Kết thúc cuộc nói chuyện với Lưu Thụy Căn, tôi tiếp tục ngồi ngơ ngẩn. Khi tôi đến đây đúng vào buổi chiều, còn ít người lắm, nhưng lúc này đây lại trở nên quá ồn ào.
Bên phía tay trái tôi là một gia đình nhỏ, một đôi vợ chồng và một đứa con nhỏ, bên phải là hai cặp thanh niên đang gặp mặt nhau, hai đôi nam nữ cười nói vô tư xả láng ở đó. Trên bàn là một đống đồ ăn, chỉ có tôi, trên bàn mỗi một ly cà phê, phục vụ đã đến hỏi tôi hai lần có cần phải dọn đi hay không.
Vào thời gian vàng như thế này, một mình tôi chiếm một bàn, quả là tội lỗi!
Thật lạ lùng, vào lúc này đây mà tôi còn suy nghĩ mấy thứ này, không, phải nói là vào lúc này, trong đầu tôi cứ suy nghĩ toàn những thứ linh ta linh tinh. Tôi biết là tôi nên suy nghĩ về Lưu Thụy Căn, tôi nên sắp xếp lại một lượt trình tự từ lúc tôi gặp Lưu Thụy Căn cho đến nay. Tôi không nên ôm bất kỳ một mối ảo tưởng nào nữa, phải suy nghĩ một cách thực tế nhất về những lời nói, cử chỉ của Lưu Thụy Căn, tôi nên nghiêm túc dò xét lại chuyện tình cảm này, cho dù thế nào cũng không thể tiếp tục giả ngây giả ngô được nữa.
Tôi biết chứ, những điều này tôi đều biết hết, nhưng mà...
Còn nhớ hồi nhỏ khi xem tivi, lần đầu tiên nghe người ta nói giang hồ thường không làm chủ được bản thân, cảm thấy rất oách, rất có ý tưởng, sau này nghe nhiều rồi cảm thấy người ta cứ giả vờ thế nào ấy. Mẹ kiếp, cái gì mà không làm chủ được bản thân, nếu bạn muốn làm gì, ai có thể ngăn cản được bạn cơ chứ? Trừ phi bạn không muốn bỏ ra những hy sinh đó mà thôi. Làm đĩ mà còn nêu cao lý do là vì không làm chủ được bản thân. Mà bây giờ thì tôi biết được rồi, không làm chủ được bản thân, thực ra chỉ là không muốn làm mà thôi. Lý trí là một chuyện, phân tích là một chuyện, muốn hay không lại là một chuyện khác.
Nếu như có khả năng, thật sự là tôi muốn tìm một nơi để khóc một trận cho thoải mái, không phải khóc cho tình yêu này, mà là khóc cho bản thân mình quá ư là đáng thương.
Lưu Thụy Căn đến rất nhanh, theo cảm giác của tôi, sau khi ngắt điện thoại chưa bao lâu thì anh đã xuất hiện. Chắc là anh vừa họp hành gì đó, mặc một bộ đồ vest màu xanh nhạt, không thắt caravat, áo sơ mi tùy tiện mở ra hai cúc. Anh đẩy cửa bước vào một cách tự nhiên, nhưng mà trong phút chốc, cả quán KFC dường như trở nên im lặng hẳn, đương nhiên, cũng có lẽ là vì tôi bị anh làm cho sững sờ. Tôi ngồi ở vị trí cách cửa không xa, anh vừa bước vào là nhìn thấy tôi ngay, ngay lập tức bước qua: “Vì sao lại nghĩ ra đến đây vậy?”.
Những quán ăn giống như KFC thế này, trước đây tôi thường hay đến, nhưng từ sau khi tôi hạ quyết tâm giảm béo thì thật sự là ít khi đặt chân đến đây nữa.
Lưu Thụy Căn kéo ghế ngồi xuống: “Sao thế, buồn miệng à?”.
Tôi nhìn anh không nói gì, anh nghiêng đầu qua: “Sao thế? Vì sao có cảm giác là em không được vui lắm, chẳng giống em thường ngày chút nào cả.”
“Em gặp Jannet rồi.”
Tôi chậm rãi mở miệng, nghe thấy cái tên này, sắc mặt anh bỗng nhiên thay đổi hẳn. Sự thoải mái nãy giờ biến mất, thay vào đó là sự không tự nhiên, hai mắt âm u, hung dữ nhìn tôi: “Cô ấy nói gì với em?”.
Tôi không trả lời. Anh hít vào một hơi, tỏ ra thoải mái hơn lúc nãy một chút: “Em đừng suy nghĩ nhiều quá, em không biết cô ấy như thế nào đâu, cô ấy... Anh không muốn nói cô ấy cái gì cả, nhưng mà những lời của cô ấy em đừng tin tưởng tuyệt đối làm gì.”
Cô ấy nhờ em nhắn lại với anh hai câu.”
“Cái gì?”.
Tôi nói lại hai câu mà Jannet nhờ tôi nhắn lại, anh cười nhạt: “Anh cũng nghĩ là như thế, cô ấy đánh giá bản thân mình cao quá, cô ấy còn nói với em những gì?”.
Tôi mím môi không nói gì nữa, Lưu Thụy Căn nhìn tôi trong chốc lát, lần nữa nở nụ cười: “Thôi được rồi, chúng ta không nhắc đến cô ấy nữa, em chưa ăn cơm phải không, muốn ăn gì không?”.
“Lưu Thụy Căn?”.
“Sao vậy?”.
“Em có một câu muốn hỏi anh, xin anh, không, cầu xin anh trả lời thật cho em biết.”
“Phiêu Phiêu, em... Được rồi, em nói đi.”
Mặc dù anh đã bảo tôi nói đi, nhưng tôi lại không nói liền ngay lập tức, mà là ngồi nhìn anh thật lâu. Có lúc, tôi cảm thấy Lưu Thụy Căn cũng chỉ tàm tạm mà thôi; có lúc, tôi cảm thấy anh đẹp trai vô cùng; có lúc, tôi cảm thấy anh rất sáng chói; có lúc tôi cảm thấy cả người anh toát lên hào quang; như vừa nãy đấy thôi, tôi còn bị anh làm cho sững sờ cơ mà.
Nhưng mà nếu như nhìn thật kĩ, những điều đó đều biến mất. Trước mặt tôi đây, cũng chỉ là một khuôn mặt, một con người mà thôi.
Tôi không nói gì, anh cũng không nói gì, chúng tôi cứ thế bốn mắt nhìn nhau, giống như là rất tình cảm, mà cũng giống như là rất xa cách.
“Anh yêu em không?”. Cuối cùng tôi cũng đã cất tiếng hỏi, tôi đã từng nghĩ rằng tôi vĩnh viễn sẽ không hỏi vấn đề này, tôi luôn cảm thấy việc này không cần hỏi, hoặc là vấn đề này không được hỏi. Nếu như người đó yêu bạn, thế thì cho dù anh ta không nói bằng miệng, anh ta cũng sẽ dùng hành động để thể hiện. Nếu như người đó không yêu bạn, hỏi người ta thì có được gì đâu cơ chứ? Cho nên, cho dù là những khi tình cảm đang dạt dào, tôi cũng chỉ nhéo tai anh hỏi anh có nhớ tôi không mà thôi.
Nhưng mà hôm nay tôi lại hỏi, một vấn đề giống những cô gái kia thường hay hỏi. Chỉ có điều khi người khác nói, có thể là hỏi một cách nũng nịu, cũng có thể hỏi một cách hờn giận, cũng có thể hỏi với một cách hoài nghi, còn tôi, lại là hỏi với một cách tự ti như thế này đây.
Anh yêu em không? Lưu Thụy Căn, anh đã từng yêu em bao giờ chưa? Anh ở bên em rốt cuộc là vì cái gì?
Bởi vì em thật thà? Bởi vì em đáng tin tưởng? Bởi vì anh cần một người vợ không phản bội lại anh? Bởi vì trong cả cuộc đời em chưa từng xuất hiện một người đàn ông nào khác ư? Đều được, những nguyên nhân này đều được cả! Nhưng mà anh có yêu em không?
Em có thể chịu đựng được sự lừa dối của anh, có thể chịu đựng được cái việc thăm dò em của anh, có thể chịu đựng được sự thâm trầm của anh, nhưng mà, Lưu Thụy Căn ơi... Em và anh ở bên nhau chỉ vì em thích anh, chỉ vì em yêu anh, cho nên, em cũng chỉ có thể cho phép anh yêu em...
“Anh...”
“Nói cho em biết sự thật, anh hãy nói cho em biết sự thật. Có thể là em không hiểu gì về nhân tình thế thái, nhưng mà, em là một người con gái. Về vấn đề này, người con gái nào cũng có thể phân biệt được những lời anh nói là thật hay là giả.”
“Tin anh đi, Phiêu Phiêu, hôm nay tâm trạng em đang không ổn định, chúng ta bàn vào ngày khác được không? Thực ra anh cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát cả.”
Tôi không nói gì, ngoan cố nhìn anh, anh có chút bất lực, thở dài: “Được rồi, Phiêu Phiêu, em biết quá khứ của anh. Đối với tình yêu, thật sự là anh có chút sợ hãi, cho nên thật sự là anh không thể nói với em là anh yêu em hay không. Thực ra tình yêu là cái gì? Yêu rồi và không yêu có gì khác nhau không? Anh biết suy nghĩ của em, nhưng mà thật đấy, có một số việc khi em trải qua, thì em sẽ biết việc đó chẳng có gì cả... Được rồi, những lời này đáng lẽ anh không nên nói ra. Nhưng mà Phiêu Phiêu, em tin anh đi, thật sự là anh thích em, nếu như em cần chứng minh, thì kết hôn được không? Ngày mai chúng ta có thể đi đăng ký trước, hai tháng sau tiến hành hôn lễ, đây là việc trọng đại trong đời em, cho dù anh có nhà rồi, nhưng vẫn cần phải chuẩn bị một chút.”
Những lời nói này thật sự là cực kỳ thành khẩn, nếu như tôi biết được kết cục thì sẽ không nên hỏi nữa, Lưu Thụy Căn ơi, sếp tổng Lưu à, điều kiện nào cũng hợp với tôi rồi, tôi gả cho anh ấy, ngay lập tức có thể sống một cuộc sống như Đặng Linh Linh mong mỏi. Từ đó về sau, tôi có thể xem Tử Kinh như nhà ăn của mình, xem Âu Nhã như phòng trà của mình. Nếu có đi tham gia các buổi hội họp với bạn học, với bạn bè quen trên mạng, chắc chắn sẽ làm cho toàn thể mọi người bị chấn động. Đến cả cái cô Jannet kia...
Ồ, đương nhiên là cô ta sẽ không bày tỏ sự ngưỡng mộ, nhưng mà tôi hoàn toàn có thể làm cho cô ta phải cảm thấy buồn nôn chết đi được!
Đúng thế, những điều đó tôi đều biết, nhưng mà giây phút này đây, chiếm cứ đầu óc tôi không phải là lý trí, cũng không phải là tình cảm, tôi không biết là gì nữa. Nhưng mà tôi lại vẫn nhìn anh chằm chằm: “Ngay từ ban đầu khi anh tiếp xúc với em chỉ với nguyên nhân là em thật thà sao? Nói một cách khác, ngay từ ban đầu anh gặp mặt La Lợi, lại là vì lý do gì?”.
Lưu Thụy Căn không trả lời, tôi tiếp tục nói: “Anh luôn muốn trả thù đúng không? Thực ra em và La Lợi đều là công cụ của anh phải không?”.
“Không được nói tầm bậy.”
“Có thật là em nói tầm bậy không? Nếu như không có lý do gì, tại sao anh đi gặp mặt La Lợi? Nếu như cô ấy không giống với Jannet, liệu anh có muốn đi gặp cô ấy không? Anh rõ ràng biết rằng em không phải là La Lợi, nhưng mà anh mãi không chịu nói, đó là bởi vì sao?”.
Lưu Thụy Căn lắc đầu, cười nói: “Em nghĩ là vì sao?”.
“Em không biết. Lưu Thụy Căn, em không hiểu hết về anh. Em đã từng cho rằng em rất hiểu anh, nhưng mà bây giờ em phát hiện ra em hoàn toàn không hiểu gì về anh cả, không chỉ là không hiểu gì, mà trước mặt anh em như một đứa trẻ con, giống như một con... rối vậy. Nhất cử nhất động của em đều bị anh khống chế, mỗi một phản ứng của em thực ra anh đã dự đoán trước được. Mới bắt đầu là thăm dò em, nghiên cứu em, sau đó nữa là có kế hoạch công bố thân phận của mình. Thực ra không phải là anh trải lòng nói thật với em, mà là, mà là...”
Đến rất gần rồi, tôi cảm thấy mình đã đến rất gần với câu trả lời rồi, nhưng mà tôi không nói ra được, tôi biết là có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà cũng chỉ cách nhau có một lớp giấy mỏng nữa mà thôi. Chính vào lúc này đây, tôi đột nhiên nhớ đến một câu nói của La Lợi, đó là ngay từ ban đầu, tôi và cô ấy bàn luận về Joseph: “Mày đừng nghĩ mấy người có tiền đó là người ta sung sướng đâu nhé, thực ra cũng chẳng có gì. Bệnh đa nghi người nào cũng có, đến cả vợ con mà người ta cũng phải đề phòng.”
Giống như một tia chớp lướt qua trong đầu, tôi đều đã tìm ra được lý do của tất cả mọi việc. Đa nghi! Sự đa nghi của Joseph! La Lợi đã từng nói về mình rằng, nước lên thì thuyền cũng lên là bởi vì Lưu Thụy Căn để ý đến tôi, Lưu Thụy Căn để ý đến tình cảm này nên sẽ không làm bừa, nhưng mà làm sao Lưu Thụy Căn có thể đảm bảo La Lợi và Joseph nhất định sẽ có gì đó với nhau nhỉ?
Jannet!
Có cả Jannet cơ mà, La Lợi và Jannet giống nhau như thế. Nếu như Joseph là một người đàn ông chung tình thì gặp rồi cũng sẽ chẳng có gì, nhưng mà nhìn Joseph là biết ngay người này chẳng hay ho gì, trước La Lợi không biết đã chọc ghẹo qua bao nhiêu cô gái nữa, gặp La Lợi, cho dù là vì mới lạ hay là cái gì khác cũng đều sẽ có hứng thú. Mà người đàn ông như thế này, muốn làm La Lợi rung động có gì mà khó cơ chứ?
Lưu Thụy Căn bị Jannet làm tổn thương, cho dù anh ấy muốn xem mắt để lập gia đình cũng sẽ không tìm một người như La Lợi thế này đâu, anh đồng ý gặp mặt La Lợi chắc chắn là có nguyên nhân, mà cái nguyên nhân này, cũng chỉ có thể là để trả thù như Jannet đã từng nói!
Khi nghĩ đến tất cả những điều này, bản thân tôi cảm thấy rất sững sờ, đột nhiên tôi có giác như mình đang xem phim viễn tưởng, Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chẳng có ai chống lưng cũng chẳng có gia đình máu mặt gì cả, thậm chí chẳng có lấy một người thân thật sự thân thiết, làm sao lại bị cuốn vào việc này được cơ chứ?
Việc này chắc chắn là giả rồi, thực ra tôi là một cô bé Lọ Lem có được sự ưu ái bất ngờ của hoàng tử. Đây nhất định là do tôi suy nghĩ nhiều quá rồi, nhất định là vì tôi đọc quá nhiều truyện tranh. Tất cả sai lầm này đều do Jannet mà ra cả, là do cô ấy kéo nhầm tôi vào đây. Người phụ nữ này chắc chắn là đang trả thù, bởi vì tôi và La Lợi là bạn bè, bởi vì La Lợi cướp chồng của cô ấy, còn bởi vì Lưu Thụy Căn bây giờ ở bên tôi, cho dù cô ta có đá Lưu Thụy Căn đi chăng nữa, nhưng mà thực tế là vẫn thích anh.
Tôi thử thuyết phục bản thân mình, nhưng trong đầu lại hiện ra ngày càng nhiều cảnh tượng ủng hộ cho lý lẽ này của tôi. Ví dụ như Lưu Thụy Căn gần đây cứ như người mất hồn, ví dụ như sự trùng hợp ngẫu nhiên khi tôi phát hiện ra thân phận của anh, ví dụ nữa là lúc nãy khi anh nhìn tôi với một ánh mắt mơ hồ...
Nếu như anh ấy có cảm tình với tôi, tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt đó?