• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Huyên

Beta: Tà

 

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống, gò má trắng trẻo của Lâm Lung lúc này giống như được rắc thêm phấn hồng, đôi mắt to sáng ngời vẫn luôn xoay động, giống như không biết phải làm sao.

 


Vẫn là Từ Ứng Hàn bình tĩnh hơn, anh buông cô gái nhỏ ra, hướng về phía người đàn ông đối diện, hơi cúi người: “Bác trai, chào bác ạ.”

 

Trước mặt người lớn, đại ma vương của LPL cũng trở nên lễ phép như vậy.

 

Chẳng qua là dù có lễ phép đến mấy cũng không ngăn nổi sắc mặt đen sì của Lâm Lập Khâm.

 

Ông nhìn Lâm Lung, qua hồi lâu mới hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Đậu Đỏ, lại đây.”

 

Lâm Lung nhìn ông một cái, lại nhận ra Lâm Lập Khâm vẫn chưa trả lời câu hỏi thăm sức khỏe của Từ Ứng Hàn. Vì vậy cô gái nhỏ suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Ba, đây là đội trưởng của con, Từ Ứng Hàn.”

 

Cô cho rằng ba không biết thân phận của Từ Ứng Hàn, cho nên cô không muốn đội trưởng phải lúng túng.

 

Nhưng cô cũng không biết, giờ phút này trong mắt Lâm Lập Khâm, Từ Ứng Hàn chính là một tên dáng dấp không tệ nhưng lại trăm phương ngàn kế muốn lừa con gái bảo bối của ông đi.

 

Người cha nào có con gái sau này lớn lên cũng sẽ có ngày như vậy.


 

Công chúa nhỏ ông nâng niu trong tay nói với ông, ba, đây chính là người con thích.

 

Lâm Lập Khâm vẫn luôn cảm thấy mình là một người cha sáng suốt, nhưng giờ khắc này ông mới hiểu được, sáng suốt đến mấy cũng sẽ có lúc căm ghét người khác như vậy.

 

Cô gái nhỏ nhà ông thoạt nhìn rất thích người ta.

 

“Đội trưởng Từ,” Lâm Lập Khâm khẽ gật đầu với Từ Ứng Hàn, người đàn ông thành đạt, chủ một tập đoàn khổng lồ như ông luôn mang trên người khí thế không giận mà có uy. Mặc dù ông gật đầu nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Từ Ứng Hàn.

 

Điều làm cho ông bất ngờ là Từ Ứng Hàn không lộ ra chút hốt hoảng nào, ngược lại anh quay đầu nhìn Lâm Lung, bình tĩnh nói: “Đi qua đi, bác trai lo lắng cho em thôi.”

 

Lâm Lung gật đầu, từ từ đi tới.

 

Chỉ là cô mới đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu, nhẹ giọng nói: “Đội trưởng, anh không quay về sao?”

 

Thật ra trong nháy mắt Lâm Lung quay đầu lại kia, khóe miệng Từ Ứng Hàn đã giương lên.

 

Khi anh cười gật đầu, Lâm Lập Khâm ở đối diện chỉ cảm thấy nhức mắt, giống như ông là một người cha không hiểu lý lẽ, cưỡng ép chia cắt đôi uyên ương.

 

Suy nghĩ này vừa lóe lên trước mắt Lâm Lập Khâm, ông lại thấy hơi đau đầu.

 


Chẳng qua lúc này Lâm Lung đã tới bên người, kéo cánh tay ông, nhẹ giọng hỏi một câu: “Ba, sao ba lại đến đây?”

 

“Xảy ra chuyện như vậy ba có thể không tới sao?”

 

Lâm Lập Khâm không nói với Lâm Lung, thật ra ông đã phân phó đặc trợ nhất định phải dành thời gian hôm nay để ông xem hai đứa con thi đấu.

 

Đứng trên lập trường người cha, hai con của ông đều chọn nghề nghiệp giống nhau. Tuyển thủ thể thao điện tử, đây là một danh từ trước đây ông chưa từng nghe qua.

 

Mặc dù trong lòng ông cũng không hẳn tán thành, nhưng khi con của mình trở thành người đứng đầu trong lĩnh vực này, ông vẫn cảm thấy kiêu ngạo.

 

Kiều Y đã xem vài trận thi đấu của các con, Lâm Lập Khâm lại chưa lần nào đến xem trực tiếp.

 

Lần này vẫn là Kiều Y nói cho ông, Lâm Diệc Nhượng và Lâm Lung sẽ gặp nhau trên sân đấu.

 

Cho nên ngay cả Lâm Lập Khâm cũng không muốn bỏ qua lần đầu tiên này.

 

Chẳng qua không ngờ sau khi thi đấu kết thúc lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Vốn ông vẫn đang hỏi đặc trợ, trận đấu đã hoàn tất chưa. Đặc trợ nói với ông, sau đó còn một màn đội thắng cuộc đứng dậy đi tới bắt tay đội thua.

 

Ông cũng muốn nhìn hai đứa nhỏ bắt tay nhau.

 

“Bị dọa sợ rồi hả?” Lâm Lập Khâm thấy hốc mắt con gái hồng hồng, không hỏi han gì nhiều mà khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng hỏi.

 

Lâm Lung giống như con chim nhỏ bị kinh sợ, rốt cuộc rơi xuống một gốc cây to, có thể hoàn toàn an tâm trở lại.

 

Cô nắm chặt cánh tay Lâm Lập Khâm, gật đầu một cái.

 

“Đừng sợ,” Lâm Lập Khâm nhìn con gái nhỏ, ôn hòa nói.

 

Lúc này ông không phải là người đàn ông uy nghiêm khiến nhân viên nói không nên lời nữa, chỉ là một người cha lo lắng cho con gái đang hoảng hốt mà thôi.

 

Chờ lúc họ quay lại, luật sư của Lâm Lập Khâm đang trao đổi cùng cảnh sát.

 

Gã đàn ông này trên thực tế không gây ra thương tổn trên thân thể Lâm Lung, chẳng qua hắn mang theo vũ khí nguy hiểm.

 

Chu Nghiêu đang đứng cùng với Lâm Diệc Nhượng, khoảnh khắc thấy Lâm Lập Khâm anh ta cũng cả kinh.

 

Kỳ thật ban đầu khi Lâm Lung ký hợp đồng với chiến đội I.W, anh ta chỉ mới gặp Kiều Y. Kiều Y khác với Lâm Lập Khâm, bà rất ít khi công khai phát biểu trước truyền thông. Lúc trước Lâm Lung thành danh nhờ đàn piano, vì tránh để danh tiếng của cha mang đến áp lực quá lớn cho con gái, chỉ có Kiều Y thi thoảng giúp cô xử lý công việc.

 

Ngay cả truyền thông cũng chỉ cho rằng gia cảnh nhà cô không tồi mà thôi.

 

Nhưng Lâm Lập Khâm thì khác, Vạn Nguyên là tập đoàn nổi danh trong nước. Ông là chủ tịch của tập đoàn Vạn Nguyên, thường xuyên tham gia các hoạt động, tần suất lộ diện không thấp.

 


Cho nên ông rất ít khi xuất hiện cùng với Lâm Lung ở nơi công cộng.

 

Ngay cả khi Lâm Lung ký hợp đồng với I.W cũng là Kiều Y ra mặt.

 

“Hàn luật sư, chuyện ở đây giao cho anh xử lí, tôi đưa hai đứa về trước,” Lâm Lập Khâm nói với vị luật sư mặc âu phục đen đeo kính.

 

Hàn luật sư gật đầu, tỏ ý sẽ xử lý tốt chuyện này.

 

Bọn họ nói chuyện xong, Lâm Lung quay đầu lại, thấp giọng nói: “Ba, chiến đội chúng con hôm nay không được nghỉ.”

 

Cô vừa dứt lời, Lâm Lập Khâm và Lâm Diệc Nhượng đồng thời nhìn về phía ấy, đặc biệt là Lâm Diệc Nhượng trợn mắt há mồm không tin được. Chẳng qua sau đó anh suy nghĩ một hồi, không mở miệng phản đối.

 

Ngược lại Lâm Lập Khâm vô cùng kiên quyết nói: “Lâm Lung, không được như vậy.”

 

Lần này, Lâm Lập Khâm gọi thẳng tên của cô.

 

Lâm Lung biết những lúc này ba đang cố gắng kiềm chế nổi bão.

 

Giống như khi bé, lần đầu tiên cô và anh trai nhỏ nghịch ngợm, ba sẽ nhẹ nhàng nói với cô, Đậu Đỏ.

 

Không được như vậy.

 

Nhưng khi cô phạm lỗi lần thứ hai, ba sẽ hạ thấp giọng nói với cô, Lâm Lung, không được như vậy.

 

Lần này, ba trực tiếp gọi tên cô.

 

Chu Nghiêu lập tức nói: “Lâm Lung, em về nhà nghỉ trước một chút đi, ngày mai trở lại nhà chung cũng được.”

 

Chuyện như vậy xảy ra, để cho cô gái nhỏ về nhà một đêm, ở cùng với gia đình, không có gì là quá đáng cả.

 

Chẳng qua là sau khi anh ta nói xong, Lâm Lập Khâm quay đầu nhìn về phía anh ta, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi sẽ cân nhắc một lần nữa khả năng cho con gái mình quay lại cái nghề này.”

 

“Ba,” Lâm Lung không ngờ Lâm Lập Khâm không muốn đơn giản là đưa cô về nghỉ một đêm.

 

Ngay cả Lâm Diệc Nhượng đang đứng một bên cũng không nghĩ tới, Lâm Lập Khâm muốn ngăn cản Lâm Lung tiếp tục thi đấu.

 

“Không phải chúng ta đã nói chuyện xong rồi sao, ba lại can thiệp vào lựa chọn của con,” Lâm Lung có chút sốt ruột.

 

Trước mặt con mình, Lâm Lập Khâm luôn luôn không giữ nổi uy nghiêm, ngược lại Kiều Y còn có chút nghiêm khắc của người mẹ. Nhưng giờ đây ông phá lệ, nghiêm túc nói: “Đầu tiên, cho tới giờ con vẫn chưa nói với ba lựa chọn của con sẽ khiến mình rơi vào nguy hiểm như vậy.”

 


“Lâm Lung, ba không để ý việc con làm gì, nhưng ba để ý sự an toàn của con.”

 

Chu Nghiêu trơ mắt nhìn Lâm Lung bị đưa đi. Anh ta bực bội không ngừng dậm chân, thấy Từ Ứng Hàn bên cạnh vẫn cái dáng vẻ bình chân như vại, anh ta nóng nảy nói: “Cậu không lo lắng sao? Đây là người đi MID dẫn đội của chúng ta, nếu Lâm Lung không quay lại, không chỉ giải đấu mùa hè này đi tong, mà series S cũng hoàn toàn đi đứt.”

 

Ban đầu bọn họ tin tưởng Lâm Lung, vẫn chưa tìm người đi MID bổ sung.

 

“Cô ấy sẽ quay lại,” Từ Ứng Hàn mặt không thay đổi nhìn về phía cửa.

 

Đúng, đối với Chu Nghiêu mà nói, nếu cô rời đi tổn thất là một người đi MID đội hình T1.

 

Nhưng đối với anh, anh sẽ mất đi một người vô cùng quan trọng.

 

Cho nên anh tin chắc, cô sẽ quay lại.

 

*

 

Dọc đường đi, Lâm Lung không lên tiếng. Thẳng đến khi xe dừng trước cửa, cô giành trước mở cửa xe ra.

 

Mắt thấy cô bước nhanh vào trong, Lâm Diệc Nhượng ở phía sau thở dài một hơi.

 

“Ba làm như vậy sẽ khiến Lâm Lung rất khó chịu,” Lâm Diệc Nhượng cau mày nói.

 

Lâm Lập Khâm liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ba cũng không muốn dạy dỗ em gái con, chẳng qua là hy vọng con bé từ bỏ việc nguy hiểm này.”

 

“Ba, đội của Lâm Lung chỉ có mình em ấy là tuyển thủ đi MID, nếu em ấy rời đi, toàn bộ cố gắng của đội ngũ cả năm nay sẽ uổng phí. Ba cảm thấy làm một người lính trên chiến trường khi lâm trận lại chạy trốn, vứt bỏ những chiến hữu khác, em ấy sẽ vui sao?”

 

Lâm Lập Khâm không ngờ anh còn giúp Lâm Lung nói chuyện, không ngừng trợn mắt với anh.

 

Lâm Diệc Nhượng giống như ăn phải gan hùm mật gấu, nói tiếp: “Huống chi vừa rồi cảnh sát cũng nói, tên biến thái kia không hiểu eSports. Trước kia hắn là fan piano của Lâm Lung, cũng bởi vì Lâm Lung không còn nhắc tới piano nữa nên hắn vẫn luôn nhắn tin trên weibo uy hiếp em ấy. Cho nên không phải nghề nghiệp của chúng con nguy hiểm, mà chỉ là Lâm Lung xui xẻo, gặp phải một tên mắc bệnh thần kinh.”

 

“Con biết, tới bây giờ ba vẫn không tán đồng với lựa chọn của con và Lâm Lung.”

 

“Ba có thành kiến với chúng con.”

 

Nói xong, Lâm Diệc Nhượng vươn cổ: “Tốt lắm, điều cần nói con cũng nói xong rồi, ba đánh con đi.”

 

“Ba đánh con làm gì?” Lâm Lập Khâm vốn đang bị anh làm bối rối, mơ mơ hồ hồ nói.

 

Lâm Diệc Nhượng mang bộ dáng đứa con ngoan: “Con tranh cãi với ba, ba đánh con đi.”

 

“Thằng quỷ này, con phản nghịch lại ba còn ít sao? Bây giờ lại giả làm con trai ngoan,” Lâm Lập Khâm bị anh chọc cười.

 

Lâm Diệc Nhượng ngẩng đầu nhìn ba, cười hì hì nói: “Con không phải là con trai ngoan của ba sao.”

 

Kiều Y đã chờ ở nhà từ lâu, vốn bà cũng muốn tới đồn cảnh sát đón con gái, nhưng Lâm Lập Khâm nói bà chỉ cần chờ ở nhà là được. Kết quả sau khi về tới nơi, Lâm Lung không quay đầu lại đi thẳng lên lầu.

 

Bà còn chưa kịp hỏi con câu nào.

 

Chờ hai cha con đi vào, Lâm Diệc Nhượng không chút do dự bắt đầu tố cáo.


 

Kiều Y nhíu mày, nói với Lâm Lập Khâm: “Không phải chúng ta đã bàn xong rồi, không nên can thiệp vào lựa chọn của con. Anh như vậy khó trách Lâm Lung sẽ tức giận, em rất ít khi thấy con bé giận dỗi như vậy.”

 

Mãi cho đến hơn 10 giờ tối, Lâm Lung cũng chưa xuống lầu.

 

Kiều Y đã gõ cửa mấy lần, kết quả cô gái nhỏ hết sức có cốt khí kiên quyết không mở ra.

 

Ngược lại Lâm Diệc Nhượng ở trong phòng mình lên mạng, liền thấy trên Wechat không ngừng có người nhắn tin.

 

Mà lúc này trên mạng, fans đã chuyển hướng từ vụ tấn công Lâm Lung sang mối quan hệ bí mật giữa hai người. Đặc biệt rất nhiều fans hôm nay ở hiện trường đều nói hai bọn họ nhất định có vấn đề.

 

Dẫu sao anh cũng là đối thủ, lại chạy tới đầu tiên, còn ôm Lâm Lung rời đi.

 

Thẳng đến khi nick nhỏ của bọn họ ở server Hàn Quốc bị các cực phẩm fans đào ra, mọi người mới phát hiện bọn họ cùng nhau xếp đội đánh rank rất nhiều lần, hơn nữa phần lớn thời gian Lâm Lung đi MID, Lâm Diệc Nhượng chơi JG.

 

“Em chơi MID, anh JG, liều mạng ngồi gank, liều mạng bảo vệ em. Nếu họ không phải một đôi, tôi mẹ nó méo tin được.”

 

“Tốt lắm, các fans nữ đừng giãy giụa hấp hối.”

 

“Chuyện này tính là gì, tôi chỉ muốn biết lúc bọn họ yêu đương có tiết lộ thông tin của chiến đội nhà mình không?”

 

“Hai người đi MID, không phải là đối thủ, lại có gian tình.”

 

“Tình yêu này cảm động trời đất.”

 

“Cạn lời, hai người coi thể thao điện tử là cái gì, đặc biệt là cô Lâm Lung này cho tới giờ đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi.”

 

“Đồng ý với lầu trên, đàn bà con gái chơi eSports đã nực cười rồi, giờ lại xảy ra scandal.”

 

Nếu như nói những cái khác, Lâm Diệc Nhượng cũng sẽ không tức giận. Dẫu sao nước bọt trên internet có rất nhiều, anh chơi game mấy năm rồi, sớm đã luyện thành mình đồng da sắt.

 

Nhưng khi thấy những người này đều đổ mọi chuyện lên đầu Lâm Lung.

 

Lâm Diệc Nhượng hận không thể nhảy theo đường truyền mạng xuống bóp chết đám khẩu nghiệp này.

 

Vì vậy, anh lập tức đứng dậy chạy tới tủ trong phòng, đem vài món đồ lấy ra ngoài.

 

Những cái này đều là ảnh từ nhỏ tới lớn của anh.

 

Thật ra thì anh và Lâm Lung chỉ kém hai tuổi, cho nên Kiều Y rất thích cho hai anh em mặc đồ đôi.

 

Lâm Diệc Nhượng không do dự chụp xoẹt xoẹt vài tấm, sau đó đăng lên Weibo, ngại một tấm không đủ, anh ghép luôn 9 tấm.

 

Fox Nhượng: Trên thế giới này, nếu tôi không che chở em ấy, ông bà tổ tiên sẽ mắng thối đầu.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Hồ ly tiểu ca ca: Ha ha ha ha ha ha rốt cuộc đã khiến cả thiên hạ đều biết, Đậu Đỏ chính là em gái ta.

Đậu Đỏ:… Thật ra tôi cũng đâu muốn vậy haiz (Lung muội kỳ thật cũng là khẩu thị tâm phi)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK