Thế nhưng bây giờ đôi mắt lại nặng nề bao tâm sự, anh dám chắc chuyện cô đang gặp phải không hề đơn giản.
Hạ Ngưng Âm không muốn anh cũng không miễn cưỡng, anh tin tưởng lúc thích hợp cô sẽ nói, Lăng Tuyên lấp liếm: "Không có việc gì á..., chờ một chút, gọi điện thoại về nhà, anh thông báo với bác rằng em đi công tác."
Hạ Ngưng Âm miễn cưỡng gật đầu, chậm rãi bỏ thức ăn vào miệng, chính bản thân cô cũng không có cách đối mặt với ba Hạ, vì ba cô làm như vậy, cho tới bây giờ đều không hối hận, chỉ là trong lòng hơi vướng mắc, cô biết ba rất ray rức vẫn còn tự trách lòng, mà cô lại. . . . . . , cô nghĩ nên im lặng thì tốt hơn.
Lơ đãng mắt hướng tới điện thoại trên bàn, Hạ Ngưng Âm nói: "Tuyên ca, giúp em lấy chiếc điện thoại gọi cho ba."
"Ừ." Lăng Tuyên xoa đầu cô, tiện tay đưa di động cho cô, thanh âm dịu dàng: "Em đang băng bó, có muốn anh giúp em bấm số không."
"Không cần, chuyện nhỏ nhặt sao có thể đại nhân như anh chạm tay vào, nếu anh không ở đây, em cũng phải tự làm đó thôi." Hạ Ngưng Âm đề phòng anh nhìn lén điện thoại cách xa anh, bộ dạng rất nguy hiểm, động tác cứ thập thò che đậy, khiến Lăng Tuyên tưởng cô chọc anh, nhưng Hạ Ngưng Âm cố ý, lời của cô đều là thật lòng, bởi vì nội dung cuộc hội thoại không tiện cho anh nghe.
"Được, anh không làm phiền em nữa." Lăng Tuyên lắc đầu cười, dáng vẻ thư sinh, chỉ là ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén.
"Vâng." Nói xong, Hạ Ngưng Âm bắt đầu soạn tin nhắn.
"Cha, không cần lo lắng cho con, con rất khỏe, người đàn ông đó rất tốt với con, tuy nhiên sắp tới con rất bận không thể về thăm cha, cha phải giữ gìn sức khỏe." Chóp mũi Hạ Ngưng Âm chua xót, tay cứ run run ấn nút gửi, cúi đầu lau đi giọt lệ trên khóe mắt.
"Xong chưa?" Lăng Tuyên từ tốn hỏi, thấy cô mặc đồng phục bệnh nhân, nghĩ đến cô không có quần áo tắm rửa, ngượng ngùng nói: "Tiểu Âm, cái đó. . . . . ."
Giọng điệu Lăng Tuyên đứt quãng, Hạ Ngưng Âm khó hiểu quay đầu lại, thấy gương mặt anh đỏ ao khiến cô cười hả hê,: ‘ Tuyên ca, anh làm sao vậy? Mặt hồng hào như vậy, uống xuân dược hả?"
Lăng Tuyên lườm cô, gãi gãi đầu, có phần xấu hổ, luống cuống tay chân: "Anh, cái đó, em không có mang theo quần áo sao? Hay là em viết số đo để anh đi mua cho em."
"Xì!" Hạ Ngưng Âm phì cười, đưa tay vuốt mặt anh, "Tuyên ca, anh ngây thơ quá, cái này có gì phải ngượng, chúng ta là anh em mà, thẹn thùng gì chứ ."
Dấu tay của cô in trên mặt anh, thân thể Lăng Tuyên cứng ngắc, hô hấp dồn dập, anh cảm nhận bắp thịt của mình đang căng cuồn cuộn.
Tim đập loạn nhịp, mặt đỏ nóng, thẹn quá thành giận: "Em nói không? Không nói thì thôi, em cho rằng anh tự nguyện à."
Hạ Ngưng Âm cúi đầu, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ theo, hai tay đan vào nhau, bộ dạng như đứa trẻ đang chơi đùa;"Cái này, cái này sao, anh đang ghét thật, anh có thể ý tứ một chút được không, anh làm cho người ta mắc cỡ đó."