• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy là tối đó chuyến du hồ bị tạm gác lại. Đến sáng hôm sau Nhược Ly đã khỏe lại nàng tối qua đã không việc gì, chỉ là người nào đó kiên quyết không cho nàng xuống giường.

Tối ngày hôm sau Lãnh Thế Tuyệt mới cho nàng đi du hồ. Lãnh Tứ chuẩn bị 2 chiếc thuyền nhỏ nhưng sang trọng. Màn lụa màu hồng phấn, bốn góc thuyền treo bốn cái đèn hoa thật to, trong trướng có một cái bàn nhỏ đặt thức ăn và rượu còn cô một cây cổ cầm.

Lãnh Thế Tuyệt muốn ôm Nhược Ly nên chuyện chèo thuyền giao cho Lãnh Nhất

Hai người trong màn thuyền ôm nhau Thật ấm áp.

" ta đàn cho chàng nghe"

" Đừng mệt nhọc bản thân "

" chỉ đàn một khúc thôi mà, ta đã không sao "

" vậy được, ta cùng đàn với nàng." một khúc uyên ương nhẹ nhàng nhưng sâu sắc vang lên,

" tang! " dây đàn bị đứt Nhược Ly Đưa tay ôm ngực sắc mặt trắng xanh.

"Ly Nhi , nàng làm sao vậy, Ly Nhi " Lãnh Thế Tuyệt hốt hoảng.

Nhược Ly muốn mở miệng nói không sao nhưng mà ý thức nàng dần mất đi cùng với cơn đau Nhược Ly ngất xỉu trong lòng Lãnh Thế Tuyệt.

Lãnh Thế Tuyệt bất chấp đây là giữa hồ dùng khinh công ôm Nhược Ly lướt trên mặt nước chạy về phía y quán kia. Bọn Lãnh Nhất cũng chạy theo.

Đến trước y quán đã nghe được tiếng quát tháo bên trong

" chẳng phải nói nghỉ ngơi và uống thuốc sẽ khỏi, sao bây giờ lại đau đến ngất đi. Ly Nhi có chuyện gì ta sẽ tru di Cửu tộc nhà ngươi "

" vị đại nhân này trước để phu nhân xuống lão hủ mới xem bệnh cho nàng được " đại phu đầu đổ mồ hôi hột rồi.

Lãnh Thế Tuyệt đặt Nhược Ly xuống trường kỷ, tay vẫn run rẫy, nàng sẽ không sao, sẽ không đâu. Một khắc nàng trên tay hắn ngất đi tâm hắn như bị ai bóp nghẹt. Thật đau! Hắn thà người bị là hắn hắn không muốn nàng phải đau như vậy.

" phu nhân chỉ là bị kích thích mà ngất thôi, hiện giờ tình trạng người rất bình thường chỉ là ngủ say, ngủ dậy sẽ không có vấn đề gì. " đại phu bắt mạch rồi thở phào nói.

" chỉ ngủ? rõ ràng lúc nãy nàng ôm ngực đau đớn mà ngất đi "

" người cứ tìm vị đại phu khác xem cho nàng, nếu Lão hủ xem sai người cứ lấy mạng lão hủ " Lãnh Thế Tuyệt âm trầm không đáp.

" chuẩn bị hòm thuốc "

" a hả? "

"Còn chần chừ, mau chuẩn bị đi, Gia phải đưa phu nhân về kinh thành trên đường ngươi sẽ chăm sóc phu nhân " Lãnh Nhất lạnh lùng nói.

" Dạ dạ xong ngay " vậy là khởi hành đang đêm Gấp gáp về kinh.

Lúc này Nhược Ly đang trong tiềm thức gặp được chủ nhân khối thân thể này.

Thì ra lúc té xuống vách núi, vẫn chưa chết mà chỉ lẫn tránh thôi, cho nên Nhược Ly chưa hề biết được ký ức của khối thân thể này.

" Ngươi là đứa bé đó! " hoá là vậy nàng không phải mơ mà là ký ức của thân thể này. Nàng đã hiểu được mấy ngày nay tại sao cơ thể lại khó chịu, là muốn cướp lại thân thể này sao?

" ngươi vẫn luôn tồn tại trong ta?"

" thân thể này là của ta. Tại sao lại nói ta tồn tại trong ngươi? Ngươi mới là người chiếm lấy thân thể ta! " tức giận thét lên. Như oan khuất như thê lương mà nhìn Nhược Ly

" tại sao lúc đó ngươi không tỉnh dậy? Không cướp lại thân thể này, hay ngươi sợ hãi, là ngươi trốn tránh! " Nhược Ly tức cười đáp lời. Đùa sao? Muốn nàng dâng tặng cuộc sống cho nàng ta?

" ngươi chỉ là một cô hồn dã quỷ bám vào thân thể ta để sống, ngươi dựa vào cái gì muốn cướp thân thể của ta?"

" đúng vậy! ta là một cô hồn đến từ dị thế thì đã sao? Ta muốn sống sót ! muốn vươn tới phía trước. Còn ngươi, ngươi sợ hãi luôn trốn tránh sự thật chấp nhận cho ta bám vào người, muốn mượn tay ta để có được thứ ngươi muốn. Hiện tại thân thể này đã có được thứ ngươi mong muốn, nên muốn cướp lại sao?" Nhược Ly trào phúng nói

" Ngươi nghĩ một cô hồn như ngươi đấu lại ta sao? Ta vẫn luôn bên trong, ta biết ngươi đã làm gì, những thứ ngươi đã học ta điều biết được. Ngươi nghĩ ta tiếp tục chấp nhận cho ngươi ở trong thân thể ta"

Đúng vậy! nàng vẫn luôn ẩn nấp trong thân thể, nàng lúc đầu thật sợ hãi, nên nàng trốn đi không muốn tỉnh dậy.

Đến lúc nàng phát hiện thế nhưng trong cơ thể này có một người khác lúc đầu nàng ta không biết gì chỉ thẫn thờ ngồi suy nghỉ, lúc sau đó nàng bắt đầu học võ công học y thuật, nàng không muốn phải chấp nhận những khổ cực đó nên nàng tiếp tục ẩn náu.

Rất nhiều chuyện xảy ra, nàng phát hiện nàng ta thế nhưng có thể học và thông thuộc tất cả.

Nên nàng muốn để nàng ta tiếp tục đến khi không còn giá trị nữa sẽ thôn phệ linh hồn nàng ta . Giờ chính là thời điểm nàng sẽ tỉnh dậy

Nàng võ công đệ nhất Thiên hạ, y thuật cái Thế, phú khả địch quốc, trong tay sản nghiệp và Thế lực có thể đối đầu một quốc gia còn là Tam Vương phi được mọi người xưng là đệ nhất tài nữ, nàng chỉ cần tỉnh dậy sẽ dẫm đạp người đã hại nàng dưới chân

Phu quân nàng lại là người dưới một người trên vạn người còn chỉ yêu mình nàng, chỉ cần nàng tỉnh dậy tất cả sẽ là của nàng.

"ngươi nghĩ có thể thôn phệ luôn ta? Đạt được thứ ngươi mong muốn? Buồn cười! Ngươi chỉ là một hồn phách mà thôi. Từ lúc tỉnh lại cơ thể này đã là của ta, nếu lúc đó ngươi nhất quyết đoạt lại có thể sẽ thành công. Còn giờ! ngươi có tư cách gì để tranh với ta?chỉ là một linh hồn luôn lẫn trốn. Những thứ ta có hôm nay đổi lại là máu và sự cố gắng không ngừng nghỉ, phấn đấu vươn tới đỉnh cao. Người mà chàng yêu là chính ta. không phải ngươi! Muốn cướp sao? Mơ tưởng! "

Nhược Ly ánh mắt sắc bén nói rõ từng chữ. Ta muốn xem ai sẽ thôn phệ ai? Hai người giằng co trong tiềm thức.

Đến 2 ngày sau Nhược Ly mới mở mắt ra nhìn màn trướng là trong phòng nàng và Thế Tuyệt, không đúng nàng ở Tử Nguyệt thành mà.

Chớp mắt cho tỉnh táo lại cảm thấy tay hơi tê. Nhìn qua liền thấy Thế Tuyệt đang ngồi gục bên giường tay nắm chặt lấy tay nàng. Đưa tay vuốt chân mày đang khẽ nhíu lại của hắn

" Thật ngốc! Sao lại không lên giường ngủ? chàng cứ như vậy ta làm sao mà ngừng, ngày càng yêu chàng hơn đây? " nét mặt gợi nụ cười hạnh phúc, dịu dàng thì thầm.

" Nếu đã không ngừng được vậy đừng ngừng. Không được rời khỏi ta. Dù có chết cũng phải cùng mộ Tuyệt không được bỏ ta Lại" người tưởng là đang ngủ bỗng mở mắt. nắm lấy tay nàng đặt lên môi

" ngốc! Chỉ cần chàng không thay đổi, ta sẽ mãi bên chàng. Vĩnh viễn không rời " ngồi dậy đưa tay ôm nàng vào lòng

" lần sau không được như vậy nữa. Nàng cứ ngủ làm ta thật Sợ hãi" vòng tay ôm nàng chặt hơn như muốn xoá đi bất an trong lòng, Nhược Ly im lặng gật đầu

" sẽ không, sẽ không có lần sau nữa " nàng sẽ là nàng mà thôi sẽ không một ai cướp đi được hạnh phúc của nàng.

Từ lúc nàng tỉnh dậy Lãnh Thế Tuyệt hầu như không rời khỏi, lúc nào cũng bên nàng trừ lúc lên triều sau lập tức về nhà. Lúc hắn lên triều cũng sẽ kêu người gọi Linh Lan và Thi Thi đến bồi nàng. Làm nàng căn bản không có cơ hội ra ngoài đến Ám Dạ các.

Sau khi nàng thôn phệ linh hồn đó mới biết được thân phận khối thân thể này. Có phải ý trời không? Tiếu thúc thúc đến lúc sắp chết đã gặp nàng nhưng lại không hề biết. Có lẻ người nghĩ sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy.

Nhưng quả thật trùng hợp, người lại dạy Nhược Ly kiếm pháp Phượng Gia giao luôn bản đồ cho nàng. Có lẻ trời cao trêu người.

Tâm nàng cũng phức tạp, thật không ngờ nàng là Thiếu chủ của Phượng Gia hay là nói thân thể này chính là Phượng Tử Vũ con gái của Gia chủ Phượng Gia Phượng Bất Hối.

Nàng rốt cuộc có muốn trả thù cho Phượng Gia với thân phận thiếu chủ hay chỉ vì thực hiện ý nguyện của Tiếu thúc thúc? xem ra chuyện Phượng Gia không dứt được quan hệ rồi.

Mặc kệ đi nàng vẫn là Dạ Nhược Ly, trả thù cho Phượng Gia sẽ vì ý nguyện của Tiếu thúc thúc cũng đáp lại thân thể này. Nếu không có thân thể này chắc nàng đã hồn phi phách tán. Vì trả ơn cũng được vì Tiếu thúc thúc cũng vậy.

Nàng vẫn là nàng không thay đổi. Nghĩ thông suốt cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

" Nhược Ly ta mang cái này đến ngươi nhìn xem " Thi Thi cao hứng chạy đến. Xòe tay ra là một con chồn nhỏ màu xám bạc.

" Hi hi Thế nào có dễ thương không? " Nhược Ly chưa kịp trả lời một bóng trắng nhỏ xẹt qua nhìn lại tiểu Hoa đã trên tay Thi Thi rồi

" Tiểu Hoa? Làm sao vậy? "

"Hay là đến thời kỳ tư xuân rồi " Thi Thi nói làm Nhược Ly muốn té ghế. Không phải chứ hồ Ly cũng tư xuân sao? Đưa mắt nhìn lại thấy tiểu Hoa tức giận phùng mang trợn mắt hướng Thi Thi rống.

"chiiiiiiiiiiiii chiiiiiiiiiiiii" Bộ dáng vô cùng khả ái nhịn không được dùng tay chọt chọt lưng nó

" Không phải nói trúng tim đen thẹn quá hoá giận chứ? " Nhược Ly cười tươi vừa chọt vừa hỏi. Thân mình tiểu Hoa nháy mắt ỉu xìu gom lại một đống không thèm phản ứng.

" ách! Không phải giận chứ? " Thi Thi nghi hoặc hỏi.

" chắc, chắc vậy " Nhược Ly cũng mơ hồ đáp. Lại thấy cái cục bông đó co nhỏ lại thêm một chút. Đưa tay tóm cái cục bông đó đặt lên bàn

" Tiểu Hoa ngoan! đừng giận nữa, bọn ta chỉ đùa thôi, đừng giận " chọt chọt cái cục bông kia vẫn không thấy phản ứng, bó tay rồi xuống nước nhỏ thôi

" Tiểu Hoa ngoan tha thứ ta đi, ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng " Nhược Ly ngọt ngào nói, cái cục bông kia rốt cuộc động.

Hé ra gương mặt hồ Ly như muốn hỏi có thật không? Nhược Ly thật muốn cười nhưng vẫn gật đầu.

" chiii chi chi " đưa móng vuốt chỉ vào bụng lại diễn tả cái gì đó rồi chỉ vào Nhược Ly lại chỉ vào bụng

" nó muốn nói cái gì vậy? " Thi Thi nghi hoặc hỏi Nhược Ly

" là muốn ta nướng gà cho nó ăn, thật là một con hồ Ly tham ăn mà" cười mắng

" được rồi đến chiều ta sẽ nướng cho ngươi " vụt một tiếng đã ở trên vai Nhược Ly cọ cọ lấy lòng rồi

" ngươi chẳng phải thích nó sao? Đi chơi đi " chỉ con chồn nhỏ Thi Thi mới mang tới.

" nó tên tiểu Ngân " Thi Thi giới Thiệu . lúc này giọng nói ngọt ngào vang lên

"Thi Thi đến rồi sao? Nào nếm thử hoa quế cao ta vừa làm đi " linh Lan cười đưa ra một mâm điểm tâm ngọt.

" Ngươi cũng biết làm đồ ăn sao? Giỏi thật nga!" Thi Thi hâm mộ.

" Ha ha chút việc nhỏ thôi mà, dù sao ở không rất nhàm chán, làm chút gì đó giết thời gian "

" ai có phúc mới lấy được ngươi nha! Là công chúa một nước lại hiền lành dịu dàng cầm kỳ thi hoạ điều tinh thông còn biết vào bếp nữa " vui cười chọc ghẹo linh Lan

" ta thấy ngươi cũng không kém thế nào có muốn làm em dâu ta không? " Nhược Ly trêu Thi Thi

" nào có, ngươi nói bậy ta và Hiên Vương nào có chuyện gì? " luống cuống tay chân nói

" Ha ha Thì ra là Hiên Vương Gia nha, Hèn gì lúc ngươi đến đây i như rằng Hiên Vương Gia sẽ xuất hiện " linh Lan tiếp lời trêu đùa.

" mới không có, các ngươi, các ngươi thật xấu " đỏ mặt tía tai nói không ra lời trong càng đáng yêu. Nhược Ly cũng vui vẻ cười

" ai nha! Mới nhắc tào tháo tào tháo đến, lang quân như ý của ngươi tới rồi kìa " linh Lan cười tươi chỉ phía sau.

Quả nhiên là Hiên Vương và Thế Tuyệt cùng xuất hiện có lẻ vừa bãi triều đã đến. Thi Thi mắc cỡ muốn tìm chỗ trốn rồi. Không biết làm gì chỉ cuối đầu không thèm ngẩn mặt nhìn người.

" Thi Thi tiểu thư cũng đến sao?" Hiên Vương cười tươi nói

" Thế nào? Thi Thi không đến được sao? "Nhược Ly cười nói

" đệ đâu có ý đó, tam tẩu, tẩu tha đệ đi" uỷ khuất nhăn mặt nhìn Nhược Ly. Lần nào Nhược Ly cũng chỉnh hắn chết đi sống lại

" Thế Tuyệt chàng xem, ta có ức hiếp đệ ấy không? " lập tức dựa vào trụ lớn nhất uỷ khuất hỏi

" làm sao có chuyện đó chứ!" Lãnh Thế Tuyệt thì vợ luôn luôn lớn nhất. Điều vợ nói là chính xác. Điển hình của người trọng sắc khinh huynh đệ.

Hiên Vương nhìn trời than thở . Tam ca uy dũng chính trực của hắn đâu rồi ah. Nhìn hắn như vậy cả bọn cười khúc khích.

" bánh hoa quế cao là nàng làm sao?" Lãnh Thế Tuyệt hỏi

" là Linh Lan làm nàng ấy nói nhàm chán nên đã làm cho bọn thiếp ăn, thử xem a.." cầm một khối đưa đến bên miệng Lãnh Thế Tuyệt. Há miệng nhẹ cắn một miếng

" rất ngon, nàng cũng ăn đi " Rồi cầm một khối đưa đến bên miệng Nhược Ly,

" khụ! đệ nói này Tam ca hai người có thể đừng như vậy có được không? "khi dễ hắn một mình sao? Nếu nàng cũng như Tam tẩu thì tốt rồi. Nghĩ xong u oán nhìn Thi Thi.

Thi Thi cuối đầu thật thấp, người này sao lại nhìn nàng như vậy ah, thật mắc cỡ chết người!

" ta thấy là có người ghen tị đi " Nhược Ly chọc đúng chỗ đau.

" ai, ai thèm ghen tị với hai người " Còn cãi, Ha ha dễ thương quá

" vậy đi, hôm nay thiếp và bọn họ sẽ xuống bếp,"chỉ vào linh Lan và Thi Thi.

" được "Lãnh Thế Tuyệt gật đầu

"gọi bọn Lãnh Nhất luôn " vẫn gật đầu.

" Vậy chờ ah sẽ xong nhanh thôi, đi thôi " bước đi trước dẫn đường. Hôm đó làm rất nhiều món ăn còn uống rượu nữa rất vui vẻ.

Từ ngày đó linh Lan vẫn rất thường xuyên xuống bếp nấu chút canh hay món gì đó. Lâu dần Nhược Ly cũng không để ý đến.

Từ lúc Linh Lan đến rất an phận, từ từ dần đã như người trong phủ lâu lâu đến phòng Nhược Ly trò chuyện lúc Lãnh Thế Tuyệt vắng luôn bồi nàng, sở thích của nàng và Lãnh Thế Tuyệt dần nắm rõ. Nhược Ly đã không hề đề phòng nàng ta. Đối xử như người thân như em gái mình.

Lãnh Thế Tuyệt cũng không để ý lắm, nàng ta cũng thường mang đồ ăn đến cho hắn và Nhược Ly lâu rồi cũng quen Trừ thư phòng hầu như nàng ta điều được phép đến.

Hôm nay Nhược Ly ra ngoài, Lãnh Thế Tuyệt về phủ không tìm thấy Nhược Ly trong phòng nghĩ có lẻ nàng ở cùng linh Lan nên đến phòng nàng ta tìm

" Nhược Ly sáng đã ra phủ mua chút đồ rồi" linh Lan nhỏ giọng đáp.

" Ly Nhi có nói mua gì không?"

" linh Lan cũng không có nghe nói, hay giờ mình đi tìm Nhược Ly đi không biết có phải chuyện lần trước tái phát không? " Nói đến đây thần sắc nàng hoảng hốt

" Ly Nhi có nói với công chúa chuyện gì sao?"

" cũng không có gì chỉ là gần đây Nhược Ly thường mệt mỏi, có khi nào lại ngất xỉu hay không? "

Lãnh Thế Tuyệt nhớ tới tình trạng của Nhược Ly cũng thập phần lo lắng, lo lắng tất loạn vừa quay đầu chạy đi không nhìn thấy người lúc nãy còn lo lắng sợ hãi phía sau đang mỉm cười, rồi che dấu đi chỉ còn vẻ mặt lo lắng chạy theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK