• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì tiêu hao quá nhiều tinh lực, Tư Hạo Lam ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.

Lúc y thức dậy phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, chăn quấn chặt lấy y, chỉ lộ ra một cái đầu.  

Y nằm trong chăn, đảo mắt quan sát tình huống xung quanh, phát hiện không có gì quái lạ.

Trong phòng cũng không có ai, xem ra Kha Lâm đã ra ngoài.

Hôm qua, y kiệt sức trong nụ hôn nồng cháy cùng kích thích của sự lạnh lẽo. Cả thùng đá bị Kha Lâm dùng trên người y hóa thành một bãi nước thấm ướt khăn trải giường, căn bản không thể nào ngủ.

Vì vậy y lăn xuống đất, lúc đó Kha Lâm mới chịu buông tha, tìm chăn đắp lên người y, sau đó y liền ngủ thiếp đi.

Hôm nay tỉnh dậy, tinh lực trái lại khôi phục dồi dào.

Nguy cơ giải trừ, Tư Hạo Lam trở mình đứng lên, không chú ý đến máy cảm biến chuyển động khóa trên cổ tay. Y vừa khởi động thân thể, nháy mắt tác động tới công tắc, ngoài phòng liền vang lên âm thanh cảnh báo.

Tư Hạo Lam: “…”

Cửa phòng ngủ lập tức mở ra, Mai Khâm ngó đầu vào, cười với y: “Tư thiếu gia, cậu tỉnh rồi? Tới dùng cơm đi.”

Tư Hạo Lam giơ tay, chỉ vào thứ trên cổ tay, hỏi: “Đây là cái gì?”

Mai Khâm tủm tỉm cười, đi qua giúp y cởi ra, trả lời: “Thứ này do tiên sinh trang bị, cậu ấy sợ cậu lại bỏ đi không từ mà biệt.”

Lão tử muốn chạy, ai cũng không giữ được!

Tư Hạo Lam cạn lời, vọt đi tắm rửa, sau đó mới tiến về phía phòng ăn.

Kha Lâm đã chờ ở đó từ lâu. Tư Hạo Lam thấy điệu bộ hắn như không có việc gì, nghĩ thầm, ngày hôm qua ăn tối xong liền vào phòng ngủ, hiện tại lại từ phòng ngủ ra ăn cơm trưa. 

Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cuộc sống này trải qua cũng tạm được.

Dù quá trình trước khi ngủ có hơi vất vả. 

Tư Hạo Lam cũng ngồi xuống, bắt chước Kha Lâm làm bộ như không có gì sảy ra. Ai ngờ Kha Lâm mở miệng hỏi y: “Hôm qua em vẫn ổn chứ?”

Mèo khóc chuột. Người tối qua gắt gao đè y, không cho y động đậy không biết là ai. Tư Hạo Lam trừng Kha Lâm một cái, nói: “Có gì không ổn?”

Kha Lâm vươn tay, vén mái tóc ướt y vừa mới gội ra sau, ngón tay chạm lên cổ y, chậm rãi chà xát: “Đêm qua, chỗ này kích thích quá mức, đau không?”

Ngón tay hắn phảng phất có ma thuật, dính vào Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam liền “Bùm!” một cái biến thành con thỏ, nói: “Không đau…”

Mai Khâm nhìn hai người, nghĩ, tốt nhất mình nên mua một cặp kính râm trong nhà, bảo vệ thị lực bắt đầu từ việc ngăn chặn nguồn sáng.

Tối qua ăn rất nhiều thịt nên trưa nay Triệu Kỳ làm khá nhiều món chay, dùng canh cá tươi làm món mặn.

Miếng cá tươi non lăn mình trong nước canh trắng sữa. Tư Hạo Lam rất thích loại phương pháp không cần nhằn xương này trực tiếp vớt cá ăn liên tục mấy tô canh lẫn cơm.  

Đầu bếp Tiểu Triệu ngoại hình rất cường tráng lại trẻ trung, cả ngày gắn bó với mỹ thực, trong nháy mắt tỏa ra khí chất Đức mẹ dịu dàng. Cậu trìu mến nhìn đại thiếu gia, nói: “Hôm qua vất vả, tôi cố ý làm canh cá, lấy hình bổ hình, uống nhiều một chút.”

“Khụ khụ.” Tư Hạo Lam sặc canh, ho đến đỏ bừng mặt.

Kha Lâm mặt vô biểu tình, duỗi tay lấy khăn bông giúp y lau miệng. Mai Khâm ở bên cạnh cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Spring is coming. Anh thực sự già rồi, thanh niên bây giờ thật phóng khoáng.

Tư Hạo Lam trở về mới phát hiện Kha Lâm vẫn bận rộn như cũ. Tần xuất Sarah ra vào Kha gia rõ ràng tăng lên rất nhiều. Từ những cuộc đối thoại mơ hồ của bọn họ, Tư Hạo Lam nghe thấy Sarah hi vọng sau khi trụ sở mới của trung tâm quản lý xây xong, Kha Lâm có thể tới văn phòng điều hành. Hiện nay, toàn bộ mục tiêu chiến lược của bọn họ đã được chuyển về nước, không cần tiếp tục thức khuya, hạn chế khi làm việc tại nhà vẫn rất lớn.

Kha Lâm không tỏ ý kiến.

Hắn vẫn không muốn bại lộ trước công chúng. Sarah tạm thời tôn trọng ý kiến của hắn. Tư Hạo Lam tìm cơ hội, lắng tai nghe bọn họ nói chuyện, không chủ động quấy rầy, ôm Martha lướt weibo xem tin tức showbiz.

Gần đây hình như không thấy chữ cái muội.

Tuy cô vẫn xuất hiện dưới các bài viết trên weibo của Tư Hạo Lam, nhưng rắm cầu vồng thải ít hơn rất nhiều, đến cả dấu chấm than cũng gõ thiếu.

Tư Hạo Lam bấm vào hộp thư cá nhân, gửi tin nhắn cho cô: “Chọc chọc.”

Chữ cái muội vẫn như trước, lập tức nhảy ra: “Ca ca!”  

“Gần đây sao không thấy em?” Tư Hạo Lam buồn chán, hỏi.

“Em đều ở đây mà. Em đang bận đánh nhau.”

Tiểu cô nương thì đánh cái gì. Tư Hạo Lam gõ chữ trả lời: “Học cái tốt, đừng học mắng người. Xem tạp kỹ của ca ca chưa?”

“Rồi ạ. Em mua cả goods nữa đó. Mua một tủ cũng nhét không vừa.”

Đội sản xuất của “Cuồng bôn gia tộc” cho ra mắt một loạt vật phẩm cà rốt của chú thỏ. Chính là cây búa cà rốt đánh người rất hữu hiệu kia, kích cỡ gồm ba loại: lớn, vừa, nhỏ. Nhỏ có thể dùng làm đồ trang trí, lớn có thể làm gối ôm… hoặc đánh người cũng rất được. 

Tuy fans ủng hộ khiến y rất vui, nhưng thật lòng mà nói y kinh bỉ món đồ chơi đó, tùy ý dặn chữ cái muội chờ xem web drama của y.   

“Ca ca yên tâm, đến lúc đó em nhất định sẽ xem. Moah moah!” Chữ cái muội nói, đột nhiên nhảy ra một câu: “Em sẽ tiếp tục đánh nhau. Trinh tiết và danh tiết của ca ca sẽ do em bảo vệ.”

Tư Hạo Lam: “???”

Cùng bạn trên mạng vô nghĩa xong, Kha Lâm vẫn đang ở trong phòng xử lý công việc. Tư Hạo Lam buông Martha, để cô đi quét dọn vệ sinh, còn mình lắc lư theo sau cô chơi.

Martha hân hoan ở trong phòng chui ra chui vào, như một con ong mật chăm chỉ, vo ve quét nhà. Tư Hạo Lam thấy cô vất vả, lại đi qua bỏ vào váy cô mười đồng.  

Tăng 100% lương, y quả là một ông chủ tốt.

Có lẽ do mùa xuân đã đến, cũng có lẽ do rèm cửa được lặng lẽ kéo ra, trong nhà sáng lên không ít. Ánh sáng dịu dàng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên tấm thảm cũ, tinh tế miêu tả hoa văn thêu, xua tan cũ kỹ cùng tăm tối, khiến gian phòng trở nên đẹp đẽ.

Tư Hạo Lam từ rèm cửa kéo mở nhìn ra ngoài, có thể thấy mái nhà màu đỏ của công xưởng, xa xa là bầu trời xanh thẳm.

Tư Hạo Lam nhớ đến vùng lân cận sắp được cải tạo thành khu công nghệ cao, sẽ không bao giờ có người cho rằng nơi đây là nhà ma nữa, trẻ con đến thám hiểm cũng sẽ không tùy tiện ném đá vào nhà.

Thời gian và không gian đình trệ ở nơi đây đang bắt đầu di chuyển, bánh răng quay nhanh như gió, dường như lập tức liền trôi qua mười năm.

Tư Hạo Lam đang chìm đắm trong bầu trời xanh cao vời vợi, đột nhiên nghe thấy “Rầm!” một tiếng. Y quay đầu, phát hiện chiếc váy nhỏ của Martha đang mắc vào một cánh cửa tủ không đóng kỹ. Cô không để ý, tiếp tục đi về phía trước, kết quả váy bị xé rách.

Tư Hạo Lam vội vàng đi qua giúp cô gỡ váy từ trên cửa tủ xuống. Kết quả lớp ngoài cùng của chiếc váy Lolita Tư Hạo Lam tặng cho cô bị thủng một lỗ lớn. Martha xoay đầu trông thấy liền đau lòng bật khóc.

“Hu hu hu”

Người máy dĩ nhiên không có nước mắt. Màn hình nhỏ trên đầu Martha không ngừng chạy qua biểu tượng cảm xúc khóc, cả người chậm rãi ngồi xuống đất, cúi đầu, dùng bàn tay tròn tròn nâng váy, nhìn lỗ thủng, đáng thương cực kỳ.

Tư Hạo Lam phóng khoáng an ủi cô: “Đừng khóc, ta sẽ mua bộ mới cho ngươi, lần này chúng ta sẽ mua sườn xám.”

Martha vẫn rất ủ rũ, cúi đầu nức nở.

Tư Hạo Lam chưa từng dỗ con gái, lúc này tay chân luống cuống. Y giơ tay, đập một cái lên cửa tủ, trút giận cho Martha: “Là ai thất đức như vậy, không đóng tủ tử tế.”

Một đòn của y khiến cánh cửa văng ngược lại, hộc tủ chấn động, từ bên trong “Bộp bộp bộp” rơi xuống mấy thứ gì đó hình trụ.

Tư Hạo Lam vô thức đón lấy, phát hiện trên tay là mấy củ cà rốt.

Đỏ đỏ, chắc chắn, to như gối ôm, trên lá cà rốt còn in hình ảnh quảng cáo của y. Chính là vật phẩm y tham gia game show.

“Mua một tủ cũng nhét không vừa.”

Tư Hạo Lam giận đùng đùng ôm cà rốt dắt Martha xuống tầng tìm Kha Lâm và Mai Khâm.

Sau khi Mai Khâm show cho y xem cà rốt nhỏ dùng để trang trí điện thoại của mình, Tư Hạo Lam liền nổi cơn thịnh nộ: “Ta ghét cà rốt!”

Cuối cùng theo lệnh cưỡng chế của Tư Hạo Lam, bọn họ đem hết mấy thứ đó xử lý xong. Kết thúc, Mai quản gia cầm kim chỉ khâu váy cho Martha.

Martha cởi váy, xấu hổ tránh sau cánh cửa đợi Mai Khâm giúp cô sửa quần áo. Hình ảnh Mai quản gia ngồi cạnh bàn xe chỉ luồn kim thực sự quá gây sốc, đến cả Triệu Kỳ đi ngang qua cũng trợn mắt há mồm.

Nguyên lai thực sự không có gì mà quản gia không thể làm được, đảm đang như vậy.

Quãng thời gian ở Kha gia đối với Tư Hạo Lam mà nói rất vui vẻ, chỉ là bọn họ không thể vĩnh viễn ru rú trong nhà, mỗi người đều có sự nghiệp riêng.

Chung quy sẽ luôn có những yếu tố không dễ chịu.

Mấy ngày nay không ngừng có nhân sĩ phái người tới tặng quà cho Kha Lâm.

Mai Khâm nhiều lần ngăn cản, trả quà ngay ngoài cửa, nhưng vẫn có người liên tục tới quấy rầy.  

Về sau đến Tư Hạo Lam cũng phiền, y xắn tay áo lên nói: “Ta đi đánh người, không phải tự nhiên mà đàng hoàng.”

Kha Lâm nhấc mí mắt, nhìn y một cái, mặt vô biểu tình, nói: “Là người do ba em phái đến.”

Tư Hạo Lam dừng vài giây, tiếp tục xắn tay áo: “Vậy đánh đúng người rồi.”

Kha Lâm ấn y xuống, nói: “Không cần xen vào, qua mấy ngày sẽ không tặng nữa, hẳn nên đưa đao rồi.”

Tư Hạo Lam nghi hoặc.

Kha Lâm bình tĩnh nói: “Mấy nhà máy của gia đình em ban đầu bán cho ta một phần ba. Nhưng ba em thật sự không giỏi kinh doanh, gần đây ông ta lại đến cầu ta giúp đỡ. Vài ngày nữa đợi ông ta phát hiện ta muốn sao chép toàn bộ dây chuyền sản xuất vào nhà máy mới của ta, ông ta sẽ không đến cầu xin ta nữa, mà đoán chừng giết người cũng có thể đi.”  

Tư Hạo Lam ngắn cản hắn: “Đừng nói cái gì giết hay không giết. Tư Ích Niên rất yếu đuối.”

Kha Lâm cười cười, hắn quên mất đạo sĩ thỏ hơi mê tín.

Dùng một phần ba số tiền khai thác toàn bộ các trang thiết bị, chiêu rút củi dưới đáy nồi của Kha Lâm xác thực đã bắt đầu lên kế hoạch từ rất sớm. Hắn không có hứng thú với nhà máy của Tư Ích Niên, chỉ muốn mau chóng góp một viên gạch cho nhà máy mới của mình. 

Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam thật sâu, nhẹ giọng hỏi: “Em trách ta không?”

Tư Hạo Lam khó hiểu, hỏi ngược lại: “Trách cái gì?”

“Chờ đến khi dự án của ta hoàn thành, nhà máy của ba em sẽ hoàn toàn mất sức cạnh tranh. Ước chừng không lâu sau sẽ bán lại với giá thấp.” Kha Lâm dò xét biểu cảm của Tư Hạo Lam, nói mọi chuyện cho y nghe: “Đến lúc đó tổn thất của nhà em sẽ càng lớn. Em tiếp tục ở lại đây, thật sự thành đứa con chẳng ra gì.”

Tư Hạo Lam khinh thường nói: “Trước có ông bố cực phẩm, sau có thằng con chẳng ra gì.” Y hoàn toàn không quan tâm đến Tư Ích Niên và gia đình ông ta. Tư Ích Niên cũng chưa từng coi y như người nhà. “Hơn nữa ta không ở đây thì ở đâu, ngươi để ta đi sao?”

Kha Lâm vươn tay, bắt lấy cổ tay y, ngang ngược nói: “Không cho.”

Vậy không phải sao.

Là ai vừa đeo xích vừa khóa còng tay trên người y, còn nối với máy cảm biến chuyển động? Ngoài miệng thì nói đến hào phóng, thực tế trong lòng nhỏ nhen muốn chết.

Tư Hạo Lam nhìn ánh mắt cố chấp của Kha Lâm, đột nhiên ngứa ngáy trong lòng. Một tay y bị Kha Lâm cầm lấy, tay kia không biết từ đâu lấy ra một túi chườm đá, trực tiếp đặt lên trán mình, sau đó đỏ mặt chăm chú nhìn về phía Kha Lâm, ánh mắt lộ liễu lại vô tội.  

Kha Lâm nhướn mày, sửng sốt. Y muốn làm gì?

Kha Lâm liếc nhìn Tư Hạo Lam vài lần, rốt cuộc hiểu ra y đang im lặng mời.

Thì ra chủ động như vậy nha.

Kha Lâm cười, kéo lấy cổ y, rút ngắn khoảng cách. Dưới lớp băng, hai người trao đổi một nụ hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK