

Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp nhìn nhau ra hiệu để anh là người nói.

Chung Đình Diệp nắm tay cô bước đến trước mặt mọi người, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Hai vạch rồi.”

“Yeah! Con được làm cô rồi.” Chung Di Huyên là người đầu tiên nhảy cẫng lên khỏi ghế, phấn khích ôm lấy tay Thẩm Khinh Bạch: “Chị dâu, sau này quần áo của cháu để em lo hết!”

Minh Diệp Dung kéo cô ra, cười nói: “Con chẳng biết nhẹ nhàng gì cả, sau này cách chị dâu con xa một chút, đừng ồn ào.”

Ông cụ cũng tiếp lời: “Đúng đúng, từ giờ Tiểu Bạch là đối tượng được nhà họ Chung bảo vệ, không ai được làm nó bực. Di Huyên, sau này con cũng đừng la hét hù dọa chị dâu nữa.”

“Ông nội yên tâm, con trông chừng con bé này cho.” Chung Trạch Hàn cười đứng dậy kéo em gái sang một bên xoa đầu cô: “Để anh canh trừng em.”

Chung Di Huyên chu môi: “Anh à, anh còn lớn hơn anh hai mấy tuổi cơ mà, bao giờ mới dắt chị dâu về ra mắt, đừng chỉ cứ mãi canh trừng em như vậy.”

Chung Trạch Hàn bị chọc cười liền gõ nhẹ lên đầu cô: “Lo tìm bạn trai đi rồi hãy nói anh.”

Chung Di Huyên bất mãn cắt ngang một câu: “Anh sắp thành đàn ông trung niên rồi mà còn dám so với mỹ nữ như em.”

Vừa dứt lời mọi người đều bật cười.

Mã Như Duy và Thẩm Đông Hoa nhìn con gái được cả gia đình yêu thương như vậy trong lòng vừa mừng vừa cảm thấy yên tâm.

Nỗi lo lắng của người mẹ cuối cùng cũng được đặt xuống.

Bữa cơm tất niên năm nay không chỉ là một bữa đoàn viên mà còn là song hỷ lâm môn, quy tắc ăn không nói chuyện trên bàn ăn nhà họ Chung cũng bị phá vỡ hoàn toàn. Ông cụ vui mừng cũng nâng ly uống không ít rượu cùng mọi người.

Một bữa tất niên náo nhiệt kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Sau khi Chung Đình Diệp đưa cô lên tầng anh cũng không xuống nữa, cô đi đâu anh theo đó.

“Chồng à, anh có thể đừng như vậy được không?” Thẩm Khinh Bạch bất lực cười: “Em không yết ớt như mọi người tưởng, anh mau xuống dưới đón giao thừa cùng mọi người đi.”

Chung Đình Diệp ôm cô vào lòng, ôm thật lâu, cảm nhận nhịp tim của cả hai: “Ông nội nói năm nay anh không cần canh giao thừa, anh chỉ cần chăm sóc em thôi, chuyện canh giao thừa để anh họ lo.”

Thẩm Khinh Bạch rất muốn nói là không cần làm quá lên như vậy nhưng cũng hiểu được dù sao đây là chắt đầu tiên của nhà họ Chung, mọi người quan tâm là điều dễ hiểu.

Cô tựa vào ngực anh, ngẩng dầu nhìn cằm anh: “Chồng ơi.”

“Hửm.” Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn cô.

“Anh giúp em tắm được không? Hôm nay em thật sự không muốn động đậy.” Không biết có phải do tâm lý hay không nhưng những phản ứng thai kỳ trước đó không có giờ lại ập tới hết.

Chung Đình Diệp hôn nhẹ lên môi cô, cười nói: “Được, từ nay về sau việc tắm rửa để cho anh.”

Nói xong anh cúi người bế cô lên, đi thẳng vào phòng tắm.

Sáng hôm sau, Thẩm Khinh Bạch ngủ đến lúc tự tỉnh, khi trở mình mới phát hiện Chung Đình Diệp đã không ở bên cạnh.

Cô với tay lấy điện thoại trên đầu giường, thấy hiển thị 10 giờ rưỡi liền vội vàng bật dậy.

Tiêu rồi, tiêu rồi, hôm nay có rất nhiều họ hàng bạn bè đến chúc tết ông nội, giờ này cô mới dậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm cô dâu mới đang tự cao.

Cô vội vàng mặc đồ chạy đi rửa mặt hoàn toàn quên mất mình đang mang thai.

Vừa bước ra khỏi phòng đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt từ phòng khách tầng một, người lớn trẻ con cười nói ríu rít vô cùng vui vẻ.

Thẩm Khinh Bạch bám tay vịn cầu thang từ từ đi xuóng, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Trong nhà ngoài những họ hàng đã gặp lần trước còn có không ít gương mặt xa lạ.

Trong số đó còn có Tô Hâm Mộc mặc một chiếc váy đỏ dài vô cùng nổi bật, cô ta đang trờ chuyện với Chung Di Huyên, nghe tiếng bước chân thì quay lại.

Chung Di Huyên thấy là Thẩm Khinh Bạch xuống tầng liền vội vàng đứng dậy đỡ cô, hành động dịu dàng hơn hẳn hôm trước: “Chị dâu, chị ngủ ngon không?”

“Ừm, rất ngon.” Thẩm Khinh Bạch cảm ơn rồi hỏi: “Anh hai em đâu?”

“À, ngoài cửa còn một đợt khách nữa, anh ấy đang với anh em đón tiếp.” Chung Di Huyên đỡ cô ngồi xuống ghế sofa.

Tô Hâm Mộc thấy vậy nghi hoặc hỏi: “Cô Thẩm không khỏe sao?”

Thẩm Khinh Bạch còn chưa ngồi vững nghe thấy câu này liền mỉm cười, dù sao khách đến nhà cô cũng nê giữ phép lịch sự. Nhưng chưa kịp trả lời đã bị Chung Di Huyên chen lời: “Chị Hâm Mộc, chị dâu không phải bị bệnh mà là đang mang thai.”

Cô bật cười: “Em sắp được làm cô rồi.”

Ngón tay đặt trên đùi của Tô Hâm Mộc siết lại, tin tức này dường như quá đột ngột khiến biểu cảm trên mặt cô ta không kiểm soát được, cô ta cúi đầu mím chặt môi.

Không thể nào, bọn họ mới kết hôn nửa năm mà đã có con, chẳng lẽ Chung Đình Diệp thật sự nghiêm túc? Vậy còn cô thì sao? Những gì cô âm thầm làm vì anh rốt cuộc là vì sao?

Sợ anh bị cổ đông làm khó, cô ta chủ động đi nói giúp với các chú các bác, còn nhờ bố mình tìm Chung Đình Diệp bàn chuyện hợp tác để anh có thể vững vàng ngồi vững vị trí ở nhà họ Chung.

Vậy mà giờ lại nói với cô rằng họ đã có con.

“Chị Hâm Mộc?”

Chung Di Huyên gọi mấy tiếng, thấy cô ta cúi đầu không nói gì liền lo lắng vỗ vai cô ta: “Chị không sao chứ?”

Tô Hâm Mộc giật mình hoàn hồn, miễn cưỡng nhếch môi cười: “Không sao, chỉ là A Diệp đột nhiên sắp làm bố khiến chị có chút bất ngờ.”

Cô ta điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nhìn Thẩm Khinh Bạch: “Cô Thẩm, chúc mừng cô sắp trở thành mẹ.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn cô ta nửa cười nửa không thu hết biểu cảm từ lúc cô ta cúi đầu đến lúc ngẩng đầu, câu chúc mừng này tám phần không phải thật lòng.

“Cảm ơn cô Tô, cũng chúc cô năm mới sẽ tìm được người phù hợp với mình.”

Tô Hâm Mộc bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, khuôn mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Mong lời của cô thành sự thật.”

Đúng lúc đó Minh Diệp Dung gọi Chung Di Huyên đi giúp việc nên liền rời đi.

Tô Hâm Mộc đảo mắt nhìn quanh sau đó nhìn sang Thẩm Khinh Bạch: “Cô Thẩm có thể đi dạo với tôi một chút được không, tôi có vài lời muốn nói với cô.”

Ngoài trời nhiệt độ thấp hơn nhiều so với trong nhà, mặc dù mặt trời có ló ra khỏi mây thì gió thoảng qua vẫn khiến người ta rùng mình.

“Cô Tô muốn nói gì thì nói luôn ở đây đi.” Thẩm Khinh Bạch kéo chặt chiếc khăn choàng trên vai không đi tiếp nữa.

Nghe vậy Tô Hâm Mộc dừng bước quay đầu nhìn, khinh thường cười, giọng nói mang theo chế nhạo: “Cô tưởng mang thai con của A Diệp là có thể ngồi vững vị trí bà Chung sao?”

Thẩm Khinh Bạch bình tĩnh nhìn cô ta, dường như đã đoán được mục đích cô ta gọi mình ra đây chẳng qua chỉ muốn nói vài câu mỉa mai để trút bất mãn.

“Cô Tô, cô nói vậy là sai rồi, từ lúc tôi và Chung Đình Diệp đăng ký kết hôn vị trí bà Chung đã là của tôi và chỉ thuộc về tôi.”

Thẩm Khinh Bạch nở nụ cười, nói rõ từng chữ một: “Chẳng lẽ đến bây giờ cô Tô vẫn còn nhớ nhung chồng tôi sao?”

Ánh mắt Tô Hâm Mộc tối sầm: “Nếu tôi nói đúng thì sao?”

“Vậy tôi cũng chỉ có thể khuyên cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, tôi chưa có ý định ly hôn với chồng mình đâu.” Thẩm Khinh Bạch làm ra vẻ khó xử nhướn mày gợi ý: “Hay là. . .đợi tới tối thử xem, dù hy vọng rất nhỏ nhưng không ai cấm mơ cả.”

“Thẩm Khinh Bạch, cô đắc ý cái gì đây, ngay từ đầu chú Chung đã không thích cô, ông ấy từng hứa với tôi rằng vị trí bà Chung là của tôi! Cô chẳng qua chỉ là bàn đạp để A Diệp thăng tiến mà thôi.” Tô Hâm Mộc như mất đi lý trí đem hết mọi ấm ức trong lòng hét lên.

“Vậy nên đây chính là mục đích em cấu kết với ông ta?”

Hai người chợt quay đầu lại, không biết Chung Đình Diệp đã đứng phía sau họ từ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK