Hơi hơi cuộn thân thể lại dán sát vào cạnh tường, nàng trợn mắt nhìn Nghiêm Tử Trạm nằm bên cạnh, so với sự không ai bì nổi trong ngày thường, giờ phút này mi dài buông xuống tư thế im lặng ngủ say ngược lại càng đả động lòng người, ngay cả ánh trăng cũng cực kỳ quan tâm đến hắn, mềm nhẹ đổ xuống sáng rọi sườn mặt thoát trần, đầu giường soi bóng.
Bỗng nhiên Cẩm Dạ cảm thấy hơi tức giận bất bình, nàng tại đây mất ngủ khó an, hắn lại ngủ say mộng đẹp đầm đìa như trước, đây là đạo lý gì chứ…… Vì thế nàng lòng dạ hẹp hòi vươn tay, túm làn tóc đen tỏa ra trên gối, ác ý lôi kéo.
Vốn tưởng rằng Nghiêm Tử Trạm sẽ không có phản ứng gì, dù sao người đang ngủ say không dễ dàng bừng tỉnh như vậy, ai ngờ chỉ nhẹ nhàng một chút hắn đã nhíu mi, sau đó mím môi nghiêng mình, trực tiếp để lại một cái lưng cho nàng. Đương nhiên, từ đầu tới đuôi khi thực hiện động tác này hắn đều không mở to mắt, đó là hàm nghĩa cảnh cáo rất nhỏ, đại ý là — ta vẫn tỉnh, chớ làm phiền.
Bất đắc dĩ Cẩm Dạ chỉ an phận được một lúc, lại bắt đầu rục rịch, kỳ thật nàng ít khi có hành động ngây thơ như vậy, cũng không biết vì sao, đêm nay sinh ra rất nhiều suy nghĩ hoang đường vô căn cứ, tâm niệm vừa động đã vòng đầu ngón tay bò lên tóc hắn.
“Ngày mai ta phải lâm triều.” Lúc này đây người nào đó rốt cục không còn kiên nhẫn, nâng nửa người dậy nhìn xuống nàng.
“Ta biết chứ.” Cẩm Dạ vô tội nói: “Nhưng ta không ngủ được.”
Nghiêm Tử Trạm vẻ mặt mệt mỏi, híp con mắt dài hừ lạnh: “Thế thì sao? Muốn ta chịu trách nhiệm việc nàng mất ngủ?”
“Ưm…… chàng là phu quân của ta, nói như vậy cũng đúng.” Cẩm Dạ nháy mắt, trong lúc vô ý liếc qua thấy bàn cờ đen bóng trên án thư, lập tức có chủ ý, liền dựa mình vào hướng hắn: “Không bằng chúng ta chơi bàn cờ có được không……”
“Chơi cờ?” Nghiêm Tử Trạm bĩu môi: “Ta không có hứng thú.” Có ai chơi cờ lúc nửa đêm canh ba không, thật sự là càng lúc hắn càng đau đầu.
Cẩm Dạ trợn tròn mắt, nhịn một hồi lâu mới cười toe, giả vờ làm nũng nói: “Chỉ một ván thôi.”
“Nửa ván cũng không được.” Hắn thản nhiên nói xong, lại chỉ vào vết thương chỗ băng gạc bao vây: “Nàng thấy rồi đấy, người ta có thương tích, nếu nàng muốn chơi thật, thế thì ra góc đằng kia chơi một mình, có điều chớ phiền đến ta.”
“……” Thật nhỏ mọn. Bị hắn nói hai ba câu kích thích có chút khó chịu, tính bướng bỉnh của Cẩm Dạ nổi lên không thể nào dìm được, ngồi thẳng dậy chuẩn bị xuống giường, vì nàng ngủ bên trong, cho nên trên đường đi tất nhiên phải lê qua người hắn.
Thật cẩn thận kéo chặt chiếc áo trong rộng thùng thình, tuy nói hai người đã có quan hệ xác thịt, xuất phát từ suy nghĩ nào đó nàng vẫn lo lắng cảnh xuân lộ ra ngoài, vừa muốn bận tâm quần áo lại không thể áp vào chỗ hắn bị thương, cọ xát sau một lúc lâu, nàng mới miễn cưỡng kéo đôi chân dài nhỏ thò qua chiếc màn màu tím……
“Nàng muốn chần chừ tới khi nào?” Nghiêm Tử Trạm nhìn chằm chằm cô gái bận rộn phía trên, giờ phút này nàng buông một đầu tóc đen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn là thần thái nhăn nhó cùng cố gắng trấn tĩnh, động tác chậm rãi này nhìn qua có chút ý tứ hàm xúc như quyến rũ……
Cẩm Dạ không để ý tới hắn, nhéo nhéo lòng bàn tay, chân trái cuối cùng thò ra, đang muốn vươn cả thân mình ra ngoài, vô ý bị đôi giày của mình vừa vặn sẩy chân, lập tức trọng tâm không cân bổ nhào vào người Nghiêm Tử Trạm, người đó kêu rên một tiếng, đau trắng mặt.
“Ta, không phải ta cố ý.” Nàng kích động ngồi xuống, lại hoàn toàn quên mất tư thế ngồi trên hông này vô cùng ái muội.
Nghiêm Tử Trạm cắn răng: “Ta thấy chơi cờ là giả, chơi ta mới là thật.”
“A?” Cẩm Dạ sửng sốt, lâu sau mới phản ứng lại, đỏ mặt nói: “Chàng chớ nói bậy, là chính chàng suy nghĩ nhiều thì có.”
“Thật là ta nghĩ nhiều?” Hắn chậm rãi ngồi dậy, một tay như có như không khoát lên hông nàng, một tay kia chống phía sau, chậm rãi nói: “Nàng không ngủ được, lại làm ta tỉnh, lăn qua lộn lại ép buộc, rõ ràng là dã tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.”
[dã tâm Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết: câu thành ngữ này xuất phát từ ‘Tam Quốc chí – Ngụy Thư – Cao Qúy Hương Công Qủy’
Cuối thời Tam Quốc, quyền binh của nước Ngụy dần rơi vào tay dòng họ Tư Mã. Khi Cao Qúy Hương Tào Mậu tại vị, Tư Mã Chiêu làm đại tướng. Khi thấy họ Tào ngày một suy đồi, còn dòng họ Tư Mã thì ngày một lộng quyền, trong lòng Tào Mậu vô cùng căm tức, mới viết một bài thơ nhan đề ‘Tiềm Long’ để giãi bày tấm lòng u uất của mình. Tư Mã Chiêu xem xong bài thơ này liền nổi giận lớn tiếng quát hỏi Tào Mậu, khiến Tào Mậu khiếp sợ toát mồ hôi lạnh, không nói năng được câu nào. Trong lòng Tào Mậu cảm thấy Tư Mã Chiêu có ý chiếm ngôi vua, mà việc này người trong triều ai nấy đều biết. Một hôm, ông ta cho triệu tập Vương Kinh và ba vị đại thần khác vào trong cung, tức giận nói: ‘Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi hắn đến giết ta. Hôm nay, ta và các ngươi cùng đi thảo phạt hắn.’ Các đại thần đều khuyên ông ta nên nhẫn nại, không nên lao vào đại họa, nhưng Tào Mậu không nghe bèn đi tập hợp cấm vệ quân và lính hầu cùng thái giám lại, đánh từ trong cung ra. Nào ngờ, có người đi báo tin này cho Tư Mã Chiêu, kết quả, Tào Mậu bị đâm ngay ngực rơi xuống ngựa mà chết, mà dã tâm làm phản của Tư Mã Chiêu càng thêm rõ ràng.]
Cẩm Dạ xấu hổ: “Miệng chỉ biết nói linh tinh, chàng có thể vô sỉ thêm chút nữa không!” Nàng không thoát được tay hắn, bị hắn gắt gao nắm chặt, chỉ có thể trừng mắt hắn: “Buông tay.”
“Nói thêm nữa.” Nghiêm Tử Trạm lạnh lùng mở miệng: “Nếu nàng muốn ta cũng có thể phụng bồi, có điều……”
Lời còn chưa dứt, đối diện đã lao đến một cái gối đầu.
Cẩm Dạ nhanh chóng nhảy xuống giường, mày liễu dựng thẳng: “Chàng nên cảm thấy may mắn khi bọn hạ nhân đã đổi gối ngọc.”
Nghiêm Tử Trạm mân môi, cười như không cười, lắc đầu.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, cùng với tiếng kêu hoang mang rối loạn của người nào đó: “Thiếu gia, không hay rồi, mau mở cửa, thiếu gia.”
Nghiêm Tử Trạm một phen giữ chặt tiểu thê tử đang muốn đi mở cửa, lạnh lùng nói: “Có phải nàng điên rồi không, quay lại!”
Cẩm Dạ theo ánh mắt hắn, nhìn thấy mình áo rách quần manh, lúc này ảo não không thôi, sao lại thế này, định cứ như vậy đi gặp người ngoài sao…… Phẫn nộ nhảy lên giường ôm chăn, nàng xuyên thấu qua khe hở tấm màn quan sát tình huống bên ngoài.
Nghiêm Tử Trạm phủ thêm ngoại bào, vừa đẩy then cửa ra, tên thanh niên bên ngoài đã nghiêng ngả lảo đảo xâm nhập, thở không ra hơi: “Thiếu, thiếu gia, lão phu nhân lại phát bệnh!”
“Gần đây bà ấy không uống thuốc sao?” Hắn cau mày, rất hờn giận: “Rõ ràng ta đã căn dặn ngươi rồi, khi đưa thuốc phải nhìn chằm chằm bà ấy uống xong mới được rời đi, hay người coi lời ta nói như gió thoảng bên tai?”
“Không phải, thiếu gia.” Thanh niên vẻ mặt đau khổ, liến thoắng nói: “Tiểu nhân xác thực đã nhìn thấy lão phu nhân uống xong mới đi, nhưng có đôi khi bà ấy sẽ nhổ thuốc ra, tiểu nhân không biết nên xử lý như thế nào……”
Nghiêm Tử Trạm trầm sắc mặt: “Đồ vứt đi.”
Thanh niên nơm nớp lo sợ cúi đầu, không biết làm sao.
“Gọi lão Diêu dậy, tới từ đường.”
“Vâng!” Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Nghiêm Tử Trạm lộn trở lại, nói với bóng người trên giường: “Nàng cứ ở đây, ngủ trước đi.” Nói xong định xoay người rời đi, cổ tay áo lại bị một bàn tay vươn đến giữ chặt, có vẻ tâm tình hắn hơi vội vàng xao động, không có lòng nào nghĩ nhiều, khẩu khí nghe rất ác liệt: “Rốt cuộc nàng còn chuyện gì nữa?”
“Mẹ chàng…… ý ta là, mẹ làm sao vậy?” Lúc này Cẩm Dạ mới chính thức cảm thấy mình làm con dâu rất kỳ cục, thành thân tới nay, ngoại trừ ngày ấy kính trà gặp qua một lần, sau đó chưa bao giờ có dịp cùng xuất hiện. Tuy nói người phụ nữ ấy khó sống chung, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đối phương sinh bệnh, nàng không thể nào chẳng biết xấu hổ mà không quan tâm, vì thế lại ló ra hỏi một lần: “Vừa rồi hạ nhân kia nói mẹ sinh bệnh, bệnh gì?”
Nghiêm Tử Trạm trầm mặc một lát, lỗ mãng nói hai chữ: “Bệnh điên.” Sau đó nhanh chóng đi ra cửa phòng.
Còn lại một mình Cẩm Dạ kinh ngạc ngồi trong chăn, bệnh điên? Sao có thể là bệnh điên, lần trước nhìn thấy lão phu nhân vẫn đoan trang cao quý, cho dù ngẫu nhiên có lúc không khống chế được tật xấu, nhưng nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy tinh thần thất thường…… Nàng càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngay cả cửa sổ bị người ta lặng lẽ đẩy ra cũng không chú ý tới.
Bóng đen nhẹ nhàng xoay người vào phòng, gần như nháy mắt đã đi tới trước giường, sau đó khoanh tay đứng ngoài màn một lúc lâu, dường như đang chờ đợi cô gái bên trong phát giác. Đến lúc, tính nhẫn nại dùng hết, hắn lấy ra từ bên hông một đồng tiền, giáp ở giữa hai ngón tay, quăng vèo đi.
Nhanh chóng truyền đến tiếng con gái kinh hô: “Ai đấy!”
Bóng đen lui vài bước, thoải mái ngăn lại ám khí sắc nhọn bay đến từ giữa không trung, khẽ cười nói: “Chậc chậc, mấy ngày không gặp, công lực của ngươi sao lại càng ngày càng lui bước thế?”
Nghe ngữ điệu quen thuộc ấy, Cẩm Dạ phản xạ kéo cao chăn, ngay sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người nọ thò vào, mặt nàng xanh mét: “Bùi Diệc Hàn, bốn chữ ‘phi lễ chớ nhìn’ rốt cuộc ngươi có hiểu hay không!”
Ánh mắt hắn làm càn xẹt qua xương quai xanh của nàng, ngoắc ngoắc ngón tay: “Nhanh lên, mặc quần áo vào, vi sư mang ngươi ra ngoài tìm việc vui.”
“Ngươi thật sự là…… ưm……” Miệng bị che, Cẩm Dạ giận trừng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, thật sự là điên rồi, lúc này mà dám vào tướng phủ, còn kiêu ngạo vào phòng ngủ như vậy, quả nhiên là chuyện chỉ có vị sư phụ phong cách hành sự vớ vẩn của nàng mới làm ra được.
Bùi Diệc Hàn nhún vai: “Nếu ngươi không động thủ, vậy để vi sư giúp ngươi mặc đi, còn nữa, tướng phủ nhiều cao thủ, ngươi đừng lớn tiếng quát to, thị vệ chạy tới ta với ngươi đều không dễ thoát thân.” Hắn chậm rãi buông tay ra, lại bổ sung nói: “Nhớ lấy, nhỏ giọng chút.”
“Hy vọng lão nhân gia ngài có thể nhớ rõ, đây là nhà của ta, mặt khác, tướng công ta lập tức sẽ trở về, ngươi nên nhanh chóng đi đi.” Cẩm Dạ nói từng chữ một: “Cuối cùng, ta nhắc nhở một câu, nếu ở nhà của ta, có vẻ ngươi mới là kẻ không dễ thoát thân, đâu có chuyện gì liên quan tới ta.”
Bùi Diệc Hàn hơi cười: “Nếu ngươi không muốn sáng mai khắp kinh thành lan truyền những lời tai hại, như kiểu chuyện tình yêu của tân khoa Trạng Nguyên cũng nữ chủ nhân tướng phủ, ngươi biết đấy…… cho dù như thế nào, vi sư đề nghị ngươi lập tức theo ta.”
“Vô liêm sỉ!” Nàng âm thầm mắng, tâm không cam lòng không nguyện mặc vào bộ y phục dạ hành hắn đưa, vừa cẩn thận kéo tấm màn thay quần áo vừa nói: “Nghiêm Tử Trạm trở về không nhìn thấy ta thì làm thế nào?”
[y phục dạ hành: quần áo đen để mặc hành tẩu lúc đêm khuya]
“Nói dối chứ sao nữa, đây không phải sở trường của ngươi sao.” Bùi Diệc Hàn nhìn chung quanh: “Ngươi nhanh lên được không, ta thực sợ tên thị vệ đầu gỗ bên cạnh phu quân ngươi đó.”
Cẩm Dạ lưu loát xuống giường, đeo khăn che mặt, hàm hồ nói: “Đi đâu?”
“Xuân Hạnh lâu.”