Đông thành lại khác, thời tiết Đông thành hàng năm giá lạnh và khô ráo, ngoài thành đồi núi liên miên trùng điệp cùng với núi rừng đều là một mảnh trắng xóa. Nhưng trắng đó không phải tuyết, mà là một loại đá đặc thù màu trắng.
Trong thành nhiều người lấy loại đá này xây nhà cửa, bởi vậy toàn bộ Đông thành nhìn qua chính là tòa thành trắng như tuyết, cũng vì thế mới có cái danh hào Đông thành này.
(Đông đây là mùa đông, không phải phía đông)
Sư Nhạn đứng ở phía trước một cánh cửa sổ cấm cung nhìn ra xa bên ngoài, mới thấy rõ ràng bộ dạng chân chính của Đông thành này. Trắng thuần khiết kéo dài đến chân trời, nhìn qua không quá phù hợp cùng cái địa danh Ma Vực này. Nàng bị Đại Hắc Xà ngậm tới đây, trên đường cũng không biết là say xe hay choáng rắn, cái gì cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Nơi này nói về cảnh sắc, so với Hạc Tiên Thành đẹp hơn rất nhiều. Nhưng mà quá lạnh, nàng đứng ở bên cửa sổ nửa ngày, thiếu chút nữa bị đông lạnh thành cây băng. Nơi này lạnh đến mức có thể làm nàng, một tu sĩ Hóa Thần kỳ còn cảm giác được, là thật sự lạnh kinh người, cũng không biết tu sĩ cấp thấp khác sống như thế nào.
Lúc trước ở Hạc Tiên Thành, ngẫu nhiên nàng có nghe thấy người ta nói về Đông thành cùng với Tư Mã Tiêu, nhưng khi đó nàng chỉ coi như nhàn thoại, cũng không tìm hiểu thật giả. Kỳ thật những người nói chuyện đó phần lớn chưa từng tới Đông thành mà chỉ nghe nhầm đồn bậy. Ở trong miệng bọn họ, Đông thành xác thật là một tòa thành bị tuyết bao trùm.
Cho nên nói cái gì cũng phải mắt thấy mới là thật, tựa như lúc trước còn chưa nhìn thấy Tư Mã Tiêu, nàng cũng không dám tin tưởng Tư Mã Tiêu có hung danh bên ngoài này kỳ thật là nam nhân giống như mèo điên.
không biết khi nào hắn cao hứng, vì sao lại bắt đầu nổi cáu. Cũng không biết nói cái gì hắn mới có thể cao hứng, nói cái gì hắn sẽ tức giận. Tóm lại, chính là cân nhắc không ra.
Sư Nhạn: không dám nói lời nào.jpg
Bất quá cũng may dù chọc hắn tức giận, hắn cũng không đổ cục tức lên người nàng. Chỉ dùng một loại biểu tình ‘hiện tại nàng sinh bệnh, ta không so đo với nàng, nàng chờ ta đi hết giận lại trở về nói chuyện’ mà nhìn nàng.
Kỳ thật Sư Nhạn cảm thấy hắn như vậy còn quá thú vị.
Từ lúc vào cấm cung này, nàng không thể đi ra ngoài. Cấm cung của Tư Mã Tiêu phi thường rộng lớn, lại trống vắng, trừ một Tư Mã Tiêu mặc hắc y cùng với một Đại Hắc Xà du đãng nơi nơi, cũng chỉ còn lại nàng vừa mới tới, đến thị nữ còn không có.
Đây là bộ tịch làm ma chủ phải có sao? nói thực ra lúc trước nàng còn tưởng rằng hẳn phải có đãi ngộ hoàng đế, bên cạnh có cả đống người hầu hạ.
Sư Nhạn cảm thấy, lấy ấn tượng của nàng khi nhìn thấy đầy đủ khuôn mặt Tư Mã Tiêu lần đầu tiên mà nói, vị này hẳn không phải nhân vật thận trọng như phát, cũng sẽ không chiếu cố người khác. Cho nên nàng ở cấm cung muốn cái gì cũng không có này, chỉ sợ sẽ phải chịu tội. Phỏng chừng là ăn không ngon, ngủ không tốt. Nhưng cũng không có cách nào, nàng coi như mình bị bắt đi ngồi tù.
Sau đó lập tức đã bị vả mặt.
Đầu tiên có một đám ma tướng nơm nớp lo sợ nâng vào một cái giường siêu cấp to. trên giường tràn đầy đồ dùng chỉnh chỉnh tề tề. Đệm giường, chăn gấm, gối ôm không thiếu thứ gì. Sư Nhạn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chữ hỉ đỏ rực phía trên, đương nhiên những ma tướng đó biểu tình cũng không thể tốt chỗ nào.
“Phu, phu nhân, đây là ma chủ phân phó chúng ta đưa tới, ngài xem bày nơi này có thể chứ?” một vị ma tướng nói.
Sư Nhạn nhớ rõ ma tướng này, đây là vị chủ tướng mang binh đi tấn công Hạc Tiên Thành. Lúc trước ở trên đường nhìn hắn uy phong lẫm lẫm đứng ở trên người kỵ thú, vung tay lên chính là muôn vàn ma tu dữ tợn đều xuất hiện, nàng còn cảm thấy đại lão này nhìn qua là loại hình hung tàn, cuồng tiếu băm thi thể, đại đao trên tay càng phủ kín sát khí. hiện tại thế nào, hắn cười như là lão công công bên người Thái Hậu.
Thái độ này biến đổi quá nhanh, có thể thấy được bị Tư Mã Tiêu dạy dỗ không ít.
Còn có phu nhân là cái quỷ gì?!
không chỉ có người đưa giường, kế tiếp còn có người nối liền không dứt đưa một đống lớn đồ vật vào, cái gì bình phong, ghế ngồi cùng với ngăn tủ, trường kỷ linh tinh, trên mặt đất cũng trải kín thảm hoa văn cẩm tú. Thực nhanh đã bố trí chỗ xong cung điện nơi này thành một căn phòng tân hôn.
Sư Nhạn nhìn hết thảy mà có chút đau đầu, chẳng lẽ Tư Mã Tiêu muốn cùng nàng kết hôn ở chỗ này?
Ông trời a, nàng rốt cuộc cầm cái kịch bản cẩu huyết thế thân thế gả gì? Mấy ngày hôm trước vẫn là một bảo an ở Yên Chi đài, hôm nay lại phải trở thành phu nhân của ma chủ hung tàn, nhân sinh trải qua cũng không tránh khỏi quá lên xuống nhấp nhô.
Hơn nữa vạn nhất tin tức này truyền ra ngoài, nàng sợ sẽ làm lão cha Sư gia tức chết —— nàng còn không làm rõ ràng chân tướng, tạm thời trước vẫn nhận tên Sư Nhạn này.
Sư Nhạn ở chỗ này não bổ kịch bản thế thân, não bổ nửa ngày. Còn suy nghĩ thật lâu, nên đào hôn như thế nào, hoặc là nói nên trốn tránh đêm tân hôn như thế nào. Kết quả Tư Mã Tiêu trở về nhìn thấy một phòng đỏ rực, so với nàng còn ghét bỏ hơn, mày nhăn lại hỏi nàng: “Đây đều là cái lung tung rối loạn gì, ai làm?”
Sư Nhạn thầm nghĩ, mẹ anh, đây không phải anh phân phó sao?
Tư Mã Tiêu lão ca táo bạo này thực nhanh gọi những ma tướng sửa sang lại phòng trở về, một đám ma tướng ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn chờ hắn lên tiếng.
Tư Mã Tiêu một câu không nói, chỉ chỉ mấy thứ kia, bọn họ liền một đám sợ tới mức tè ra quần dọn các thứ mà hoả tốc rời đi, lại nhanh chóng dọn về một ít gia cụ bình thường khác, mắt trông mong lại kinh sợ chờ chỉ thị của Tư Mã Tiêu.
Tư Mã Tiêu quay đầu hỏi Sư Nhạn: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Sư Nhạn: vì cái gì ngươi phải dùng loại ngữ khí vợ chồng tân hôn cùng nhau trang hoàng phòng ở đang dò hỏi ý kiến đối phương để nói chuyện với ta?
“…… Ừ, còn tạm được.” Sư Nhạn chần chờ nói. Ít nhất là so với lúc trước càng giống nơi cho người ở.
Cung điện bài trí sửa sang lại xong, kế tiếp là có người đưa đồ ăn. Vẫn là những ma tướng đó, đôi tay bọn họ cầm đao dùng kiếm để chém người, giờ bưng thức ăn đưa lên.
Sư Nhạn nhìn mà có chút đau mắt, cảm giác mười phần ma huyễn, cái tình cảnh này nếu giải thích thông tục thì chính là hoàng đế bắt các đại thần văn võ bá quan tâm phúc đến làm cung nữ thái giám. không biết nên nói hoàng đế thao tác này quá tao hay là bức cách quá cao.
Thực rõ ràng, quần ma này tự mình cũng không quen, lần đầu tiên làm loại chuyện này, một đám kì cục giống đại cô nương lần đầu tiên lên kiệu hoa.
“Phu nhân, ma chủ phân phó đưa chút đồ ăn cho ngài, ngài còn muốn ăn cái gì, cứ việc phân phó.” Ma tướng râu dài thực không thích ứng thân phận quản gia của mình, một câu nói quá không thuận.
Sư Nhạn cũng không quá quen thân phận mới là phu nhân của mình, bất quá hỏi nàng có muốn ăn gì hay không, vậy nàng liền có chuyện để nói. Quản hắn rốt cuộc là cốt truyện gì, dân dĩ thực vi thiên!
“Ta muốn ăn Xích anh quả.” Nàng trịnh trọng nói.
Xích anh quả là một loại linh quả đặc sản của Ma Vực, chỉ ở có thể gieo trồng ở vài toà thành phía nam xa nhất Ma Vực, phi thường trân quý, lớn bằng ngón cái, có chút giống anh đào. Hơn nữa linh quả này kiều quý, sinh trưởng không dễ, vận chuyển không dễ, đến nơi nào giá cũng đều rất cao.
Nàng nói ra một câu, bất quá một lát, mấy cái tướng đã đưa lên một sọt to Xích anh quả.
“Trong thành tạm thời chỉ có chừng này.” Ma tướng đó còn rất thấp thỏm, sợ Tư Mã Tiêu ngồi ở một bên, mặt vô biểu tình, không hài lòng năng lực làm việc của hắn.
Sư Nhạn: Cái gì gọi là chỉ có chừng này Xích anh quả. Ở Yên Chi đài trong Hạc Tiên Thành là loại trường hợp tiêu phí cao, siêu nhiều ma thạch mới có thể mua một đĩa nhỏ, một đĩa nhỏ bất quá chỉ có chín trái cây nho nhỏ, hiện tại các ngươi dùng sọt để đựng a!
Ở Yên Chi đài mấy năm, còn mua không nổi một đĩa Xích anh quả nhỏ, không nghĩ tới bị bắt tới đây rồi có thể tùy tiện ăn no Xích anh quả, hiện tại nàng đã có chút dao động.
“Xích Lao, Quái Xa, Cửu Phong ba thành, đi đánh hạ cho ta.” Tư Mã Tiêu đột nhiên mở miệng nói một câu.
Xích Lao thành, Quái Xa thành cùng với Cửu Phong thành, đều là đại thành phía nam Ma Vực gieo trồng Xích anh quả.
Chúng ma tướng nghe vậy, thoáng chốc tinh thần phấn chấn. Người Ma Vực hiếu chiến thích giết chóc, đó tuyệt đối không phải nói chơi, đối với bọn họ mà nói, tranh đoạt địa bàn và tài nguyên, tận tình hưởng thụ sinh hoạt, chính là việc quan trọng nhất. Hơn nữa những ma tướng phụ thuộc vào Tư Mã Tiêu phần lớn có lý tưởng vĩ đại kiến công lập nghiệp, thống nhất Ma Vực, chỉ chờ Tư Mã Tiêu dẫn bọn hắn đi thực hiện.
Muốn để bọn họ nói, vài toà thành phía nam kia sớm nên đánh hạ rồi, nhưng ma chủ bọn họ này đông một búa, tây một gậy không biết đang đánh cái gì, bọn họ cấp dưới cho dù vội muốn chết cũng không dám hỏi, hiện tại rốt cuộc chờ được một câu chắc chắn.
một câu của Tư Mã Tiêu, như là hoàng đế động viên trước trận chiến, một đám ma tướng hưng phấn xoa xoa tay gấp không chờ nổi rời đi.
Sư Nhạn: “……” không phải vì ta chứ?
Đây thật sự so với quả vải của Dương Quý Phi còn khoa trương hơn.
Tư Mã Tiêu nhìn nàng, “Còn muốn cái gì?”
Sư Nhạn: Ta mẹ nó dám nói sao, nếu nói muốn ăn tương vịt ngoại giới, sợ là không phải ngươi còn muốn nhất thống Ma Vực, rồi đánh ra ngoài chiếm lĩnh Tu Tiên giới.
Sư Nhạn: “không muốn, thật sự.”
Tư Mã Tiêu lại đột nhiên cười một cái, cào cào mặt nàng, “Vẫn là như vậy, thích gạt ta.”
Sư Nhạn: Đừng đừng đừng, cũng không phải là ta làm, ta thật không lừa lão nhân gia ngài, lá gan của ta nào dám đâu.
Nàng cảm thấy chỗ trên mặt bị hắn sờ soạng ngứa lên, cũng duỗi tay cào.
…… Chờ đã?
Nàng sờ soạng trên mặt trong chốc lát, lấy ra một cái gương soi, tức khắc kinh ngạc, cái sẹo to bằng đồng tiền trên mặt nàng đi đâu rồi?
“Sẹo của ta đâu?” Bởi vì quá kinh ngạc, theo bản năng nàng ngơ ngác quay đầu hỏi Tư Mã Tiêu.
Vết sẹo này từ lúc nàng đi vào thế giới này đã có, lão cha và lão ca Sư gia đều nói là Tư Mã Tiêu đốt, linh hỏa của hắn đặc thù, gây ra vết thương dùng các phương pháp đều không thể xử lý, cho nên chỉ có thể vẫn luôn để đấy. Nếu không, một vết sẹo như vậy, với nhân sĩ tu tiên xem ra là thực dễ chữa khỏi.
Sư Nhạn đã quen cái sẹo này tồn tại, ngẫu nhiên nàng soi gương, dùng tay che khuất vết sẹo, sẽ kinh ngạc cảm thán với nhan giá trị của thân thể này, nhưng cái sẹo đó tồn tại cũng hoàn toàn không làm nàng cảm thấy khó chịu, chỉ lúc ngẫu nhiên nhìn thấy nàng sẽ mạc danh cảm thấy có chút nôn nóng, thật giống như nằm mơ, mơ thấy muốn đi đâu đó dự thi, trên đường gặp chuyện không đến kịp, cảm thấy uể oải lúc này lại thi rớt rồi.
Kết quả, nàng cũng không biết thế nào, vết sẹo này lại đột nhiên biến mất, là sau khi nàng ngủ, Tư Mã Tiêu chữa khỏi cho nàng sao?
Tư Mã Tiêu nhìn nàng, trong mắt bỗng nhiên lộ ra ủ dột, như là nghĩ đến cái gì rất khó tiếp thu, hắn giơ tay ôm Liêu Đình Nhạn, ngón cái nhẹ cọ lên mặt nàng, chỗ vốn dĩ có một vết sẹo đó.
Sư Nhạn vì bị ngón tay hắn hơi lạnh cọ vào mà phía sau lưng tê rần, da đầu căng thẳng.
Nàng tránh ra sau, Tư Mã Tiêu liền giữ cái ót nàng, kéo nàng trở về, hắn nhìn chằm chằm mặt nàng. Sẹo không có, còn có một chút hồng nhàn nhạt, đại khái thực nhanh sẽ khôi phục như ban đầu, tựa như nàng cũng sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Tư Mã Tiêu không quá muốn nhớ lại một ngày vào mười năm trước.
hắn từ nhỏ chính là độc thân một mình, ngày tháng quá lâu, cũng không suy xét người khác, đối với Liêu Đình Nhạn cũng đã dùng hết toàn bộ cẩn thận.
Nhưng hắn quá tự tin vào chính mình, cảm thấy Sư Thiên Lũ không thể tìm được tung tích của mình, hắn giấu Liêu Đình Nhạn rất chắc chắn, lại cảm thấy lúc ấy mình ở trong phủ làm ra động tĩnh lớn như vậy, cũng đủ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt. Liêu Đình Nhạn ở Phong Hoa Thành, đương nhiên sẽ không có bất kì kẻ nào chú ý tới nàng, căn bản nàng sẽ không có nguy hiểm.
Cuồng vọng như hắn, tu vi cao tuyệt như hắn, làm sao lại suy xét “Nếu có vạn nhất”.
hắn làm cho Liêu Đình Nhạn cái pháp bảo phòng ngự, nói cho nàng dù để người ta đánh một buổi sáng cũng sẽ không phá được, đủ để bảo hộ tính mạng nàng. Nhưng hắn chưa từng suy xét, nếu lực lượng của chính hắn thì lập tức có thể phá tan phòng ngự —— bởi vì căn bản hắn không nghĩ tới mình sẽ tổn thương Liêu Đình Nhạn.
Nhưng trên thực tế, chính lực lượng của hắn, còn có lực lượng của Tư Mã thì làm nàng gặp một lần tai nạn.
Sau nữa trong quá trình tìm kiếm Liêu Đình Nhạn, hắn nghĩ, còn có phương pháp gửi hồn đầu thai, dù người thật sự đã chết, hắn cũng có thể làm nàng sống lại, hết thảy đều sẽ không thay đổi.
Tư Mã Tiêu vốn không để ý đến sinh mệnh, huống chi trong tay còn có phương pháp khiến người sống lại, càng sẽ không có bất kì kính sợ đối với tử vong.
Nhưng mà mấy năm nay, hắn tìm Liêu Đình Nhạn không được, rốt cuộc chậm rãi hiểu ra, tử vong không phải bản thân nó đáng sợ, mà là ly biệt nó mang đến.
Mười năm trước hắn đạp lên mảnh đất khô cằn kia, trong lòng đều là phẫn nộ và các loại cảm xúc kịch liệt, nhất thời không thể nghĩ được chuyện khác, sau đó mấy năm, trong lòng mới chậm rãi cảm giác một chút tâm tình có thể gọi là ‘ sợ hãi ’. Sợ hãi đối với mất đi, là hắn chưa bao giờ từng có.
Chính là lấy kiêu ngạo của hắn, hắn cũng không có khả năng thừa nhận mình sẽ sợ hãi cái gì, chỉ có vẻ càng hỉ nộ vô thường hơn mà thôi.
Sư Nhạn: hiện tại trong không khí giống như có một loại đau đớn kịch liệt kỳ quái! không xong, nhìn vẻ mặt của hắn hình như là lâm vào hồi ức gì đó không tốt, bây giờ hai người đối diện như vậy, dựa theo tình hình chung mà nói, kế tiếp khẳng định là muốn hôn, này, nàng không dám đâu!
Ngón tay Tư Mã Tiêu vỗ về mặt nàng nặng hơn, nói: “không được chọc ta cười.”
Sư Nhạn: “A?” Ta oan uổng, ta không có a! Ta làm cái gì chọc ngươi cười?
Tư Mã Tiêu lại sờ sờ một khối trên mặt nàng, bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.
Sư Nhạn cảm thán: Ngươi không biết một con mèo vì cái gì đột nhiên chạy tới cọ tay ngươi, cũng không biết vì cái gì nó lại đột nhiên quay đầu rời đi.
Nhưng trước mặt có một đống lớn đồ ăn, siêu tuyệt, không cần lãng phí thời gian nữa.
Nàng ăn Xích anh quả mình vẫn luôn muốn ăn, lại nếm nếm đồ ăn khác, cảm thấy chư vị Đông thành có khẩu vị thật sự phóng đãng. Ma Vực có truyền thống chỉ băm, chặt, xào, hầm loạn xạ, trừ phối liệu bất đồng, phương thức nấu nướng giống nhau như đúc, không hề có sáng tạo gì. Ở Ma Vực, chỉ có tương vịt nhập khẩu từ Tu Chân giới còn có một chút tư vị.
Dựa theo thói quen dĩ vãng, nàng ăn xong là muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, trước kia là trên tán cây to ở hậu hoa viên Yên Chi đài, hoặc là dưới bóng cây trên nóc nhà Sư gia, tới nơi này…… ngủ ở chỗ nào?
Sư Nhạn chần chờ vào trong điện, phát hiện trong phòng không có ai, có hai nơi có thể ngủ, một cái giường lớn, một cái trường kỷ.
Nàng không chút do dự lựa chọn trường kỷ, bởi vì giường lớn quá sạch sẽ, mà trường kỷ nhìn càng mềm mại, một độ cong khéo léo phi thường thích hợp với cái đầu của nàng, còn có gối ôm cũng thực phù hợp thẩm mỹ, hơi mang cảm giác hỗn độn càng làm nàng cảm thấy buồn ngủ nồng đậm.
Nàng nằm trên đó, cảm thấy phi thường thích ý, thở phào nhẹ nhõm. Quá thích hợp, cảm giác như là vừa lúc nhắm trúng một cái khe lõm, có thể rơi vào toàn bộ.
Tư Mã Tiêu ngồi ở bên cửa sổ sau bình phong, không chút nào ngoài ý muốn thấy Sư Nhạn chọn trường kỷ. Đó là vừa rồi hắn làm loạn lên, còn ném mấy cái ôm gối vào, Liêu Đình Nhạn trước kia thích nằm ở chỗ như thế này, nhìn thấy là muôn nằm.
Sư Nhạn thực nhanh ngủ rồi, nàng ngủ say, Tư Mã Tiêu đi vào bên nàng, ngồi ở trên giường, nâng cổ chân nàng lên, khóa một cái vòng chân vào.
Cái pháp bảo phòng ngự mới này, hắn đã chuẩn bị thật lâu, giờ rốt cuộc có thể đưa ra.