Đôi mắt lướt qua mặt Cố Thành, rồi chuyển tới hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Trước đây cũng không phải là chưa từng nắm tay, nhưng cảm giác lần này có chút khác biệt.....
Thời Niệm thử cử động ngón tay, cảm giác lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
"Em cào vào lòng bàn tay anh đấy à?"
Đột nhiên, Cố Thành hỏi một câu.
"A?" Thời Niệm sửng sốt, quay đầu nhìn Cố Thành, "Anh nói gì cơ?"
"Anh nói ____" Cố Thành kéo thật dài âm cuối, ngữ khí vô cùng tản mạn, khẽ cài vào lòng bàn tay Thời Niệm, lười biếng nói, "Bác sĩ Thời, em lại câu dẫn anh."
Ngón tay cào cào vào lòng bàn tay, ngứa quá.
Thời Niệm bật cười, "Em không có, em chỉ là không cẩn thận chạm phải thôi, không cố ý"
Còn chưa dứt lời thì cửa thang máy đã mở ra, có một hộ gia đình tiến vào.
Thời Niệm khựng lại, không nói nữa, an an tĩnh tĩnh đứng yên.
Thời Niệm không nói, Cố Thành cũng không nói, thang máy vô cùng yên tĩnh.
Hộ gia đình kia đã gặp hai người vài lần, có ấn tượng khá sâu với hai người họ, ánh mắt dừng trên mặt hai người một giây, ngay sau đó cùng lúc chuyển đến vị trí hai bàn tay đang nắm chặt của họ, nhấp nhấp môi, có cảm giác hơi khác trước đây, nhưng không thể nói rõ là khác chỗ nào.
Lúc trước cũng đã thấy vài lần trong thang máy, hai người kia có vẻ thân mật hơn rất nhiều so với bây giờ, hình như lúc đó cô gái còn ôm người đàn ông nữa.
Bây giờ cũng chỉ là nắm tay đơn thuần mà thôi, nhưng cảm giác vẫn không giống nhau.
Hộ gia đình kia nhíu mày, ánh mắt dò xét nhìn bụng Thời Niệm, hình như lúc đó vị tiểu thư này.....
"Lần trước không có mang thai."
Hộ gia đình kia chớp chớp mắt, "Úi" một tiếng, vội xoay người, đưa lưng về phía họ.
Cố Thành đứng bên cạnh, cong môi, không nói chuyện.
Thang máy chậm rãi đi lên.
Thời Niệm nhìn chằm chằm số trên bảng điện tử, nghĩ nghĩ.
Đột nhiên, cô bước về phía trước một chút, rút ngắn khoảng cách với mấy vị hàng xóm kia, nhỏ giọng nói:
"Lúc trước hai chúng tôi không phải quan hệ như mọi người nghĩ đâu."
Lúc trước cô đã phát hiện người ta hiểu lầm cô và Cố Thành, vẫn luôn muốn giải thích nhưng chưa gặp được thời cơ thích hợp.
Tuy rằng bây giờ chuyện này cũng không còn quan trọng nữa nhưng với tính cách của cô, nói rõ ràng mọi chuyện vẫn hơn.
Thời Niệm đột nhiên nói một câu từ phía sau, hộ gia đình kia sửng sốt, quay đầu nhìn cô một cái, nhìn Cố Thành, lại nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt nhau.
Thời Niệm cắn môi, "Lúc trước thật sự không phải quan hệ yêu đương, chỉ là hàng xóm bình thường thôi, trước đây mọi người hiểu lầm rồi."
Cố Thành rũ mắt, đứng bên cạnh vô cùng "tốt bụng" mà hỗ trợ giải thích thêm một câu:
"Đúng vậy, mới vừa xác định quan hệ xong."
Hộ gia đình: "....."
Thời Niệm: "....."
Mãi cho đến lúc về đến cửa nhà, Thời Niệm vẫn trầm mặc dị thường.
"Sao nào?" Cố Thành ngăn cô lại, "Không vui à?"
Thời Niệm lắc đầu, nhìn Cố Thành, nghiêm túc nói: "Em đang suy nghĩ, trước đây em đúng là chiếm tiện nghi của anh nhiều lắm, anh có phải là cảm thấy rất ủy khuất không?"
Cố Thành chột dạ, nhìn cô, "Vẫn còn chấp nhận được, vậy thì sao?"
Nhìn chằm chằm Cố Thành trong chốc lát, Thời Niệm đột nhiên nhón mũi chân, duỗi tay ôm lấy cổ Cố Thành:
"Về sau em nhất định sẽ không thế nữa, sẽ đốt xử với anh thật tốt."
"....."
Một tiếng cười vang lên.
Cố Thành cúi đầu, ôm lấy eo cô, nỉ non bên tai:
"Bác sĩ Thời, anh hối hận."
"Hối hận cái gì?" Thời Niệm hơi tránh người ra sau, nhìn Cố Thành, "Nếu bây giờ anh..."
Cố Thành cười, cúi đầu ngậm lấy môi cô, thanh âm mơ mơ hồ hồ.
"Hối hận không ép em chịu trách nhiệm sớm một chút."
"....."
____
Đóng cửa lại, Thời Niệm dựa trên ván cửa, nhắm mắt lại, hai tay che ngực, thở phào một hơi.
Mở mắt ra, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bóng đèn nhỏ màu vàng quất chỗ huyền quan.
Đột nhiên, không nhịn được mà cong cong đôi mắt, hai tay che mặt, ngồi xổm xuống.
Cả đêm nay, đầu tiên là khẩn trương, sau đó giận dỗi, cuối cùng lại thấp thỏm, ngượng ngùng.... Rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.
Mãi đến một khắc cuối cùng mới bình tĩnh lại được.
Thời Niệm ngồi xổm trên mặt đất, khóe miệng cong cong.
Cô yêu rồi,
Lần đầu tiên yêu đương nha...... cảm giác có một chút hưng phấn.
Thời Niệm liếm liếm môi.
Được rồi, là trăm triệu..... chút hưng phấn.
Thời Niệm lấy hai tay che miệng, trong lòng thét chói tai.
A a a a a a a a!!!
Cô biết yêu rồi!!!!!!
Không còn cô đơn nữa!!!!!!!!
Trực tiếp đá bay giày ở cửa, chân trần chạy vào phòng ngủ, nhảy lên trên giường, ôm lấy gối đầu lăn vài vòng, cuối cùng vùi mình vào trong chăn.
Sau một lúc lâu,
Cô lập tức ngồi dậy, sờ soạng khắp người mình, nhìn trái nhìn phải vài cái.
Xong rồi, cô quên túi ở chỗ Cố Thành rồi.....
Không thèm nghĩ nhiều, cô xuống giường, chạy ra cửa, tùy tiện giẫm chân vài giày, kéo cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, tay cầm một chiếc túi màu trắng giản dị, cười ngâm ngâm nhìn cô:
"Bác sĩ Thời, em đang"
Lời còn chưa dứt, túi trong tay đã bị đoạt lấy, sau đó cửa đóng sầm lại.
Toàn bộ quá trình cô không nói lời nào, thời gian không quá hai mươi giây.
Cố Thành: "....."
Đóng cửa, cố bình tĩnh lại, Thời Niệm vào phòng tắm hắt nước lạnh lên mặt, nhìn chính mình trong gương, cảm thấy hơi khó khăn.
Lần đầu tiên yêu đương, nhìn thế nào cũng thấy mình ngu ngốc.
Cô có nên lên mạng tìm hiểu thế nào là yêu đương không nhỉ? Nhưng mà trên mạng cũng không đáng tin, hay là hỏi Thẩm Mộng một chút?
Thời Niệm nghĩ nghĩ, lại gửi một tin nhắn cho Thẩm Mộng.
Thời Niệm: [Cậu có đó không? Tớ có chuyện cần hỏi.]
Đối phương không trả lời, Thời Niệm nghĩ Thẩm Mộng hẳn là ngủ rồi, chờ ngày mai hỏi cũng được. Mãi đến khi cô rửa mặt xong, xử lý ổn thỏa vài chuyện, trả lời mấy phong thư, bò lên giường chuẩn bị đi ngủ mới thấy Thẩm Mộng trả lời.
Thẩm Mộng: [Tớ đây, cậu nói đi.]
Thời Niệm ôm ly sữa bò, cắn ống hút, do dự một chút, không dám hỏi quá trực tiếp.
Thời Niệm: [Gần đây cậu bận gì sao? Lần trước tớ nghe Tiểu Hằng nói cậu bận lắm.]
Thẩm Mộng: [Ừ, đổi bạn trai mới, nên rất bận.]
"....."
Thời Niệm thở hắt, bắt đầu suy nghĩ có nên hỏi tiếp hay không.
Thẩm Mộng: [?]
Thời Niệm: [Không có gì, chỉ là muốn hỏi dạo này cậu thế nào thôi, lâu rồi chưa có liên lạc với cậu.]
Thẩm Mộng: [Mụ nội nó! Cậu còn không hiểu tớ à, trừ bỏ mấy chuyện yêu đương nhăng nhít thì tớ còn có chuyện gì mà làm chứ hả phú bà tỷ tỷ của tớ.]
Thẩm Mộng: [ném mị nhãn.jpg]
Thời Niệm chớp chớp mắt, gửi cho Thẩm Mộng một tin nhắn: [Vậy bình thường cậu yêu đương sẽ làm những gì?]
Thẩm Mộng: [Làm gì? Làʍ ŧìиɦ nha, ngoài ra thì có thể làm gì nữa hả?]
Thẩm Mộng: [ném mị nhãn.jpg]
"Khụ khụ khụ." Sữa bò tràn khỏi miệng, Thời Niệm mãnh liệt ho khan.
Cô sai rồi, cô không nên hỏi Thẩm Mộng mới phải, người ta đâu có cùng cấp bậc với cô, người ta đã sớm đi qua cái giai đoạn ngu ngốc này rồi.
Thẩm Mộng: [Sao thế? Cậu muốn yêu đương rồi à? Muốn tớ giới thiệu cho cậu một soái ca sao?]
Thẩm Mộng: [Nhưng tớ cảm thấy trong tay tớ không có ai soái bằng Cố Thành đâu, cậu có thể coi trọng người ta sao?]
Thẩm Mộng: [Tớ nói thật, cậu đừng bỏ gần tìm xa, gần quan dễ thụ lộc, trực tiếp ngủ Cố Thành là được, nghĩ nhiều như vậy làm gì.]
Thẩm Mộng: [Nhân sinh khổ đoản, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, hiểu không hả?!!!]
Thời Niệm liếm liếm sữa bò bên khóe miệng, đang cố bình tĩnh lại thì Cố Thành gọi video tới.
Thời Niệm run tay, bấm từ chối, sau đó trả lời tin nhắn của Thẩm Mộng.
Thời Niệm: [Được, tớ biết rồi.]
Thẩm Mộng gửi lại hình ảnh "Người da đen đầu đầy dấu chấm hỏi."
Cố Thành lại gọi video tới, Thời Niệm vội vàng chạy đến bàn trang điểm, rút một tờ giấy, lau lau khóe miệng, thở nhẹ một hơi mới đồng ý.
Vừa nối máy, video bên kia truyền tới hình ảnh nửa thân trên trần trụi, hẳn là vừa tắm xong, bọt nước còn đang đọng trên người, tóc ướt dầm dề, khăn lông màu trắng để trên đầu.
"Em còn chưa"
Lời còn chưa dứt, Thời Niệm đã trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Thành: ???
Lần này là cuộc gọi thoại thông thường, Thời Niệm dựa vào đầu giường, mu bàn tay áp lên khuôn mặt hơi nóng, "Ừ" một tiếng.
"Thời Niệm," Cố Thành hiển nhiên là đang nổi giận, "Em dám cúp điện thoại của anh?"
Thời Niệm cắn môi, nuốt nuốt nước miếng, "Anh không mặc quần áo."
Đối phương an tĩnh vài giây, sau đó cô nghe thấy tiếng Cố Thành cười nhẹ.
Thời Niệm cảm giác nhiệt độ trên mặt lại tăng cao, giả vờ tức giận nói: "Anh cười cái gì?"
"Thời Niệm Niệm," Cố Thành trêu đùa, "Em sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, sao bây giờ lại tỏ vẻ chính nhân quân tử thế hả?"
"....."
Thời Niệm muốn biện giải cho mình hia câu nhưng lại cảm thấy hình như lời này.....cũng không sai.
Nhưng mà,
Thời Niệm hắng giọng, "Đó là quá khứ rồi, sau này hai chúng ta vẫn nên khắc chế một chút, dù sao mới chỉ là"
Vừa mới bắt đầu yêu đương, tiến quá nhanh cũng không tốt lắm.
"Là em nên khắc chế một chút," Cố Thành ngắt lời Thời Niệm, lười biếng nhắc nhở cô, "Thời Niệm Niệm, em khắc chế lại du͙ƈ vọиɠ của mình một chút, đừng có mà chỉ cần thấy thân thể anh đã nổi lên ý xấu, nhé?"
Thời Niệm: "....."
____
Buổi sáng hôm sau, Thời Niệm rửa mặt xong, cắn bánh mì, cầm ly sữa bò liền ra khỏi cửa.
Vừa lúc cửa thang máy mở thì gặp được Cố Thành đi ra từ phía đối điện, Thời Niệm hơi ngoài ý muốn.
"Anh cũng chuẩn bị đi làm sao?"
Giang Đô cách bệnh viện hai trạm giao thông công cộng, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, đạp xe thì mất mười lăm phút, khoa của cô 8 giờ sẽ gian ban, bình thường Thời Niệm đều là khoảng 7 giờ thì rời giường, rửa mặt, ăn cơm sáng hai mươi phút, 7 giờ rưỡi xuất phát, đến khoa vào lúc 7 giờ 45 hoặc 7 giờ 50.
Thời Niệm rất ít khi gặp Cố Thành buổi sáng, nói đúng ra là buổi sáng cô rất ít khi gặp bất cứ người nào ở tiểu khu.
Người làm công đều vào làm lúc 9 giờ, cô tưởng Cố Thành cũng thế, không nghĩ tới mới sáng ra đã gặp hắn.
Cố Thành "ừ" một tiếng, nhận lấy túi xách của cô, nhìn cô đang cầm sữa bò và bánh mì trong tay.
Thời Niệm nuốt một miếng bánh mì, nhìn Cố Thành, khách sáo hỏi một câu:
"Anh muốn uống không?"
Buổi sáng cô rất lười, hôm nào còn sớm sẽ ăn ngũ cốc, còn lại đa phần đều ba lát bánh mì, một ly sữa bò là xong bữa sáng.
"Ừ."
Cố Thành duỗi tay qua, muốn lấy sữa bò của cô.
"Hả?" Thời Niệm sửng sốt, không chịu buông tay, "Anh uống thật đấy à?"
Cô không nghĩ tới sẽ gặp được Cố Thành nên chỉ chuẩn bị đủ khẩu phần của mình, thật sự không nhiều lắm.
"Đương nhiên."
Cố Thành dùng lực, cầm lấy sữa bò, không dùng tới ống hút, hàm răng cắn lên miệng ly sữa, ngửa đầu một hơi uống sạch.
Thời Niệm ngẩng đầu nhìn Cố Thành, trợn tròn mắt.
"Anh uống rất nhanh nha....." Cũng không nghĩ phần cho cô một ngụm nữa.
Thời Niệm cắn cắn môi, cúi đầu nhai bánh mì trong miệng, niệm trong lòng.
Đây là bạn trai cô, đây là bạn trai cô, đây là bạn trai cô.
Cố Thành uống sữa bò xong, ánh mắt dừng trên hai lát bánh mì còn lại của Thời Niệm.
Thời Niệm mở to hai mắt, ngay sau đó ngấu nghiến nuốt miếng trong miệng xuống, đem hai lát còn lại đều nhét vào miệng.
"...."
Bởi vì ăn quá nhanh mà lúc sắp lên xe cô liền bị nghẹn, một tay Thời Niệm bám vào tay Cố Thành, một tay đấm ngực thùm thụp, nhìn Cố Thành, gian nan nói:
"Đều tại anh....."
Cố Thành bất đắc dĩ, một tay vỗ lưng cho cô , một tay nhận nước trợ lý đưa tới.
"Em ăn nhanh như vậy làm gì? Có ai tranh với em đâu chứ."
Thời Niệm ngửa dầu uống nước, không muốn trả lời hắn, thầm nghĩ, không có ai tranh với cô sao? Vừa rồi hắn còn thiếu mỗi bước duỗi tay ra đoạt lấy.
Mãi mới bình thường lại, hai người ngồi trên xe, Thời Niệm nói:
"Nếu lần sau anh lại đi làm cùng lúc với em thì nhớ nhắc em trước, em sẽ chuẩn bị thêm một phần cho anh." Đỡ mất công hai người vì mấy miếng ăn mà tranh cướp.
"Không cần," Cố Thành đặt một cái bàn nhỏ ở giữa hai người, trợ lý đem khay để bên trên, "Sáng nào "Mãn Hương các" cũng đưa đồ ăn tới đây."
"Ăn đi."
Thời Niệm ngẩn ra, nhìn Cố Thành, khóe miệng cong lên.
"Anh là cố ý đặt cho em đúng không?"
Cô không ngốc, bình thường có khi nào mà gặp nhau giờ này đâu, sáng nay không những gặp được, lại còn đúng lúc có người đem đồ ăn sáng qua.
"Em cảm thấy," Thời Niệm ôm chén nhỏ uống một ngụm cháo, nhìn Cố Thành, cong cong đôi mắt, "Người bạn trai này tạm chấp nhận được."
Cố Thành ngồi bên cạnh, nghe vậy thì buông điện thoại, nhìn Thời Niệm, tức giận nói:
"Phải biết quý trọng bạn trai của em đấy, biết chưa hả?"
Thời Niệm cười: "Được."
____
Mấy cô bé thực tập sinh trong khoa đều tương đối trẻ, đều đang là sinh viên, nghe nói cũng vừa yêu đương, Thời Niệm cảm thấy tìm bọn họ xin kinh nghiệm là hợp lý nhất.
Nhưng lại không thể nói trắng ra với người ta được.
"Các em bình thường yêu đương như thế nào vậy?"
"Yêu nhau thì phải làm gì? Có thể chỉ cho chị được không?"
Thời Niệm cảm thấy như vậy quá mức không rụt rè, hơn nữa cũng không phù hợp với hình tượng ..... bác sĩ Thời của cô.
Nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể nhân lúc rảnh rỗi thử học tập thôi.
Xử lý xong sự vụ buổi sáng, Thời Niệm từ văn phòng bước ra, rót chén nước, vô cùng điềm tĩnh đi đến bên cạnh mấy thực tập sinh.
Bởi vì máy tính trong phòng có hạn nên đa số thời gian bọn họ đều làm mấy chuyện lặt vặt như báo cáo đổi thuốc, lịch khám chữa, nếu nhàn rỗi thì còn có thể ngồi đọc sách.
Không biết hiện giờ đang làm gì mà túm tụm vào nhau, Thời Niệm liếc mắt một cái, hình như là......đang nói chuyện về bạn trai!!!
"Khụ khụ," Thời Niệm hắn giọng, đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Mấy cô bé lập tức ngồi thẳng lưng, cúi đầu giả bộ đọc sách.
Thời Niệm: "....." Ho khan chào buổi sáng thôi mà.
"Không sao đâu," Thời Niệm xua xua tay, không chút để ý, "Các em cứ tự nhiên, không cần câu nệ."
Đỗ sư tỷ cũng vừa lúc ở văn phòng, kỳ quái nhìn Thời Niệm trước mặt, vội đi tới: "Em xong việc rồi?"
Thời Niệm: "....Sắp ạ."
"Em ra đây làm gì? Muốn lấy tư liệu gì sao?" Đỗ sư tỷ đứng cạnh máy in, "Kêu người đưa vào không phải là được rồi sao?"
"Em," Thời Niệm uống ngụm nước, ổn định tinh thần, bình tĩnh nói, "Ra đây học hỏi." Cái này so với làm thực nghiệm còn khó hơn, ít nhất thì ngay cả tài liệu tham khảo cũng không có.
Đỗ sư tỷ: ???
Những người khác: ???
Mọi người nháy mắt đều an tĩnh lại, ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.
Haizz.
Thời Niệm thở dài trong lòng, loại chuyện này, cô không có kinh nghiệm, cũng ngượng ngùng trực tiếp mở miệng hỏi người ta.
Đúng là khiến người ta đau đầu.
Cũng may là lúc sắp đến giữa trưa, công chuyện buổi sáng đều đã tương đối ổn thỏa, mọi người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, không khí trong văn phòng cũng không quá căng thẳng, mấy cô bé lại bắt đầu trò chuyện.
"Phàm Phàm, gần đây cậu đang yêu đương, đúng không?"
"Tớ vừa thấy cậu ấy gửi tin nhắn cho ai đó, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, chậc chậc chậc."
"Nào có!" Cô bé tên Phàm Phàm thẹn thùng nói, "Các cậu đừng nói bừa," ngay sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, hạ thấp thanh âm, "Suỵt ~ đừng nói to quá, lỡ bị người ta nghe thấy."
Thời Niệm đang định đi vào, vừa nghe vậy thì dừng lại ở cửa, nín thở, cố tình thả nhẹ bước chân.
"Hai chúng tớ mới vừa bắt đầu thôi, các cậu giữ bí mật giúp tớ."
Thời Niệm chớp chớp mắt.
Khéo quá.
"Ai nha, nhất định rồi! Hắc hắc hắc, cảm giác thế nào hả? Hai người bình thường làm cái gì hả?"
"Bọn tớ mới bắt đầu thôi, còn có thể làm gì chứ?" Cô bé tên Phàm Phàm có chút ngượng ngùng, "Chính là mấy chuyện mà bình thường mấy cặp yêu nhau hay làm thôi."
"Cái gì mà hay làm? Còn có quy định nữa hả?"
"Không phải, ý tớ là những việc bình thường."
Thời Niệm sốt ruột, mau nói chuyện gì đi.
"Chính là cùng nhau tan tầm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, dạo phố, cùng nhau ra ngoài chơi, chỉ vậy thôi, không thì còn có thể làm gì chứ?"
Cùng nhau tan tầm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, dạo phố, cùng nhau ra ngoài chơi.
Thời Niệm cẩn thận nghĩ lại, trừ bỏ dạo phố, xem phim, hình như cô và Cố Thành đều làm hết rồi....
"Vậy hai người nó nắm tay, kiss, sau đó, cậu hiểu không?"
"Ai nha! Hai người có thể bớt suy diễn được không? Bọn tớ vừa mới bắt đầu thôi, sao có thể đến mức đó được, vừa mới nắm tay thôi!"
"Hì hì, cái này thì có gì mà phải ngượng ngùng."
"Dù sao thì dần dần về sau cũng sẽ có mà, kiss không phải việc nhỏ sao?"
"Không phải đâu, lần đầu tiên nhất định phải có nghi thức cảm chứ."
"Vậy cậu chờ lần sau hắn tặng quà cho cậu thì cậu chủ động hôn hắn một chút, hắn nhất định cao hứng muốn chết."
"Ai nha, đáng ghét, đừng nói nữa."
"Không sao đâu, không ai nghe thấy hết, ai lại đi nghe lén cái này chứ...."
"Đúng vậy."
Thời Niệm: .....