Hai chị em thai long phượng.
Ba: Lục Sơ Dương, Mẹ: Yến Hồi Ôn.
Tháng năm, hai chị em được sinh ra, Lục Sơ Dương liền đặt xong tên, trong đội đặc chiến ai cũng biết, San Khâu....
"San Khâu sao, chị dâu với đội trưởng của chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là ở bên trong núi đó!"
"Tên sao? Đương nhiên là đội trưởng đặt rồi. Cậu nói biệt danh?"
"À, biệt danh là chị dâu chúng tôi đặt, con gái gọi Sữa Bò, con trai gọi Mật Ong."
"Tôi nói với cậu nha người anh em, tiểu tử kia có đôi mắt to, lông mi dài, vô cùng xinh đẹp...... À, đôi mắt giống đội trưởng của chúng tôi, vô cùng sáng. Cái mũi, miệng này ngược lại giống chị dâu, rất tinh xảo, giống như búp bê.
......
Từ đó về sau.
Sữa Bò cùng với Mật Ong trở thành bảo bối trên đầu quả tim của mấy chú đội đặc chiến.
(1)
Mùa hè đầu tiên của tiểu học, tiểu Sữa Bò ở trong máy tính của ba xem xong《Đi Tìm Nemo 》, dường như có chút đăm chiêu gẩy quân hàm ba sao trên vai ba mình, từ trên đùi ba trượt xuống.
Lục Sơ Dương chỉnh xong váy nhỏ cho bé, để bé đi ra ngoài chơi.
Tiểu Sữa Bò chạy ra khỏi căn phòng trên tường treo biển tên "phòng làm việc chi đội trưởng", ở bên bồn hoa gặp phải Triệu Nhiên.
"Chú tiểu Nhiên!" Cách rất xa, cô bé khép miệng lại gọi người một tiếng giòn tan.
Triệu Nhiên nhanh chân bước qua, ngồi xổm xuống xoa tóc cô bé: "Tiểu Sữa Bò."
"Chú tiểu Nhiên, ở rìa san hô có một chú cá hề nhỏ, cô ấy bị cá mập tập kích, mất đi người thân." Cô bé nghiêm túc nói.
Triệu Nhiên: "À......"
"Cá hề nhỏ rất yêu con trai mình."
"Ừm!"
"May mà chú cá đuôi gai xanh, anh ta rất nhiệt tình, giống như chú tiểu Nhiên."
"Rùa biển xanh gọi là Crush, là chú Giang Châu."
"Phốc......"
Tiểu Sữa Bò chắp tay sau lưng: "Đừng cười chú ấy, chú rùa biển xanh tìm phương hướng rất chuẩn! Không giống như chú cá đuôi gai xanh hay lạc đường."
Triệu Nhiên dùng sức gật đầu.
"Còn có chú cá thiên thần rất là dẹt, giống như lão đại xã hội đen, anh ta trải qua rất nhiều trắc trở."
Triệu Nhiên có một loại trực giác, quả nhiên.....
"Cá thiên thần là chú Ngôn!"
"Ừm!"
"Cuối cùng mọi người cùng nhau giúp đỡ chú cá hề, mọi người rất lợi hại!"
"......"
Triệu Nhiên bị chọc trúng tim.
Nghe nói, Lâm Tại Ngôn ngày hôm sau thông báo với toàn đội, Triệu Nhiên một hồi đi thề thốt gọi anh ta "cá thần tiên", cả Giang Châu cũng bị gọi là "rùa biển xanh". Sau đó, cậu ta còn cả ngày lẫn đêm làm ra mấy con cá bằng máy nhỏ, rất nhiều màu sắc.
Đem bọn chúng làm đẹp lên, bỏ trong chậu cá có mở đèn vàng, trong ngày đầu tiên tiểu Sữa Bò khai giảng, tặng cô bé.
Tiểu Sữa Bò vui vẻ đến cơm cũng quên ăn, lập tức bỏ đầy cặp sách sữa bò với mật ong, nặng trịch ôm lấy, thất tha thất thểu chạy đi làm quà đáp lễ cho chú tiểu Nhiên.
Về đến nhà, cô bé tự mình đem chậu cá bỏ trong phòng khách, cầm một cây trúc nhỏ, chỉnh xong váy nhỏ cùng kẹp tóc bằng nhung màu đỏ của mình, đối với ba người ngồi ngay ngắn trên sô pha, chỉ vào chậu thủy tinh giải thích từng con một.
Lục Sơ Dương là người đầu tiên không nhịn được, cười thành tiếng.
Lập tức, bị Yến Hồi Ôn nắm lấy tay nhắc nhở, chú ý thái độ.
Anh nhịn xuống.
Chờ tụi nhóc cuối cùng chơi mệt, anh lúc này mới mỗi tay một đứa, ôm con gái cùng con trai về phòng, dỗ tụi nó ngủ.
(2)
Một nhà bốn người ăn cơm.
Tiểu Mật Ong giống như một thân sĩ, vòng qua bàn múc canh cho mọi người, cuối cùng hỏi mẹ: "Mẹ ơi, luôn có người ở sau lưng nói, một người bởi vì gia cảnh không tốt rất kém, liền không xứng cùng người có gia cảnh tốt chơi. Mẹ ơi, mẹ sẽ nghĩ như vậy sao?"
Đầu lưỡi đang uống canh của Yến Hồi Ôn líu lại.
Cô cùng Lục Sơ Dương liếc nhìn nhau.
"Con gái?" Lục Sơ Dương vân đạm phong kinh nhẹ nhàng hỏi bé.
Tiểu Mật Ong gật đầu.
Cân nhắc kỹ càng, vấn đề này, lượng tin tức có chút lớn. Yến Hồi Ôn trước tiên dùng ánh mắt hỏi con gái mình, ý đồ tìm hiểu một chút, con trai có phải đã quen được bạn mới?
Kết quả, tiểu Sữa Bò chột dạ ho khan một tiếng, trọng nghĩa khí gắng sức cúi đầu uống canh.
Nhìn thấy con trai ngẩng mặt nhỏ lên, đang yên lặng chờ kết quả, mà Lục Sơ Dương càng thêm thong dong. Yến Hồi Ôn nhẹ nhàng đặt bát xuống, đem tiểu Mật Ong kéo đến trước mặt: "Còn nhớ sa mạc mà mẹ dẫn con đi xem qua không, môi trường có phải rất khắc nghiệt."
"Vâng." Tiểu Mật Ong nhẹ gật đầu.
"Vậy...... Trong sa mạc có thực vật gì?"
"Cây xương rồng."
"Đúng vậy, con cảm thấy vườn cây của ông nội xinh đẹp không? Có cái gì?"
"Mẫu đơn cùng hoa hồng ạ."
"Mẫu đơn so với cây xương rồng có tác dụng hơn không?" Nhìn thấy Lục Sơ Dương cười lên, Yến Hồi Ôn lặng lẽ kéo tay anh, tỏ ý đừng nháo, con trai anh...... Chuyện lớn đây!
Tiểu Mật Ong vô cùng ngay ngắn dựa vào chân cô, cổ tay áo khoác một chút cũng không cẩu thả xắn lên hai cánh tay nhỏ, trên mặt vừa trẻ con vừa lạnh nhạt, thái độ cương quyết lên.
Cậu bé không cảm thấy mẫu đơn có tác dụng hơn cây xương rồng.
"Cho nên nha." Yến Hồi Ôn thở ra một hơi, cố gắng nói đơn giản, "Chúng ta không thể bởi vì hoàn cảnh sống tốt xấu liền nói ai nhất định có tác dụng hơn ai, hoặc là ai nhất định sẽ tệ hơn ai. Ngược lại, chúng ta phải nhìn phẩm chất của họ, ví dụ nói, họ sẽ làm những việc gì."
"Con liền biết, mẹ nhất định sẽ đứng về phía con." Tiểu Mật Ong cười lên.
Đứa bé nho nhỏ, vậy mà cười lên lại dịu dàng ngoài ý muốn.
Cơm tiếp tục ăn.
Yến Hồi Ôn mím môi nửa ngày, cuối cùng cắn đũa thở một hơi sâu: "Cái kia… Con trai, mẹ kỳ thật còn muốn nói, mẫu đơn và xương rồng cũng có thể trồng cạnh nhau."
Cô cho rằng với tư cách phụ huynh nên tôn trọng con cái.
Nhưng thật sự cô rất hiếu kỳ.... Rốt cuộc là con gái nhà ai nha?
Lúc rửa bát, ngay cả Lục Sơ Dương từ phía sau ôm lấy cô, cô cũng chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu lên.
"Đi hỏi con trai đi." Lục Sơ Dương xoay mặt cô lại, thuận thế ngậm lấy môi cô. Hôn một hồi, cởi bao tay cao su của cô xuống, để cô đi qua một bên.
Yến Hồi Ôn từ dưới cánh tay đang rửa bát của anh luồn lên đằng trước người anh ôm lấy: "Vậy..... Anh vừa nãy tại sao không hỏi?"
"Anh không ngại." Lục Sơ Dương cười.
"Vừa vặn, em cũng không ngại nha." Yến Hồi Ôn cười nhẹ, ôm lấy eo anh.
(3)
Hai chị em rất thích buổi tối, bởi vì ngày nào giờ này, Lục Sơ Dương cũng sẽ hít đất tập luyện. Sữa bò cùng Mật Ong được cho phép luân phiên nhảy lên lưng của ba, theo động tác của anh, lúc lên lúc xuống, giống như ngồi máy bay rất thú vị.
Loại hoạt động này, năm nào cũng giống như vậy.
Nhưng hôm nay trời mưa dầm.
Yến Hồi Ôn biết đi trong mưa dầm, vết thương trên chân của Lục Sơ Dương sẽ đau, hơn nữa hai đứa nhóc này đã thật sự không còn nhẹ nữa. Cô ngồi xếp bằng ở trên thảm rũ mắt nhìn người đang vận động ở trên đất, nhân lúc trước khi hai đứa nhóc tới kiến nghị, hay là hôm nay không cõng chúng nó.
Tiếp sau đó, từ đằng xa lại gần, truyền đến tiếng dép lê lẹt xẹt.
Bọn nhóc chạy tới.
"Ba ơi, hôm nay đến phiên Lục Khâu trước nha!" Tiểu Sữa Bò ngồi xổm xuống, dùng tay nhỏ bóp vai ba mình.
"Lên đây." Lục Sơ Dương hướng về phía con trai nghiêng đầu chỉ lên.
Tiểu Mật Ong cười leo lên, ôm lấy cổ ba mình, tiểu Sữa Bò liền ngồi xổm ở tại chỗ, kéo tay mẹ mình, mân mê miệng nhỏ, phù phù thổi mồ hôi cho ba.
Vui vẻ không? Yến Hồi Ôn nhìn thấy Lục Sơ Dương nhìn sang, dùng ánh mắt cười hỏi.
Làm sao không vui vẻ? Lúc trước anh chưa từng nghĩ qua, cuộc đời này sẽ có một người vợ dễ thương như vậy, cùng một đôi trai gái đáng yêu như thế này, lớn lên giống như bọn họ.
(4)
Tiểu Sữa Bò bị giáo viên phạt đứng, nguyên nhân là cô bé trong giờ nghỉ giải lao, nhưng lại phí rất nhiều sức leo lên tường của trường học, còn cọ rách vùng đầu gối của chiếc vớ trắng.
Hai tiết sau đó, cô giáo đi đến kiểm tra.
Cô bé mang theo mặt nhỏ bị xước, kiên cường giơ tay bảo đảm với cô giáo, lần sau sẽ không tái phạm.
Kết quả ngày hôm sau, tiểu Sữa Bò ôm lấy một hộp sữa được thêm vào bữa ăn ở trong tiết học trên trường, lại lần nữa vào đúng cùng thời gian, chạy đến bức tường rào. Nhưng mà lúc này cô bé thông minh hơn, từ trong cái lỗ đem sữa bò ném ra ngoài.
Lúc trở về lớp, chạy đến gương mặt đỏ bừng.
"Lục San." Tiểu Mật Ong ngồi ở hàng thứ hai, ngẩng đầu gọi cô bé, giọng nói không lớn.
Bạn học của cậu bé cũng ngẩng đầu lên.
Một cô bé trong sáng sạch sẽ, có hàng lông mi cong vểnh lên và đôi mắt biết cười, gọi là Hải Dũ. Trong lớp học đa số là con em cán bộ, cô bé là đứa con trong gia đình bình thường ở trong miệng người khác.
Còn có thành tích của cô bé quá ưu tú, cô giáo luôn đem cô bé làm ví dụ, thường xuyên bị bọn con ông cháu cha ở sau lưng cười nhạo.
Sữa Bò cùng Mật Ong trái lại ngoại lệ.
"Tiểu Sữa Bò, cậu lại đi đưa sữa cho ông Tề lượm phế phẩm sao?" Tiểu Hải Dũ lặng lẽ hỏi, vặn mở nắp bình giữ nhiệt, dùng ống hút chọc mở hộp sữa, hai tay nhỏ nâng hộp sữa lên, đổ cho cô bé một nửa.
Tiểu Sữa Bò "ừng ực" hai ngụm uống vào, bỏ bình xuống, le lưỡi với đối phương.
Nhân lúc cô bé đang nuốt sữa xuống, tiểu Mật Ong lại đỗ một nửa hộp sữa của cậu vào trong nắp bình giữ nhiệt, đẩy về phía trước. Bị cô bé cầm lên giải quyết sạch sẽ.
Không biết học giọng điệu của ai trong đội đặc chiến, cô bé manh manh đem tay duỗi ra, nắm lấy cánh tay hai người, trịnh trọng lắc: “Anh em tốt nha!"
"Tớ đi đây! Lần sau đừng đưa tớ, hai người tự mình uống đi!"
(5)
Đảo mắt đến giáng sinh, tiểu Mật Ong bưng trà hoa hồng cho mẹ cậu, đứng ở trước cửa sổ.
Từ toàn bộ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, bên ngoài tuyết lớn đang rơi.
Ở trong phòng ấm áp như mùa xuân, tiểu Mật Ong mặc một chiếc áo lông cổ cao, tay nâng ly trà hoa hồng làm bằng thủy tinh, trong ly hơi nóng đang bốc lên, đem ngũ quan vốn ngây thơ dịu dàng của cậu, càng tôn lên cảnh đẹp ý vui.
Yến Hồi Ôn đặt bút vẽ xuống, đợi bé nói chuyện.
"Mẹ ơi, con có thể xin một bộ tranh của mẹ không? Con còn muốn mời mẹ giúp con ký tên lên, có được không?" Tiểu Mật Ong mỉm cười thương lượng.
"Tặng người khác sao?" Yến Hồi Ôn hiểu ra, trong lòng nở ra một ngàn đóa hoa, lại giả bộ trấn tĩnh duỗi ngón trỏ,"Con trai, chúng ta trao đổi ngang giá được không?"
"Mẹ ơi, con bóp vai cho mẹ một tháng?"
Yến Hồi Ôn chậm rãi lắc đầu.
"Bóp vai cho ba một tháng." Tiểu Mật Ong hiểu ra, sửa miệng.
"Ngoan!"
Lục Sơ Dương từ cửa đi qua, dưới chân ngừng lại, cười thành tiếng.
"Ba ơi!" Tiểu Mật Ong xoay người cười bổ nhào sang: "Tháng này, con đều vì ba phục vụ."
Lục Sơ Dương ngồi xổm, một tay đem bé ôm lên, để cậu ngồi lên trên cánh tay mình, đi về phía Yến Hồi Ôn: "Con trai, con trước tiên nên chăm sóc mẹ, bóp cho mẹ con."
******
Lúc tiểu Mật Ong từ phía trước bồn hoa của trường học nhìn thấy tiểu Hải Dũ, cô bé đang hứng lấy tuyết, cúi đầu đi về hướng lớp học, đeo một chiếc mũ len hình dạng gấu trúc, bao tay gấu trúc.
Hai chân dậm xuống, dùng giày đi tuyết "loạt xoạt" dẫm lên trên tuyết, hai tai không nghe bọn con ông cháu cha ở một bên nói xấu.
Tiểu Mật Ong đi về phía cô bé, cậu mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh thẫm, dây kéo lúc ra cửa được mẹ kéo lên tới cằm. Cậu vén chiếc mũ lông của áo lông vũ, lộ ra khuôn mặt nhỏ.
Cậu vừa đi qua, không phải như lúc ngây thơ cười, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Bọn con ông cháu cha vừa nhìn thấy, biết không thể chọc vào, nhanh chóng "hừ" một tiếng giải tán.
Bọn họ đi rồi, tiểu Hải Dũ lúc này mới ngẩng đầu lên, qua một hồi chỉ vào tai cậu: "Đeo mũ lên đi, đều đỏ lên rồi kìa!"
"Là tranh của mẹ tớ." Tiểu Mật Ong không đeo lên, trước tiên đem túi cho cô bé, lúc nói chuyện cười lên, thở ra khí trắng, lại duỗi tay hỏi cô bé muốn cặp sách: "Tớ cầm cho."
"Nên cảm ơn dì." Tiểu Hải Dũ chắp tay nhỏ sau lưng lắc lắc: "Nhưng mà thật trùng hợp, tớ cũng có chuẩn bị quà."
(6)
Yến Hồi Ôn mỗi đêm đều kể chuyện cho Sữa Bò với Mật Ong, dỗ hai đứa nhóc này ngủ.
Ngày hôm nay, cô trở về có chút muộn, Lục Sơ Dương liền từ trên giá sách rút ra cuốn truyện “Trên đường”. Lại ngồi xổm xuống mỗi tay ôm một đứa ôm lấy hai nhóc đến trên giường, nằm nghiêng ở bên cạnh, thấp giọng kể truyện tranh của vợ anh, dỗ bọn nhóc ngủ.
Nhưng ai biết được, bởi vì ban ngày quá mệt, năm phút sau, anh dẫn đầu ngủ trước.
Tiểu Sữa Bò chớp chớp mắt, giở trò xấu, lặng lẽ từ trên bàn với lấy bút màu, nói với tiểu Mật Ong "xuy". Cô bé thích nhất vẽ tranh, cắn đầu bút có chút suy nghĩ, liền quỳ ghé lên trên giường, lén đặt bút lên mặt ba mình, muốn vẽ mẹ.
Lúc Yến Hồi Ôn tiến vào, nửa con người đã vẽ xong.
Cô nâng tay giả bộ giận dữ.
Lập tức, hai đứa nhóc cúi đầu nhận tội, Yến Hồi Ôn đem tụi nhóc từng đứa ôm đến phòng ở sát vách, nhẹ giọng kể chuyện. Thẳng đến hai đứa nhỏ ngủ rồi, mới nhẹ nhàng khép cửa, trở lại Lục Sơ Dương bên kia.
"Anh đang...... Giả bộ ngủ sao?" Cô lại gần, nhỏ giọng nói xong, liền bị Lục Sơ Dương lật người đè xuống, anh đem mặt đặt ở hõm vai cô hít thở.
Qua một hồi mới cười lên: "Thật sự ngủ rồi, nhưng mà con gái vừa động lập tức tỉnh rồi." Thói quen hình thành do dã ngoại làm sao có thể thay đổi, chút tiếng động liền thức dậy.
"Vậy anh còn để tiểu Sữa Bò vẽ." Yến Hồi Ôn ở dưới người anh động đậy, tìm một tư thế thoải mái.
Cọ đến Lục Sơ Dương tâm tình có chút không khống chế được.
"Con gái chúng ta thích vẽ liền để cho con bé vẽ." Anh nói.
Yến Hồi Ôn hì hì một tiếng cười lên: "Vậy.......Em yêu anh."
"Ừm."
"Thay bọn trẻ nói." Cô chuyển ý, sau đó liền bị Lục Sơ Dương hôn xuống.
(7)
Nguyên đán, một nhà bốn người xem liên hoan.
Yến Hồi Ôn dựa trên người Lục Sơ Dương, hai đứa nhỏ ngồi ở một nơi khác, nhỏ giọng thì thầm với nhau, không biết đang mưu đồ cái gì.
Nửa tiếng sau.
Tiểu Mật Ong dẫn đầu chạy qua trước, kéo tay ba mẹ mở ra nhét vào các loại nhân hạt dưa.
"Cảm ơn!" Yến Hồi Ôn ấm áp đến không nỡ ăn, liền nhìn thấy tiểu Mật Ong xoay người lại, chỉ đầu khác của chiếc bàn, trên bàn chia đều hai đống khác, là nhân hạt dưa có chút ít hơn so với bọn họ.
"Đều chia xong rồi! Mỗi người đều có." Bên cạnh bàn, tiểu Sữa Bò vẫy vẫy tay nhỏ.
"Ba mẹ năm mới vui vẻ!" Tiểu Mật Ong mỉm cười.
"Năm mới vui vẻ!"
(8)
Tiểu Sữa Bò chạy nhảy ở trong căn cứ đi tìm ba.
Cô bé bị Lâm Tại Ngôn nửa đường đẹp trai duỗi tay chặn lại, cúi đầu nhàm chán hỏi: "Tiểu Sữa Bò, bọn chú đến phỏng vấn, xin hỏi: trong lòng cháu, ba yêu ai nhất?"
"Ba yêu mẹ nhất nha!" Cô bé ngửa mặt lên, đương nhiên đáp.
"Yêu ai thứ hai?"
"Thứ hai vẫn là yêu mẹ!"
"Ừm, không tệ! Thứ ba thì sao?"
"Thứ ba vẫn là yêu mẹ nha!"
"Ồ! Vậy tụi cháu thì sao?"
Lâm Tại Ngôn ngược lại bị chọc cười, muốn hỏi tụi cháu xếp thứ mấy, kết quả tiểu Sữa Bò cười khúc khích, làm anh ta đưa lỗ tai lại gần, cô bé vui vẻ nói: "Tụi cháu đương nhiên yêu ba mẹ rồi!"
(9)
Kỹ thuật chụp ảnh của Giang Châu cũng xem là bán chuyên nghiệp, mấy năm gần đây, anh ta cầm lấy máy ảnh chậm rãi đi, tính toán chụp một chút ảnh lưu làm kỷ niệm.
Bỗng nhiên, bước chân anh ta dừng lại.
Nhìn thấy một nhà đội trưởng.
Lục Sơ Dương đạp một bước dầy vào tuyết trên mặt đất, dùng xẻng công binh xúc lại thành đống cho Yến Hồi Ôn. Cô đeo một đôi bao tay lông dày, cùng với hai đứa nhóc đang mặc áo lông gần màu trắng vừa ồn ào vừa đem tuyết đắp nặn.
Làm ra hình dạng hai chú mèo máy mập lùn, cuối cùng bốn người lại ở một bên thêm vào hai chú mèo máy nhỏ.
Bốn chú mèo máy dựa sát vào nhau.
Sữa Bò cùng Mật Ong chạy đuổi nhau quanh người tuyết.
Lục Sơ Dương tháo bao tay đã cứng ngắc của Yến Hồi Ôn, che tay cô lại, ánh mắt lại rũ xuống, cười đối với hai đứa nhóc nói chuyện, hai nhóc không ngừng vui vẻ.
Bị bầu không khí này lây nhiễm rồi.
"Đội trưởng nhìn bên này." Giang Châu cao giọng, điều chỉnh ống kính.
Trong nháy mắt bốn người xoay đầu lại, anh ta ấn xuống nút, ngửi thấy được hương vị của hạnh phúc.
Mỗi phút mỗi giây.
Một năm, năm năm, mười năm, một đời...... Cứ như vậy, tiếp tục mỉm cười.