• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở phía cuối lầu hai của Nguyệt Hạ Các, một gian nhã thất lấy trúc đốm làm vách, vải sa tím làm màn che cửa sổ, trông thanh lịch trang nhã nhưng không mất đi vẻ sang trọng, đây chính là khuê phòng của Mi Sơ, cô gái đầu bảng nổi danh Kinh đô. Lúc Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ vào phòng, nàng đang ngồi bên cửa sổ, tay ôm tỳ bà nhàn nhã khảy một đoạn "Chàng Nguyễn trở về".

1

Bạch Diệc Lăng dừng chân im lặng nghe một chốc, chờ đến khi tiếng tỳ bà ngừng lại mới cười nói: "Sư muội, hôm nay ngươi tát Tề công tử kia hai cái vẫn chưa đã đúng không? Ngươi đàn tỳ bà, rõ ràng là sắc bén có thừa mà uyển chuyển không đủ đó nha."

Mi Sơ đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Bạch Diệc Lăng đang cười tủm tỉm, trường thân ngọc lập*, khoanh tay đứng ngay cửa.

(*) Câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

Lục Dữ đứng sau lưng Bạch Diệc Lăng, nghe tiếng "Sư muội" này thì khẽ nhướng mày, sau khi nhìn thấy Mi Sơ thì vẻ mặt y càng thêm kì quái.

Cuối cùng y cũng có thể xác định cũng như khẳng định, lại bị Bạch Diệc Lăng đùa rồi.

Mi Sơ thấy Bạch Diệc Lăng nên rất vui vẻ, buông tỳ bà đứng dậy thỉnh an: "Lục gia, ngài đã tới rồi!"

Bạch Diệc Lăng giơ tay đỡ nàng đứng lên, nói: "Không cần giả vờ, vị khách ta dẫn đến hôm nay không phải người ngoài, nào, giới thiệu cho các ngươi làm quen một chút. Mi Sơ, đây là..."

Mi Sơ vừa ngẩng lên thì thấy Lục Dữ mặt không cảm xúc đang khoanh tay nhìn mình, làm nàng sợ đến biến sắc.

Nàng cười gượng: "Thế giới nhỏ thiệt á. Biểu, biểu, biểu ca*, chào huynh."

(*) Biểu ca là anh họ bên ngoại

Bạch Diệc Lăng giật mình, Lục Dữ cười nói mà giọng lạnh như băng: "Thư tiểu thư, lầu xanh nàng rót rượu thơm, cho chàng tấu khúc vui cơn say tràn, có vẻ muội sống sung sướng ghê ấy nhỉ?"

Mi Sơ vốn rất bất ngờ khi gặp y, nhưng ngay sau đó cũng thản nhiên như cũ: "Hì hì, cũng thường thôi. Mặt mũi nam tử nhân tộc phần lớn đều rất bình thường, khó tìm ra cực phẩm, người vừa ý nhất lại là người một nhà, muội không thể xuống tay được."

Lục Dữ theo ánh mắt nàng nhìn qua Bạch Diệc Lăng, sắc mặt càng thêm khó coi, hừ lạnh: "Vậy sao còn không cút về Hồ tộc đi? Bộ muốn chờ anh ruột muội tới lột da hồ ly của muội à?"

Bạch Diệc Lăng giơ tay nói: "Hai vị từ từ đã."

Hắn hỏi Mi Sơ: "Ngươi... cũng là hồ ly?"

Mi Sơ hơi ngượng ngùng đáp: "Đúng vậy, sư huynh, xin lỗi nha, từ trước đến giờ đã giấu huynh."

Bạch Diệc Lăng đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Mi Sơ thấy có vẻ như quan hệ giữa hắn với Lục Dữ rất tốt, sau khi hắn biết thân phận thật sự của mình cũng không kinh ngạc chút nào, nàng đoán có lẽ Bạch Diệc Lăng đã sớm biết được chuyện của Lục Dữ rồi, vì thế cũng không còn quá giữ kẽ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK