Lau đầu giúp anh, lại còn chủ động hôn anh, lại thêm đôi mắt đang chớp liên hồi, nhìn kiểu gì cũng thấy giống đang lấy lòng anh vì sợ anh tức giận.
Hạ Bình Ý nhận ra vấn đề ngay, anh hỏi Kinh Xán: “Cậu lại có sáng kiến gì thế?”.
“Đâu có…” Kinh Xán đưa mắt ra chỗ khác, nói nhỏ: “Muốn trao đổi với cậu chuyện này thôi”.
“Nói đi”.
Kinh Xán rề rà dịch qua hôn anh rồi đổi tư thế mấy lần, cuối cùng cậu vùi đầu vào cổ Hạ Bình Ý, hít thật sâu mùi sữa tắm thơm ngát của anh. Cậu nói: “Cậu phải về trường thôi. Sắp thi đại học rồi, cậu đã lỡ nhiều thời gian lắm rồi… Tôi định mai sẽ về Bắc Kinh với bố mẹ, vậy cậu mới có thể yên tâm ôn thi được, được không?”.
Đây có lẽ là câu dài nhất mà Kinh Xán đã nói trong mấy ngày qua, lúc này, cả biểu cảm và giọng điệu của cậu đều rất bình tĩnh, chẳng khác gì ngày trước cậu nói Hạ Bình Ý phải học tập chăm chỉ.
“Không được,” Hạ Bình Ý nghe xong bèn nhíu mày phản đối: “Cậu không đi đâu hết, cứ ở đây đi. Tôi ở nhà cũng học được mà, đừng có lo hão”.
Kinh Xán lắc đầu, tự học ở nhà sao được như đến trường học chứ. Vả lại Hạ Bình Ý ở nhà còn phải dành rất nhiều thời gian ra bầu bạn với cậu, chăm chút cho tâm trạng của cậu. Trước kì thi đại học ai cũng phải tranh giành từng giây từng phút, người khác thì muốn bỏ cả ngủ để học, Hạ Bình Ý lại suốt ngày làm những chuyện chẳng liên quan đến học tập. Cứ vậy nữa thì Hạ Bình Ý khỏi cần thi đại học luôn.
“Không được đâu”. Kinh Xán nói nhỏ.
“Được mà, tôi không yên tâm để cậu về, cậu cứ ở trước mắt tôi đi”.
Thái độ hai người đều rất cương quyết, trông vẻ chẳng thể nào đi đến quyết định chung được. Kinh Xán cũng biết Hạ Bình Ý sẽ từ chối yêu cầu của mình, vậy nên lúc này cậu cũng không bối rối. Kinh Xán im lặng một lát, bỗng nói: “Thật ra dạo gần đây tôi vẫn nhìn thấy họ…”.
Thật ra sau hôm đó, Hạ Bình Ý chưa từng nói chuyện với Kinh Xán về căn bệnh của cậu nữa, Kinh Xán không chủ động nói, anh cũng không ép hỏi. Hạ Bình Ý sẵn lòng cho Kinh Xán thời gian để từ từ điều chỉnh lại, đến khi cậu bằng lòng cho anh bước vào thế giới kia của cậu.
Lúc này Kinh Xán vừa lên tiếng, Hạ Bình Ý đã nín thở, anh siết chặt vòng ôm, hỏi: “Họ đến tìm cậu làm gì?”.
“Cũng không làm gì hết, chỉ nói chuyện vài câu như bạn bè thôi. Tôi không muốn đáp lại họ, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng không điều khiển được mình.” Kinh Xán thở dài, nói: “Hạ Bình Ý, tôi thấy mấy hôm nay mình đã bốc đồng đủ rồi, cậu không đi học vì tôi, bố mẹ tôi cũng ở lại đây không đi làm, tôi thấy áp lực lắm. Dường như tất cả đang nói với tôi là tôi đang bị bệnh, mọi người đều đang lo lắng, tôi phải khỏi nhanh lên. Nhưng mà… tôi không làm được, cậu hiểu không?”.
Kinh Xán cảm nhận rất rõ ràng sự lo lắng và áy náy chỉ khiến trạng thái suy nghĩ của cậu càng ngày càng tồi tệ. Đôi khi sự việc luôn phát triển như vậy, cậu càng cưỡng ép phải đạt tới một mục đích nào đó thì lại có một sức mạnh khác càng kéo cậu về hướng ngược lại. Dưới khát vọng và ám thị mãnh liệt, cậu lại bị những ảo giác kia kéo vào một thế giới khác. Thật sự rất nguy hiểm.
“Không cần cậu phải làm gì hết?” Hạ Bình Ý vội nói: “Cậu không ép bọn tôi làm gì cả, tôi có đi học hay không là lựa chọn của tôi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình”.
Kinh Xán im lặng một hồi, cãi lại: “Vậy tôi cũng lựa chọn được mà, tôi muốn về Bắc Kinh”.
“Tiểu Xán…” Hạ Bình Ý biết Kinh Xán cứng đầu đến mức nào, lúc này anh cũng đang đau đầu nghĩ xem nên thuyết phục Kinh Xán bằng cách nào để cậu đừng thấy có lỗi vì người khác ở bên mình.
“Như tôi đã nói đấy, tôi không thể khỏi bệnh ngay được, tôi cũng không biết lúc nào mình mới khá lên được, sau này cậu cũng không thể ở cạnh tôi hằng ngày được”.
Mới mười mấy đôi mươi, thật ra cậu không nên lo lắng nhiều như vậy mới phải. Hạ Bình Ý vội nói: “Không có gì là không thể hết”.
Anh đã bắt đầu nghĩ về chuyện này từ khi phát hiện căn bệnh của Kinh Xán rồi, dù sao trước đây anh cũng không có mục tiêu nào rõ ràng cả. Lúc này anh mới nghĩ, sau khi thi đại học, anh sẽ học tâm lý, sau đó Kinh Xán ở đâu thì anh sẽ làm việc ở đó.
Kinh Xán nhìn anh, mím môi thật chặt. Hạ Bình Ý thấy cậu gồng lên như vậy mới bật cười, anh chạm vào khóe môi Kinh Xán, nói: “Thả lỏng nào, ngoài chuyện sống chết ra thì không có gì to tát hết”.
Đây là lời thật lòng, anh chưa từng nghĩ căn bệnh của Kinh Xán sẽ ảnh hưởng gì đến quan hệ của họ, anh chỉ thương Kinh Xán, chỉ buồn phiền vì mình chẳng thể chia sẻ nỗi đau cùng cậu.
Kinh Xán không đáp lại mà định ngồi dậy. Hạ Bình Ý tưởng cậu không vui, vội vàng kéo tay cậu, hỏi: “Đi đâu thế?”.
“Tôi lấy đồ”.
Kinh Xán giãy khỏi tay Hạ Bình Ý, ra bàn học lấy một tập đề trong ngăn kéo. Cậu đặt những đêm mà họ từng cùng nhau cố gắng xuống trước mặt Hạ Bình Ý, nói với anh: “Cậu nhìn đi, chúng ta cố gắng lâu vậy rồi cũng nên có một kết quả tốt đẹp chứ”.
Hạ Bình Ý không lên tiếng mà bắt đầu giở tập đề. Nét chữ trên mỗi một tờ đều rất ngay ngắn, họ viết tên của mình lên từng tập đề.
Thấy anh im lặng cúi đầu, Kinh Xán lại lắc tay anh, nói tiếp: “Chẳng qua hôm đó tôi bị kích thích nên không bình tĩnh lắm thôi, cậu ở cạnh tôi mấy ngày qua là tôi không sao rồi. Vả lại bệnh của tôi cũng không phải ngày một ngày hai, trước đây vẫn vậy mà, tôi không yếu đuối vậy đâu. Hơn một tháng thì chớp mắt là qua thôi, cậu tập trung học hành, tôi sẽ gọi điện với cậu hằng ngày, lúc nào cậu thi xong tôi lại đến tìm cậu, được không?”.
Kinh Xán nói rất nhiều, nói hết cả những lí do mà anh có thể nghĩ tới.
Thật ra Hạ Bình Ý không cần Kinh Xán phải nói những lí do này, sao anh không hiểu được chứ? Hôm nay Lục Thu gọi anh về cũng là để nói chuyện này. Sau chuyện anh trai anh, Lục Thu và Hạ Lập không có yêu cầu gì với anh cả, họ không dám đè lên anh một chút áp lực nào, sợ Hạ Bình Ý không chịu được. Nhưng Lục Thu vẫn nói bà hy vọng anh có thể ôn tập thật kỹ trong khoảng thời gian cuối cùng này, họ không yêu cầu Hạ Bình Ý phải thi vào trường tốt thế nào, nhưng ít nhất anh phải cố hết sức để sau này không tiếc nuối.
Nhưng hiểu thì có sao, anh không muốn làm vậy…
Từ khi biết chuyện Kinh Xán bị bệnh anh đã bất lực lắm rồi, anh không chữa được cho Kinh Xán, cũng không thể gánh vác cùng cậu. Ngoài việc ở bên cạnh bầu bạn với Kinh Xán, Hạ Bình Ý không nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn. Giờ Kinh Xán nói cậu muốn đi, làm sao Hạ Bình Ý chấp nhận được.
Anh ôm Kinh Xán vào lòng, hỏi cậu: “Nói thật tôi nghe, nỡ xa tôi à?”.
Vừa nãy nói thì hay lắm, lúc này Kinh Xán lại ỉu xìu, mãi chẳng nói được câu nào.
Thật ra Kinh Xán không trả lời thì Hạ Bình Ý cũng hiểu. Anh thở dài, nói: “Tôi không nỡ đâu”.
Đồng hồ trên tường chạy tích tắc, Kinh Xán tựa vào Hạ Bình Ý, hồi lâu sau cậu mới nói nhỏ: “Không nỡ”.
“Vậy đừng đi nữa,” Hạ Bình Ý vội đáp.
Kinh Xán lắc đầu.
Không nỡ, nhưng vẫn phải đi. Kinh Xán không muốn tình cảm của cậu, hoặc của họ ảnh hưởng đến tương lai của Hạ Bình Ý. Cậu không muốn sau này khi cậu hoặc Hạ Bình Ý nhớ lại sẽ thấy hối hận vì quyết định hôm nay. Tình cảm không thể là một người thành gánh nặng của một người được, họ vẫn còn nhỏ, con đường phía trước vẫn chưa thấy đích đến, chỉ khi hai người họ cùng đứng mới có thể cùng nhau đi thật xa.
Kinh Xán ngẩng đầu nhìn Hạ Bình Ý.
“Không nỡ, nhưng tôi muốn nhịn thử xem sao”.
Chiều hôm sau Kinh Xán về Bắc Kinh, Hạ Bình Ý đeo cặp đứng trước cửa nhà Kinh Xán nhìn cậu lên xe. Kinh Xán hạ cửa sổ, vẫy tay chào anh.
Hạ Bình Ý bất đắc dĩ đi tới cạnh cửa sổ, cúi người.
Tống Ức Nam và Kinh Tại Hàng đều đang nhìn họ, Hạ Bình Ý cũng không tiện làm gì khác, anh chỉ xoa đầu Kinh Xán, bảo: “Nhớ gọi video nhé”.
Kinh Xán mỉm cười gật đầu.
Hai người nhìn nhau thêm một chốc nữa Hạ Bình Ý mới đứng thẳng dậy, vẫy tay với Kinh Xán.
Cuối cùng xe cũng lăn bánh, dù đã chuẩn bị cả một đêm nhưng cuộc chia xa vẫn cứ bất chợt là vậy. Dù không đuổi theo xe như trong mấy bộ phim truyền hình, nhưng Hạ Bình Ý vẫn vô thức bước theo hướng xe chạy vài bước.
Kinh Xán ngồi trong xe cũng quay đầu lại nhìn mãi. Tống Ức Nam thấy cậu như vậy mới đau lòng, bảo: “Nếu con không muốn đi thì cứ ở lại, mẹ ở lại với con”.
Tống Ức Nam có thể nhận ra Kinh Xán vô cùng tin tưởng và ỷ lại đứa bé tên Hạ Bình Ý kia.
Trước khi xe kịp rẽ, Kinh Xán lại bịn rịn nhìn thêm vài lần rồi mới lắc đầu.
“Không, cậu ấy cũng có chuyện cần làm”.
Tốc độ lan truyền tin đồn lúc nào cũng rất nhanh, hôm đó có rất nhiều người đã thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, lại thêm không biết kẻ nhiều chuyện nào đã tìm tên Kinh Xán, lật ra chuyện cậu đã tốt nghiệp đại học A từ lâu, hiện đang học cao học ở một trường nổi tiếng nước ngoài, nhờ vậy mà càng có nhiều người tò mò về Kinh Xán.
Hạ Bình Ý biết cậu về trường làm gì, vậy nên anh vẫn luôn nhẫn nhịn những lời thì thầm bàn tán xung quanh. Anh làm đúng những gì mình đã hứa hẹn với Kinh Xán, chỉ tập trung làm bài, ôn thi cẩn thận, nhưng anh càng muốn yên tĩnh thì lại càng có những chuyện ầm ĩ tự tìm đến anh.
Buổi chạy hôm nay, Hạ Bình Ý đứng giữa hàng, anh bỗng nghe thấy âm thanh tranh chấp rất lớn vang lên giữa sân thể dục cũng tạm gọi là yên tĩnh này. Tiếp sau đó là đến tiếng hò hét. Không biết cậu bạn nào đứng trong hàng bỗng nói: “Bên kia đánh nhau rồi”.
Hạ Bình Ý sửng sốt, sau đó anh tức tốc chạy về phía lớp 12/8. Trực giác mách bảo anh vụ ẩu đả này có liên quan đến Kinh Xán, mà khi thấy Chu Triết đang bị một cậu con trai khác đè xuống đất thì anh lại càng khẳng định suy đoán của mình.
Hạ Bình Ý biết người đang đánh Chu Triết, cậu ta là một kẻ khó nhằn có tiếng, suốt ngày qua lại với một đám học sinh trường khác, đánh nhau liên tục, cứ dăm ba bữa lại phải lên phòng kỷ luật “điểm danh”.
Chu Triết vốn yếu ớt, hoàn toàn không phải đối thủ của tên kia. Hẳn đám đông xung quanh cũng không ngờ Chu Triết dám ra tay với người này, mọi người đều đứng đực ra như chưa hiểu chuyện gì, không ai đứng ra ngăn cản.
Hạ Bình Ý vừa nhìn xuống đã thấy ngay vết máu trên mặt Chu Triết, trước khi học sinh lớp 12/8 kịp chạy lên, Hạ Bình Ý đã nhanh tay tóm lấy vai cậu con trai kia, kéo cậu ta khỏi người Chu Triết.
“Mẹ mày lại cái gì nữa đấy?” Nam sinh kia híp mắt nhìn Hạ Bình Ý, cười nhạo: “À, mày không phải cái thằng… Hạ Bình Ý ngày nào cũng đi chung với Kinh Xán kia à? Tao biết mày, thể dục ghê gớm lắm”.
Câu này khiến Hạ Bình Ý chắc chắn rằng Chu Triết đánh nhau là vì Kinh Xán. Vậy thì anh không thể mặc kệ rồi.
Hạ Bình Ý ngó lơ cậu ta, ngồi xổm xuống xem vết thương của Chu Triết.
Chỗ bị nặng nhất là mặt, kính của cậu ta vỡ hẳn rồi, không biết mắt kính hay gọng kính quệt vào làm rách một vết dưới mắt trái Chu Triết, nhưng may sao trông vết thương không sâu lắm, hẳn chỉ bị ngoài da, không ảnh hưởng đến mắt.
“Cậu đứng dậy được không?”.
Chu Triết gật đầu, sau đó được Hạ Bình Ý đỡ dậy.
“Các cậu làm gì đấy?” Giáo viên đến đầu tiên là Tô Diên, thấy mặt mày Chu Triết xong, anh ta lập tức quát lên: “Lại còn đánh nhau hả? Vào phòng y tế xử lí đi đã, xong xuôi rồi lên tìm tôi. Giải tán hết đi, cán sự thể dục các lớp điều chỉnh lại hàng lối, rảnh quá không có việc gì làm thì chạy thêm hai vòng”.
Đám đông tản ra, Hạ Bình Ý cúi xuống nhặt kính cho Chu Triết.
“Cảm ơn cậu”.
Trông Chu Triết chẳng ổn chút nào, Hạ Bình Ý bèn hất cằm, bảo: “Đi, tôi vào y tế với cậu”.
Chu Triết không đeo kính, không nhìn rõ đường nên đi rất chậm. Khi đến phòng y tế, máu từ vết thương trên mặt cậu ta đã chảy được nửa mặt, làm cán bộ y tế phải giật mình.
“Em này bị sao đấy?”
Chu Triết không nói gì, Hạ Bình Ý bèn giơ chiếc kính vỡ trong tay ra, nói: “Bị kính đâm vào ạ”.
Cán bộ y tế nhanh nhẹn xử lí vết thương, sau đó còn dặn Chu Triết không được để dính nước, vì vết thương nằm gần mắt nên phải cẩn thận không để nhiễm trùng.
Đợi cán bộ y tế ra ngoài, trong phòng chỉ còn Chu Triết và Hạ Bình Ý, Hạ Bình Ý mới hỏi: “Sao cậu lại đánh nhau với cậu ta?”.
Chu Triết chậm chạp đáp: “Cậu ta nói xấu Kinh Xán”.
Thật ra Chu Triết cũng không ngờ mình lại dám đánh trước, cậu ta nào đã đánh nhau bao giờ. Nhưng nghe tên kia cứ ngông nghênh nói những câu chối tai như vậy, lúc đó cậu ta chẳng kịp suy nghĩ gì, hoàn toàn bị cơn tức giận điều khiển nhào vào đánh người kia.
Hạ Bình Ý im lặng cúi đầu hồi lâu, sau đó nói với Chu Triết: “Cậu không biết đánh nhau, đánh nhau với chúng chỉ có cậu thua thiệt thôi”.
“Tôi biết tôi không biết đánh nhau mà,” trông Chu Triết có vẻ nín nhịn, cậu ta ngước đôi mắt mờ mờ lên nhìn Hạ Bình Ý, nghe giọng thôi cũng biết cậu ta đang kích động thế nào. Giọng Chu Triết cao vút lên, vô cùng sốt ruột: “Nhưng cậu ta nói năng chối tai quá, tôi không chịu được”.
Hạ Bình Ý nhìn Chu Triết vài giây, hỏi: “Cậu ta nói gì?”.
“Cậu ta nói…” Thậm chí Chu Triết còn chẳng thể dễ dàng thuật lại những lời nói kinh khủng ấy: “Cậu ta nói Kinh Xán… bị điên, còn nói trông Kinh Xán trắng trẻo như thế, có khi là mắc bệnh nào đấy”.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng rất lâu, cả hai người đều không nói chuyện.
Chu Triết không nhìn rõ, tất nhiên cũng không thấy bàn tay buông bên người của Hạ Bình Ý đang siết chặt.
“Tôi biết rồi, cậu cứ mặc kệ chuyện này đi, tôi sẽ xử lý”. Dừng một lát, Hạ Bình Ý lại nói: “Sau này còn gặp chuyện thế nữa thì nói với tôi là được”.
Chu Triết ngẫm nghĩ cả buổi mới nhận ra câu sau của Hạ Bình Ý muốn nói gì. Ý là, sau này còn thấy ai gièm pha sau lưng Kinh Xán nữa thì nói cho cậu ấy biết.
Chu Triết không biết Hạ Bình Ý định xử lý chuyện này thế nào, nhưng cậu ta nghĩ Hạ Bình Ý thân thiết với Kinh Xán như thế, chắc chắn Hạ Bình Ý sẽ xử tên kia.
Vậy nên cậu ta không nói nhiều nữa, chỉ hỏi chuyện cậu ta quan tâm nhất: “Kinh Xán còn quay lại trường nữa không?”.
Hạ Bình Ý lắc đầu.
Chu Triết cũng đoán được kết quả này rồi, cậu ta hỏi tiếp: “Vậy sau này tôi có thể đi thăm cậu ấy không? Lúc nào mấy vết thương của tôi khỏi hẳn ấy”.
Hạ Bình Ý gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần cậu ấy đồng ý là được”.
Ra khỏi phòng y tế, tâm trạng của Hạ Bình Ý thật sự rất tồi tệ. Nói thật, từ khi Kinh Xán đi, chẳng có ngày nào anh sống ổn. Sáng thức dậy, có những lúc đang lái xe lại thất thần, sau đó anh bỗng nhiên phát hiện mình đã chạy xe đến nhà Kinh Xán từ lúc nào. Chẳng qua lần này không còn ai đeo cặp đứng đó từ rất sớm để chờ anh nữa.
Ghế sau xe điện trở nên trống trải, cũng không cái đầu nghịch ngợm nào thò ra dưới cánh tay anh nữa.
Thời tiết ấm lên rồi, anh lại chưa có cơ hội cho Kinh Xán thử cầm cốc nước ngồi ở yên sau.
Đi qua bãi gửi xe, Hạ Bình Ý dừng bước, nhìn về phía đó.
Chu Triết cũng đoán Hạ Bình Ý sẽ xử lí người kia, nhưng cậu ta không ngờ lại nhanh như vậy.
Trước giờ tự học tối hôm đó, lớp 12/8 bỗng náo loạn cả lên. Ôn Tương Doanh đưa điện thoại cho Chu Triết xem, còn nói: “Ác giả ác báo, ông trời có mắt”.
Chu Triết lướt đọc tin nhắn trong nhóm chat bằng đôi mắt chi chít vết thương của mình. Người đánh nhau với cậu ta bị trói trên ghế, trông cực kỳ nhếch nhác.
“Nghe nói giáo viên kiểm tra kỷ luật tóm được cậu ta ở bên tòa 6 đấy”.
Tòa 6 vốn là khu phòng học mỹ thuật, âm nhạc, nhưng học sinh lớp 12 như họ chẳng có xíu xiu liên quan nào với mấy bộ môn này cả, vậy nên nó đã bị bỏ hoang từ lâu.
“Mà vấn đề là giáo viên có hỏi gì cậu ta cũng không nói, không khai bị ai đánh cũng không nói lý do luôn. Đã vậy lúc các thầy cô kiểm tra camera thì chỉ thấy một cặp tình nhân sang tòa 6 ăn cơm với nhau, cả cậu ta nữa, ngoài ra thì không thấy ai khác vào tòa 6. Cậu bảo có kỳ diệu không?” Ôn Tương Doanh lại gần Chu Triết, hỏi: “Cậu có biết là ai làm không?”.
Chu Triết bình tĩnh lại, lắc đầu.
Ôn Tương Doanh mỉm cười cất điện thoại: “Vậy là được rồi”.