Buổi tối của vài ngày sau đó, Hàng Vũ Hằng trở về, sau khi trở về trực tiếp vác hành lý đến nhà trọ của Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý, nhìn thấy Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý kinh ngạc: “Anh ba? Sao anh đã về rồi?”
Hàng Vũ Hằng nhìn qua rất tiều tuỵ, vừa đến đã ngồi phịch xuống ghế sa lon, Thiệu Thành Hi đi từ trong phòng đọc sách ra, nhìn thấy anh cũng hơi kinh ngạc: “Sao cậu trở về rồi? Sự nghiệp đùa giỡn hoàn thành rồi?”
Hàng Vũ Hằng nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn trên trần nhà, giọng nói yếu ớt vô lực: “Em gái à, anh bị cô nàng Đồng Tâm này hành hạ đến mức sắp chết rồi, em xem có phải đầu óc cô ấy có bệnh không, có bệnh không hả...”
Hàng Tiểu Ý rót cho anh một cốc nước: “Có chuyện gì vậy? Tâm Tâm làm sao? Anh vứt bỏ cô ấy rồi trở về?”
Thiệu Thành Hi đi tới ngồi xuống đối diện anh, trong mắt hiện lên vẻ cơ trí: “Không phải Đồng tâm người ta làm gì cậu, mà là cậu làm gì cô ấy chứ nhỉ?”
Hàng Tiểu Ý nghe xong, bùng nổ: “Hàng Vũ Hằng, anh làm gì Đồng Tâm? Anh mà dám làm tổn thương cô ấy, em nhất định sẽ không tha cho anh.”
Thiệu thành Hi kéo Hàng Tiểu Ý lại, cười nhạo: “Em nhìn cậu ta như vậy, rõ ràng là chưa ép buộc được người ta, sau đó còn bị hành hạ.”
Hàng Vũ Hằng ném một cái gối tới: “Thiệu Thành Hi, mẹ nó...”
Hàng Tiểu Ý gấp muốn chết: “Anh nói rõ ràng đi, Tâm Tâm làm sao?”
Đột nhiên người Hàng Vũ Hằng cứng ngắc, ngồi đó nhăn nhó cả buổi, vò đầu bứt tóc: “Anh nói với cô ấy là anh thích Thiệu Thành Hi.”
Không khí trong phòng bỗng im ắng lạ thường, Hàng Tiểu Ý nhìn thoáng qua Thiệu Thành Hi, lại liếc qua Hàng Vũ Hằng, hoang mang hỏi: “Vậy ra hai người thích nhau sao?”
Thiệu Thành Hi đánh mông cô một cái, nhìn Hàng Vũ Hằng: “Cho nên, cậu nói những lời đó với cô ấy là có mục đích gì?”
Hàng Vũ Hằng nói rất nhỏ, ho khan liên tục: “... Chỉ là đùa vui thôi.”
“Thật sao? Chỉ đơn giản như vậy?” Rõ ràng Thiệu Thành Hi không tin.
Hàng Vũ Hằng nằm trên ghế sa lon giả chết, không nói câu nào.
Hàng Tiểu Ý nghĩ rất lâu: “Vậy cuối cùng bây giờ chuyện ra sao? Anh nói với Đồng Tâm anh thích Thiệu Thành Hi, sau đó thì sao?”
Hàng Vũ Hằng vẫn im lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: “Tiểu Tiểu, người đàn ông Đồng Tâm yêu là ai?”
Hàng Tiểu Ý sững sờ, chẳng lẽ anh đã biết rồi?
“Hả? Sao anh lại hỏi vậy?”
Hàng Vũ Hằng đưa tay sờ cằm, giống như không để ý: “Đồng Tâm nói cô ấy ở cùng một chỗ với người đàn ông kia.”
“Cái gì?” Mắt Hàng Tiểu Ý mở to hết cỡ: “Sao Đồng Tâm có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông kia chứ? Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Rõ ràng người đàn ông đó chính là Hàng Vũ Hằng mà.
Hàng Vũ Hằng lại im lặng, Hàng Tiểu Ý gấp đến phát điên rồi: “Anh ba, nếu anh không nói thật, em sẽ gọi điện hỏi Đồng Tâm đó?”
Hàng Tiểu Ý giả bộ cầm điện thoại, Hàng Vũ Hằng vội vàng nhảy từ trên ghế sa lon xuống cướp điện thoại của cô: “Anh nói, anh nói, em đừng manh động...”
Thiệu Thành Hi kéo Hàng Tiểu Ý về bên cạnh mình, nhìn bộ dáng mất tự nhiên của Hàng Vũ Hằng, mắt hiện lên tia khôn khéo: “Hàng Vũ Hằng, không phải cậu lợi dụng chuyện đồng tính luyến ái này để làm gì đó với Đồng Tâm chứ?”
Hàng Vũ Hằng liếc xéo anh: “Tớ thì có thể làm gì? Sau khi Đồng Tâm biết chuyện này, đã nói là sẽ suy nghĩ vì hạnh phúc của Tiểu Tiểu, không cho tớ phá hỏng hạnh phúc của các cậu, mỗi ngày đều tìm trên mạng một đống ảnh đàn ông hở ngực lộ lưng rồi bắt anh xem...” Nói đến đây, Hàng Vũ Hằng không nhịn được rùng mình một cái: “Thật sự là đầu óc có bệnh...”
“Tại sao phải bắt anh ngắm ảnh trai chứ?” Hàng Tiểu Ý nghi ngờ.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hàng Vũ Hằng thay đổi đủ bảy màu cầu vồng: “Thật sự anh không hiểu não Đồng Tâm chứa cái gì, cô ấy hỏi anh là công hay thụ? Mẹ nó, anh có biết công thụ là cái quái gì đâu. Nhưng vẫn phải tỏ ra rụt rè, nên nói là anh không rõ, cô ấy lập tức lên mấy trang web về đồng tính luyến ái tìm ảnh chụp cho anh xem, nói anh chọn ra vài tấm mình ưa thích, để xem xem anh có thích công không, anh thụ như thế nào, mở rộng tầm mắt của anh, giúp anh quên đi Thiệu Thành Hi.”
“Cái này còn chưa là gì, không biết cô ấy lấy đống video kia từ chỗ nào, ngoạ tào...” Hàng Vũ Hằng liên tiếp nói tục: “Em xem cô ấy có phải con gái không, phải là người bị bệnh thần kinh mới đúng, đàn ông với đàn ông, ngoạ tào...” Hàng Vũ Hằng đau khổ che mắt: “Hiện tại anh vừa nhắm mắt lại, trước mắt toàn hiện ra lồng ngực với bờ mông của đàn ông, anh sắp bị cô ấy ép đến phát điên rồi...”
Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý nghe xong đều trợn mắt há mồm, may thay Hàng Tiểu Ý kịp phản ứng, theo bản năng che lỗ tai Thiệu Thành Hi lại: “Em cảm thấy anh ba có thể bị bẻ cong queo, ngàn vạn lần không thể để anh như thế được...”
Thiệu Thành Hi cầm tay Hàng Tiểu Ý, cười: “Đồng Tâm thật sự là nữ trung hào kiệt.”
“Sau đó thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến chuyện Đồng Tâm ở chung một chỗ với người đàn ông kia?” Hàng Tiểu Ý hơi mơ hồ.
“Con mẹ nó chứ, hai ngày trước vẫn còn tốt, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp tra tấn anh, đột nhiên lại nói cho anh biết, cô ấy nói cô ấy yêu rồi, lại còn ở chung một chỗ với người mình yêu sáu năm, sau đó lại nói muốn tham gia huấn luyện, liền biến mất tăm...” Vẻ mặt Hàng Vũ Hằng mơ màng: “Cái này con mẹ nó là chuyện gì vậy...”
Mắt Hàng Tiểu Ý hơi nheo lại, bỗng nhiên nhớ tới mấy lời Đồng Tâm đã nói với Khương Hoài Bắc, trong lòng như loáng thoáng đoán được gì đó, nhưng vẫn chưa rõ ràng.
Thiệu Thành Hi liếc anh một cái, cười lạnh: “Hàng Vũ Hằng, cậu còn che giấu chưa nói chuyện gì nữa?”
Hàng Vũ Hằng nhìn Thiệu Thành Hi, sự khôn khéo trong mắt Thiệu Thành Hi khiến Hàng Vũ Hằng cảm thấy mình không giấu nổi, vội vàng đứng lên: “Anh mệt, đi ngủ đây, hai người tự nhiên đi.” Nói xong, cầm theo hành lý bước vào phòng trọ, nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong chốc lát chỉ còn lại Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý mặt đối mặt, Hàng Tiểu Ý cầm điện thoại gọi điện cho Đồng Tâm, chuông reo hai tiếng rồi bị cúp máy, sau đó Hàng Tiểu Ý nhận được tin nhắn, Đồng Tâm nói cô đang huấn luyện nên không tiện nghe, hỏi Hàng Tiểu Ý có chuyện gì sao.
Hàng Tiểu Ý híp mắt, nói với cô ấy là không có gì, nhất định phải chăm chỉ luyện tập, trực giác nói cho cô biết giữa hai người này có chuyện gì đó giấu giếm bọn cô.
“Thành Hi, anh xem anh ba trẻ con như vậy, có phải đã thích Đồng Tâm rồi hay không?” Hàng Tiểu Ý như đang suy nghĩ gì đó.
Thiệu Thành Hi liền ôm cô vào phòng: “Được rồi, đừng đoán mò nữa, anh ba em ngốc thật, nhưng Đồng Tâm cũng là thông minh thật, yên tâm đi, anh ba em không thoát khỏi bàn tay của Đồng Tâm đâu.”
*
Tuy rằng chuyện trước đó đã giải quyết xong, nhưng Hàng Vũ Hằng bị ảnh hưởng không nhỏ, gần đây tâm trạng anh cũng không tốt, vì vậy từ chối làm việc, cũng không về nhà, cứ bám riết ở chỗ của Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi, ngoại trừ ngẫu nhiên ra thông báo gì đó, vẫn sống mơ mơ màng màng ở chỗ này.
Nói thật là Hàng Tiểu Ý chưa từng thấy bộ dáng này của Hàng Vũ Hằng. Trong quá khứ mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Hàng Vũ Hằng đều cười khinh thường rồi cho qua. Chuyện đồng tính luyến ái lần này lớn như vậy, anh ấy cũng không để trong lòng. Đột nhiên biến thành chàng trai nhỏ u buồn, Hàng Tiểu Ý thử gọi điện cho Đồng Tâm, cô ấy nói là sắp đến trận chung kết rồi, vì vậy tổ tiết mục chuẩn bị cho cô ấy kiểu huấn luyện kín, gần đây cũng không có cách nào liên lạc được. Hàng Tiểu Ý cũng biết cô ấy coi trọng trận đấu lần này thế nào, vì vậy cũng không dám nói chuyện của Hàng Vũ Hằng ra, chỉ dặn dò cô ấy chú ý giữ sức khoẻ.
Hàng Tiểu Ý muốn nói chuyện với Hàng Vũ Hằng, anh liền từ chối, ngược lại Thiệu Thành Hi vẫn như bình thường, không quan tâm, còn nói Hàng Vũ Hằng chỉ bị tình tổn thương thôi mà.
Hàng Tiểu Ý muốn quản cũng không được, dứt khoát kệ anh, đợi đến khi Đồng Tâm tham gia trận đấu xong rồi nói rõ ràng một thể.
Trong khoảng thời gian này ngoại trừ đi làm, lo liệu cho Hàng Vũ Hằng, cô vẫn giúp Nhan Giai về chuyện kết hôn, dù sao cô cũng vừa kết hôn xong, vấn đề đó cũng biết rõ hơn nhiều, nên mới có thể giúp được.
Hôm nay, Hàng Tiểu Ý vừa lên lớp không được bao lâu, liền nhận được điện thoại của Ngan Giai, giọng nói cô ấy trong điện thoại hơi gấp, bảo cô đến bệnh viện, Hàng Tiểu Ý nghĩ rằng Nhan Giai xảy ra chuyện gì, vội vàng xin nghỉ rồi đến bệnh viện, vừa đến đã thấy Nhan Giai ngồi trong đại sảnh ngẩn người.
Hàng Tiểu Ý nhanh chóng đi đến: “Chị dâu, chị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhan Giai nhìn thấy cô, sững sờ đưa tờ giấy trong tay mình cho Hàng Tiểu Ý, cô nhận lấy rồi nhìn xem, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: “Chị mang thai? Mau nói cho anh hai em biết, nhất định anh ấy sẽ rất vui vẻ.” Hàng Tiểu Ý hưng phấn cầm điện thoại muốn gọi cho Hàng Vũ Tề.
Nhan Giai liền kéo cô lại: “Tiểu Tiểu...” Vừa nói được hai chữ đã rơi nước mắt: “Tiểu Tiểu...”
Hàng Tiểu Ý hoảng sợ: “Làm sao vậy, Giai Giai, sao chị lại khóc? Chị không muốn sinh con sao? Không sao mà, chị không muốn sinh, anh hai sẽ không ép chị.”
Nhan Giai nghe cô nói vậy càng khóc thương tâm hơn, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Tiểu, anh hai em có con ở bên ngoài...”
Hàng Tiểu Ý nghe xong, cực kì hoảng sợ, bỗng nhớ đến lần đó đi với Đồng Tâm rồi bắt gặp Tô Như, nhưng vẫn không dám khẳng định: “Sao có thể chứ, Giai Giai, có phải chị hiểu lầm không?”
“Không có, Tiểu Tiểu, không có...” Hai mắt Nhan Giai đẫm lệ mông lung, không ngừng lắc đầu: “Chị nhìn thấy tin nhắn Weibo của cô gái kia trên điện thoại anh ấy, cô gái kia hỏi anh ấy đòi tiền, anh hai em nói sẽ đưa, còn hỏi con cô ta sao rồi, Tiểu Tiểu.”
Nếu như Nhan Giai nói thật, Hàng Tiểu Ý có thể khẳng định cô gái kia chính là Tô Như. Bỗng Hàng Tiểu Ý không biết nói gì cả, đành phải an ủi Nhan Giai trước, vất vả lắm cô ấy mới ngừng khóc, Hàng Tiểu Ý cẩn thận từng li từng tí nói: “Giai Giai, anh hai em là loại người nào thì chị rõ nhất, chuyện này còn chưa sáng tỏ, chị đừng kết luận quá sớm, trước tiên phải biết chân tướng chuyện này, hay chị nói chuyện công bằng với anh hai em đi?”
Nhan Giai lắc đầu, mắt lại hơi ướt: “Nói cái gì? Tin nhắn đó là từ hơn một tuần trước rồi, anh hai em lừa chị, cơ bản là anh ấy không nghĩ đến việc nói ra, cũng không muốn cho chị biết, Tiểu Tiểu, nếu Thiệu Thành Hi còn liên lạc với bạn gái cũ, em có tức giận không?”
Một lần nữa Hàng Tiểu Ý không biết phải nói gì.
“Hơn nữa, đừng nói cho anh hai em biết chị đã biết chuyện này, bây giờ chị không biết phải làm gì, đó là bạn gái cũ của anh ấy, bọn họ đã yêu nhau từ trước, chị sợ nếu nói chuyện với nhau, nếu thật sự anh ấy và cô gái kia có con, tình cảm của bọn chị liền chấm dứt, chị không nỡ bỏ, Tiểu Tiểu, chị không nỡ...”
Hàng Tiểu Ý đau lòng thay cho Nhan Giai, giận Hàng Vũ Tề, nhưng Hàng Vũ Tề là anh trai của cô, cô không thể để anh ấy đánh mất, chỉ cảm thấy đau đầu gần chết: “Chuyện đó, Giai Giai, chị muốn thế nào?”
Nhan Giai không ngừng lắc đầu: “Chị không biết, không biết, bây giờ chị còn mang thai, đứa bé này phải làm sao?”
Thật vất vả đưa Nhan Giai trở về, Hàng Tiểu Ý một bụng lửa giận, lái xe thẳng đến công ty Thiệu Thành Hi, bởi vì quá tức giận nên trực tiếp đẩy cửa ra, những người trong văn phòng đang họp liền ngẩng đầu nhìn cô, Hàng Tiểu Ý kinh ngạc, lúng túng xoay người: “Xấu hổ, xấu hổ, mọi người tiếp tục, mọi người tiếp tục...” Nói xong liền ủ rũ ra ngoài.
“Chờ một chút.” Thiệu Thành Hi đứng lên từ bàn họp: “Tan họp đi.” Sau đó dắt Hàng Tiểu Ý tới phòng làm việc của mình.
Hàng Tiểu Ý cúi đầu im lặng, thấy mọi người đã rời đi hết mới ngẩng đầu thở phì phò: “Thành Hi, em nói cho anh biết, Nhan Giai mang thai rồi...”
Thiệu Thành Hi đưa cốc nước trên bàn của mình cho cô: “Ừ, mang thai là chuyện tốt.”
Hàng Tiểu Ý đẩy tay của anh ra: “Không, là...” Hàm răng của cô nghiến lại, sau đó hung dữ lườm Thiệu Thành Hi: “Đàn ông các người đều như vậy, anh hai em cũng như vậy, rốt cuộc mấy người nghĩ cái gì thế, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Thiệu Thành Hi bế cô lên rồi đặt xuống sa lon, cúi đầu nhìn cô: “Em gọi điện hỏi anh hai em chưa?”
“Chưa, em không dám nói, Nhan Giai không cho em nói, em sợ nói xong sẽ khiến anh ấy mâu thuẫn, vì vậy mới đến tìm anh trước.”
Thiệu Thành Hi nở nụ cười, cúi đầu hôn cô một cái, xoa đầu cô: “Ừ, không tệ, chưa đến nỗi đần.”
Hàng Tiểu Ý liên tiếp hừ hừ: “Làm sao bây giờ? Anh không thấy Nhan Giai khóc đấy, hơn nữa chị ấy còn đang mang thai, chuyện con của Tô Như là sao? Anh hai em không nói cho anh biết?” Đột nhiên Hàng Tiểu Ý nheo mắt lại nhìn Thiệu Thành Hi: “Có phải anh đã sớm biết rồi hay không?”
Thiệu Thành Hi hơi tức giận, cốc đầu cô một cái: “Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, trước khi chuyện này được làm rõ, đừng tuỳ tiện chụp mũ cho anh hai em, buổi tối về nhà ăn cơm, xem tình huống rồi nói sau.”
Hàng Tiểu Ý vẫn chưa nguôi giận: “Không nói đến chuyện đứa bé, chuyện anh hai em gạt Nhan Giai chuyện bạn gái cũ nhắn tin trên Weibo là sai, đã chia tay rồi, còn quan tâm người ta làm gì? Vì sao vẫn liên lạc với nhau? Sao không thể công bằng nói ra với Nhan Giai?”
Thiệu Thành Hi im lặng xoa tóc của cô, khi phụ nữ đã nổi nóng thì không có gì gọi là lý trí nữa rồi.
“Thiệu Thành Hi, em biết ngay là đàn ông các anh lúc nào cũng nói đỡ giúp nhau mà, hừ.” Hàng Tiểu Ý bĩu môi.
Thiệu Thành Hi cười: “Vậy phụ nữ các em không thế sao?”
“Nhưng mà Nhan Giai là người bị hại, anh còn dám giúp anh hai của em.”
Đôi mắt Thiệu Thành Hi híp lại: “Em còn nhớ lần trước em nghi oan cho anh không?”
Bỗng nhiên Hàng Tiểu Ý hơi lúng túng, ho nhẹ vài tiếng: “Anh đừng trả đũa, em không nghi oan cho anh, chỉ là ôn hoà nhã nhặn hỏi, hơn nữa tính chất không giống nhau có được không?” Nói xong câu cuối, Hàng Tiểu Ý trừng anh.
Thiệu Thành Hi cười như không cười nhìn cô, đột nhiên ôm cô vào ngực rồi hôn xuống dưới, Hàng Tiểu Ý đẩy anh: “Tật xấu lại phát tác rồi, chúng ta đang nói chuyện quan trọng mà, anh dám... A...”