• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhìn kìa, nhìn kìa, con nhỏ mà mấy cậu thích đang rửa chén trong đó kìa" Giọng nói chanh chua làm Trương Dao không nhịn được quay đầu lại, những người bạn cùng lớp của nàng dẫn theo những nam sinh yên mến Trương Dao đứng trước cửa nhìn nàng.


Lúc này Trương Dao đang mặc đồng phục của quán ăn, đeo bao tay ngồi cạnh ao rửa chén, chồng chén dĩa còn cao hơn cả người nàng, trên mặt Trương Dao đổ đầy mồ hôi và dính vệt dầu mỡ, cả người thoạt nhìn rất bẩn. Mấy cô gái mười lăm mười sáu tuổi đều là những thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu, Trương Dao cũng không ngoại lệ, nhưng lúc nàng chật vật nhất lại bị người khác nhìn thấy, Trong lòng có cỡ nào tổn thương, Trương Dao kiềm chế không để nước mắt rơi, nàng lặng lẽ quay đầu tiếp tục rửa đống chén dĩa.


Bọn người đứng ngay cửa nhà bếp thấy Trương Dao quay đầu không quan tâm đến họ thì cũng ồn ào giản tán, vừa đi vừa nói "Các cậu phải nói với những người trong trường biết, con nhỏ kia đang rửa chén trong đây"



"Đừng để ý họ" Đột nhiên sau lưng nàng vang lên một giọng nói.


Trương Dao từ từ quay đầu lại, thấy một nữ sinh điển trai đứng phía sau, mái tóc phía trước hơi dài, gần như che cả ánh mắt.


Cô gái lấy khăn tay của mình thay Trương Dao lau nước mắt trên mặt, nói "Mặc kệ họ"


Trương Dao nhìn cô gái ấy gật gật đầu, tiếp tục với công việc rửa chén của mình. Còn nữ sinh kia thì vẫn ở phía sau nhìn nàng, cho đến khi Trương Dao làm xong việc trở về trường học thì cô gái ấy mới rời khỏi nhà bếp của quán ăn.


Mỗi ngày sau đó, cô gái ít nói kia vẫn lẳng lặng đứng sau lưng nhìn Trương Dao rửa chén. Ngoại trừ nói hai câu ngày đầu gặp nhau, cho đến sau này, ngày nào họ cũng đứng chung trong căn bếp nhưng cả hai không ai nói với nhau tiếng nào. Trương Dao tan học thì đến quán ăn rửa chén, cô gái kia cũng sẽ xuất hiện sau lưng nàng nhìn nàng làm việc, đến khi Trương Dao xong việc ra về thì cô gái ấy mới đi, thời gian một năm trôi qua như thế, từ khi Trương Dao mới học 11 cho đến khi nàng sắp khai giảng 12, họ đều gặp nhau mỗi ngày, chưa từng thay đổi quy luật.


Năm cuối trung học, bởi vì bài vở nhiều mà Trương Dao lại muốn quyết tâm thi đậu đại học nên không thể không nghỉ việc làm thêm. Cả thời trung học, ngoại trừ việc cố gắng học tập ra thì Trương Dao không có người bạn nào cả, không ai chịu kết giao với một cô gái nghèo hèn như nàng, lúc nàng đối mặt với bất lực và khó khăn chỉ có cô gái ấy bên cạnh nàng, an ủi nàng, hai người không phải bạn bè thân thiết của nhau nhưng đều có suy nghĩ và hành động ăn ý nhau.


Đến khi Trương Dao thi đậu đại học, chuyện đầu tiên nàng muốn làm chính là quay về quán ăn tìm cô gái kia, nhưng đáng tiếc là khi Trương Dao trở lại thì quán ăn không còn người nữa, chỉ còn lại một căn nhà trống trãi. Trương Dao đứng trước căn nhà vắng vẻ, từng trận mất mát dâng lên trong lòng, nàng hỏi những nhà hàng xóm gần đó, nhưng không ai biết chủ quán ăn dọn đến nơi nào.


Sớm chiều ở chung một năm làm trong lòng cả hai đều lưu lại một vị trí quan trọng trong lòng đối phương, tuy rằng không ai nói ra, nhưng trong tiềm thức thì sự ăn ý của hai người làm họ đều muốn bên cạnh nhau, năm lớp 11 ấy là thời gian vui vẻ nhất thời học sinh của Trương Dao.




"Trương Dao" Một giọng nói không rõ là ai vang lên từ phía sau "Cô đứng đây làm gì?" Người nọ đứng khoanh tay trước ngực dựa vào một bức tường cũ nát hỏi nàng.


Trương Dao quay đầu lại, khi nhìn thấy người trước mặt nàng có chút ngạc nhiên kêu lên "Trần Nguyệt?!" Trương Dao nhìn thấy Trần Nguyệt đứng sau lưng mình bộ dạng y như một lên lưu manh, nàng hung hăng hỏi "Vậy cô đứng đây làm gì?"


"Tôi? Tôi đứng trước cửa nhà tôi không được sao? Cô đứng trước chỗ này làm gì?"


"Nhà...nhà cô?" Trương Dao giật mình hỏi Trần Nguyệt.


"Thế nào? Không được sao?" Trần Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi Trương Dao.


"Trước kia nhà cô làm nghề gì?" Trương Dao có chút gấp gáp hỏi.


"Cô hỏi làm gì, cô là ai mà hỏi điều này" Trần Nguyệt vẫn giữ bộ dạng cà lơ phất phơ như trước nói chuyện.


"Đừng nhiều lời vô nghĩa, cô nói nhanh lên đi" Trương Dao hung dữ nhìn Trần Nguyệt nói to.


"Hung dữ cái gì, phụ nữ hung dữ coi chừng ế" Tuy rằng Trần Nguyệt chế giễu Trương Dao nhưng vẫn trả lời câu hỏi của nàng "Trước kia nhà tôi mở quán ăn, chỗ cô đứng là chỗ rửa chén trong nhà bếp trước kia đó"


Trương Dao kinh ngạc nhìn Trần Nguyệt, không lẽ Trần Nguyệt chính là cô gái năm xưa? Trương Dao đem Trần Nguyệt và cô gái trước kia so sánh, hai người hoàn toàn khác nhau, tuy rằng tuổi tác thì có vẻ bằng nhau nhưng mà nói về tính cách thì Trần Nguyệt và cô gái năm xưa không thể nào là một.


"Có phải quán ăn của gia đình cô trước kia từng mướn một nữ sinh trung học phụ rửa chén?" Trương Dao hỏi thử.


"Có, có. Tôi còn nhớ rõ, khi đó ba tôi nói mướn cô gái ấy rất thuận lợi, có thể tiết kiệm được phí tổn rất nhiều" Trần Nguyệt nói câu này hoàn toàn là bộ dạng của một tên lưu manh, nhưng mà vẫn có cảm giác băn khoăn day dứt.


Trương Dao chán ghét liếc Trần Nguyệt một cái, ông chú thuê nàng trước đó là một người vô cùng tốt, tuy rằng biết nàng còn nhỏ nhưng vẫn mướn nàng, hơn nữa ưu đãi so với những người khác cũng không thua kém gì, vì thế Trương Dao nghĩ ba của Trần Nguyệt không phải chủ quán này.


Nhưng mà giọng nói và biểu cảm của Trần Nguyệt lại thay đổi "Hừ, ba tôi là một người rất bảo thủ, nếu ông ấy chịu bỏ chút tiền ra lấy lòng bọn bảo kê thì chúng cũng sẽ không ép nhà tôi phải chuyển đi" Giọng Trần Nguyệt trầm thấp nói "Trước kia nhà tôi có thuê một nữ sinh trung học, ôm yếu gầy teo, vừa nhìn là biết suy dinh dưỡng, đến giờ tôi còn nhớ rõ gương mặt gầy nhom ấy, cô ấy mặc đồng phục trong quán ngồi đây rửa chén thật đáng thương, bị người khác cười nhạo cũng không dám lên tiếng, chỉ biết ngồi đó lặng lẽ khóc"


Trương Dao nhìn chằm chằm Trần Nguyệt trước mặt nàng, dường như nàng thấy được cô gái năm ấy trở về, nhưng mà bây giờ cũng đã khác xưa, cả hai đều trưởng thành, một người không còn là cô gái gầy yếu hay bị người khác khi dễ, một người cũng không còn là kẻ trầm lặng ít nói nữa.


"Haizz, sao tự nhiên tôi lại nhặc chuyện trước kia làm gì chứ" Trần Nguyệt khôi phục lại bộ dạng của một kẻ lưu manh, nét mặt lười biếng nói "Cô còn chưa nói tôi biết cô đứng đây làm gì?"


"Tôi...tôi đứng trước chỗ mình rửa chén lúc xưa không được sao!" Trương Dao lớn tiếng nói.


"Ờ, vậy sao, hả...." Đột nhiên Trần Nguyệt sửng sốt "Cô vừa nói gì?" Trần Nguyệt có chút không xác định.


"Tôi nói tôi đứng trước chỗ mình rửa chén lúc xưa không được sao" Trương Dao lặp lại lần nữa.


"Cô...Cô...trước kia cô rửa chén ở đây hả?" Trần Nguyệt nhìn Trương Dao không hiểu, Trương Dao hiện tại và cô gái gầy gò trước kia không thể nào là một người được.


Đầu tiên không cần phải nói diện mạo, so sánh dáng người thôi đã thấy khác xa rồi, cô gái rửa chén năm đó mặc đồ lao động, không ngực cũng không mông, mà Trương Dao trước mặt thì...oa, dáng người rất câu hồn nha, mặc dù bây giờ nàng mặc một bộ đồ trang nhã nhưng cũng không giấu được thân hình quyến rũ mê người. Nghĩ gì thì Trần Nguyệt cũng không thể đem Trương Dao bây giờ và cô gái năm ấy gộp thành một được.


"Cô nói trước kia từng ở đây rửa chén?" Trần Nguyệt hỏi lại lần nữa.


"Đúng vậy, tôi nghĩ cô chính là cô gái năm đó hay đứng sau lưng nhìn tôi rửa chén?" Cuối cùng thì nỗi xúc động trong lòng hai người cũng trỗi dậy, mỗi người đều nhớ về đối phương mà mình đã từng khắc sâu trong trí nhớ.


Trần Nguyệt nở nụ cười, cười đến ngây thơ, giống như đang nhớ về thời điểm trung học năm đó, Trần Nguyệt đứng sau lưng Trương Dao, lúc ấy nàng đang rửa một chồng chén thật to, nhưng hiện tại gặp lại Trương Dao đã trưởng thành, duyên phận thật làm con người ta hiếu kỳ, nói đến là đến, ngăn cản thế nào cũng không được.


"Tôi không ngờ cô gái ốm yếu năm đó bây giờ lại quyến rũ như vậy" Trần Nguyệt đứng cạnh Trương Dao xấu xa nói.


"Tôi cũng không ngờ cô gái ít nói năm đó bây giờ miệng lưỡi lại trơn tru như vậy" Trương Dao cũng không chịu yếu thế.


"Ha ha nếu lúc đó chúng ta cũng can đảm nói chuyện với nhau như thế này thì tôi nghĩ chúng ta cũng sẽ không bặt vô âm tín nhau lâu như vậy đâu" Trần Nguyệt cười nói.


Đúng vậy, nếu năm đó mình và Trần Nguyệt giống như bây giờ thì có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn.


"Muốn tới nhà hàng hiện nay của tôi không? Đầu bếp hay trộm đồ ăn cho cô lúc trước hiện tại cũng làm trong nhà hàng của tôi" Trần Nguyệt nhìn Trương Dao hỏi.


"Thật không? Chú ấy vẫn còn làm đầu bếp?" Trương Dao vui mừng hỏi, người đầu bếp năm đó rất tốt với Trương Dao, thường xuyên trộm chút thịt và đồ ăn cho Trương Dao mang về trường ăn, bình thường Trương Dao chỉ ăn cơm trắng với một ít rau dưa, nhưng nhờ có chú ấy mà nàng có thể ăn no bụng, khi chú ấy lấy thịt cho nàng ăn chú ấy luôn nói "Tuổi này là tuổi đang phát triển, con phải ăn nhiều mới được" Nếu không có vị đầu bếp năm đó thì Trương Dao cũng chỉ là một cô bé thiếu dinh dưỡng, chứ làm sao trở thành một cô gái có dáng người phát dục hoàn hảo như bây giờ.


"Đúng vậy, chú ấy vẫn còn làm cho tôi"


"Ở đâu? Chúng ta đi thôi" Sau khi bà ngoại mất, đây là lần đầu tiên nàng cười vui vẻ.


"Có chút xa, nhưng mà xe tôi đậu phía trước kia, tôi chở cô đi" Nói xong cả hai liền lên xe đi khỏi.


"Xa lắm không?"


"Cũng hơi xa, lái xe khoảng mười lăm phút, sao vậy? Cô sợ tôi chở cô đi bán à?" Trần Nguyệt chọc ghẹo nàng.


"Ai sợ cô. Chú đầu bếp sẽ giúp tôi trả thù" Trương Dao tràn đầy tự tin nói.


"Đúng rồi, sao cô tự dưng chạy tới đây vậy?" Trần Nguyệt cảm thấy có chút khó hiểu.


Ánh mắt Trương Dao đột nhiên trầm xuống, sâu lắng nói "Bà ngoại tôi vừa qua đời, tâm trạng không tốt nên vô tình đi ngang qua đây"


"Thật sao? Tâm trạng tôi cũng không tốt, những lúc như thế tôi sẽ tới đứng trước cửa nhà bếp năm đó, một lúc sau thì khá hơn, bình tĩnh trở lại"


Lúc này cả hai không nói gì nữa, chỉ im lặng để Trần Nguyệt lái xe.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK