• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lăng

Suốt cả một đêm, Giang Liễu Y đều nghe Triệu Nguyệt Bạch đang an ủi người đối diện, cô ngồi ở bên cạnh, thi thoảng lại ngước mắt lên một cái, rồi cứ một chốc lại cầm cái ly trước mặt nhấp một ngụm, đi WC mấy lần. Triệu Nguyệt Bạch ở bên người tò mò hỏi: "Cậu không về nhà à?"

Cô không nói gì, chỉ ngồi trên ghế lướt điện thoại.

Sắp 11 giờ rồi mà Tống Tiễn cũng không nhắn tin cho cô hỏi thăm một chút. Ít nhất cũng phải hỏi một câu tối nay có về không chứ? Nhưng lại không có, đừng nói là gọi điện, ngay cả một tin nhắn cũng không có.

Triệu Nguyệt Bạch thấy cô mãi lướt điện thoại, nhìn thử thì thấy cô đang nói chuyện với Tống Tiễn, cô ấy giục: "Về nhà đi, có chuyện gì thì về nhà nói chứ nói qua điện thoại làm gì, vợ cậu có thể nhảy ra từ điện thoại à?"

"Cậu nói xem, cậu lớn như vậy mà còn trẻ con thế làm gì nữa, tối rồi mà còn chạy ra ngoài uống rượu. Cậu thấy người ngồi diện mình không? Cậu đừng có mà uống đến mức vợ cậu bỏ chạy, đến lúc đó cậu không có chỗ mà khóc đâu!"

Giang Liễu Y tức giận liếc cô ấy một cái.

Nghe cô ấy nói chuyện là thấy phiền.

Triệu Nguyệt Bạch hoàn toàn không bắt được ý của cô, còn đang không ngừng lải nhải: "Liễu Y à, không phải chứ mình nói này, cậu cậy sủng sinh kiêu như vậy là không được đâu, không thể ỷ vào việc vợ cậu thích cậu mà không về nhà được. Bây giờ thì sao, chờ vợ cậu dỗ cậu à, mình......"

Giang Liễu Y lấy một vốc bắp rang trên bàn trực tiếp nhét vào trong miệng Triệu Nguyệt Bạch.

Triệu Nguyệt Bạch: "Ơ —— @#$%?"

Cô ăn xong hết, rượu cũng uống kha khá, người đối diện đổ gục xuống bàn vang một tiếng lớn, Triệu Nguyệt Bạch thở dài: "Hây dà, tối nay lại phải chăm sóc một con ma men."

Giang Liễu Y nói: "Để mình giúp cậu đưa về."

Triệu Nguyệt Bạch quay đầu: "Được, đưa lên căn hộ mình đi, ngay trên lầu."

Giang Liễu Y "Ừm" một tiếng, giúp Triệu Nguyệt Bạch đỡ cô bạn vào thang máy, Triệu Nguyệt Bạch đứng cũng không nổi, ngã trái ngã phải, còn phải đỡ cô bạn mình, khi vào thang máy thì hai người đồng loạt ngã xuống tay vịn cầu thang, Giang Liễu Y phải giữ chặt hai người.

Triệu Nguyệt Bạch cười một tiếng: "Hí hí, Liễu Y này."

Giang Liễu Y quay đầu, nghe thấy Triệu Nguyệt Bạch nói: "Cậu còn nhớ lần trước cậu uống say không?"

"Cậu còn uống nhiều hơn cô ấy nữa, nhưng mà tửu lượng cậu không tệ nha, không khóc không quậy, cũng không nói gì cả."

Khi đó Giang Liễu Y mới vừa thất tình không bao lâu, không đánh đàn, cũng không mở miệng nói chuyện, bạn bè tìm cô ấy thì chỉ đi uống rượu, cuối cùng thành công khiến bản thân uống đến mức vào viện. Nằm trong bệnh viện nửa tháng, Giang Liễu Y đột nhiên nói, cô ấy muốn chơi piano.

Cô có hơi bất ngờ, hỏi lại: "Cậu nói cái gì?"

Giang Liễu Y chỉ là quay đầu, bình tĩnh nói: "Mình muốn chơi đàn."

Cô còn nghĩ rằng Giang Liễu Y chỉ là nói vậy mà thôi, dù sao thì tình yêu cũng cần có quá trình chữa lành mà. Không ngờ Giang Liễu Y thật sự mượn chuyện đó mà tỉnh táo lại, chỉ là từ nay về sau không nhắc đến Dư Bạch nữa. Có lần ăn Tết, cô và Dư Bạch gọi video, thấy Giang Liễu Y đến thì vội vàng cúp máy, còn nhìn Giang Liễu Y cười cười xấu hổ nhưng Giang Liễu Y  chỉ hỏi: "Dư Bạch à?"

Giọng điệu bình tĩnh nhạt nhẽo, không có gì dao động, dường như chỉ là một người bạn cũ.

Có đôi khi cô nghĩ Giang Liễu Y đối với Dư Bạch, rốt cuộc là biết ơn nhiều hơn, hay là yêu nhiều hơn. Nhưng dù là loại nào, thì cô cảm vào giây phút đó Giang Liễu Y đã buông bỏ tình cảm của mình dành cho Dư Bạch.

Cho nên sau này nghe nói Giang Liễu Y lựa chọn kết hôn với người có vài phần tương đồng với Dư Bạch thì cô rất kinh ngạc, là không thể hiểu được, cô cũng nghĩ là Giang Liễu Y vẫn chưa buông bỏ Dư Bạch.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tống Tiễn...

Gì mà tương tự chứ, gặp quỷ không, không giống một chút nào cả!

Cô hoàn toàn tin tưởng Giang Liễu Y không phải vì nhân tố Dư Bạch nên mới kết hôn với Tống Tiễn, còn vì sao thì...... Cô nhìn về phía Giang Liễu Y, hỏi thẳng: "Liễu Y này, cậu thích vợ cậu không?"

Giang Liễu Y quay đầu, nghe được Triệu Nguyệt Bạch nói chữ "thích" thì giận sôi máu, cô mím môi, không nói chuyện. Triệu Nguyệt Bạch nhíu mày: "Sao không nói gì hết vậy?"

Nói cái gì mà nói, ngày nào cũng không làm việc đàng hoàng, chỉ biết khua môi múa mép, lải nhải lẩm bẩm thật khó chịu!

Giang Liễu Y liếc cô ấy một cái, lạnh mặt, ngũ quan cô sắc sảo, khi không cười thì đặc biệt dọa người, đường nét sắc bén, khí chất cũng mạnh hơn bình thường. Triệu Nguyệt Bạch chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, cô ấy xua tay: "Không hỏi, không hỏi nữa."

Mới vừa nói xong thì thang máy đến nơi, Giang Liễu Y đỡ hai người vào trong, Triệu Nguyệt Bạch nhường phòng cho cô bạn, đi ra phòng khách thì thấy Giang Liễu Y còn chưa đi, cô kinh ngạc: "Đêm nay không đi à?"

Giang Liễu Y vốn tính đi rồi, nhưng đột nhiên lại ngồi trên sofa lướt điện thoại.

Nhìn xem Tống Tiễn có nhắn tin cho mình không.

Không có.

Một câu cũng không nhắn.

Giang Liễu Y có chút bực bội chọc chọc avatar Tống Tiễn, nhưng lại không nỡ dùng sức, nghĩ lại thì lúc cô ra cửa thì Tống Tiễn đã lên giường, phỏng chừng là ngủ rồi.

Cô cũng không biết mình đang làm gì ở đây nữa.

Triệu Nguyệt Bạch thấy cô không nói gì thì cũng im lặng, hai người ngồi trên sô pha thật lâu. Bỗng Giang Liễu Y đứng dậy, Triệu Nguyệt Bạch sửng sốt: "Cậu đi đâu đấy?"

Giang Liễu Y nói: "Về nhà."

"À, cậu uống rượu......"

Giang Liễu Y đã đi đến cửa, cô lắc chìa khóa xe: "Người lái thay."

Triệu Nguyệt Bạch gật đầu: "Thế thì được."

Cô ấy cũng uống không ít, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn không quên dặn dò Giang Liễu Y: "Về đến nhà nhớ gọi điện cho mình."

Giang Liễu Y quay đầu: "Vì sao?"

Triệu Nguyệt Bạch nhìn cô khó hiểu: "Báo an toàn chứ sao."

Nhìn đi, Triệu Nguyệt Bạch còn biết báo an toàn, mà Tống Tiễn lại không nghĩ tới.

Giang Liễu Y không đáp lời, cúi đầu xuống lầu, vào trong xe chờ người lái thay.

Gió lạnh thổi xào xạc ngoài cửa xe, một tiếng tí tách lướt qua, cii quay đầu, nhìn thấy những chiếc lá úa bên ngoài cửa sổ bị gió cuốn bay, chỉ trong vài giây, trên kính đã xuất hiện những hạt mưa.

Rào rào.

Đột nhiên có một cơn mưa rơi xuống, Tống Tiễn rời giường, khoác áo ra khỏi phòng. Cô thế mà lại bị mất ngủ, nằm trong căn phòng tối đen, lăn qua lộn lại nà vẫn không ngủ được. Thời gian như quay ngược lại, cô lại phải cần thuốc để đi vào giấc ngủ.

Cô rất ghét bị mất ngủ, chán ghét cảm giác không thể kiểm soát này, nhưng cô cũng biết mất ngủ là như vậy, dù đã nhắm mắt lại thì đầu óc vẫn sẽ vô cùng minh mẫn

Cho nên phải tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân lâu nay cô không bị mất ngủ nữa mà hôm nay lại đột ngột tái phát.

Là bởi vì tới kỳ kinh nguyệt sao?

Có khả năng, khi cô tới tháng thì cơ thể rất mệt mỏi, cả người vô cùng suy nhược, nhưng lại không thể nghỉ ngơi ngay lập tức, bụng nhỏ còn thường xuyên bị ê ẩm. Tống Tiễn đóng cửa sổ ngoài ban công, gió lạnh mưa phùn lập tức bị ngăn ở bên ngoài, nước mưa đánh vào mặt kính, phát ra tiếng vang rất nhỏ, cô quay đầu nhìn nó, rồi đi vào phòng bếp pha nước đường đỏ.

Giang Liễu Y đặt đường đỏ cạnh cửa tủ, vừa mở ra là thấy ngay. Tống Tiễn lấy ra pha một ly, dùng muỗng khuấy khuấy, đường đỏ nhanh chóng hòa tan, hơi nóng dâng lên, phả vào mặt cô.

Tống Tiễn cầm ly nước ngồi trên sofa, uống một ngụm, vị ngọt không giống lúc trước lắm, nhưng vẫn là ngọt. Cô uống được nửa ly thì cảm thấy bụng dưới thoải mái hơn nhiều, chỉ là vẫn không buồn ngủ.

Cô ngửa đầu uống hết ly, vào phòng vệ sinh một lát, ra tới, về lại giường, lại lăn qua lộn lại.

Nguyên nhân không đến từ cơ thể.

Tống Tiễn lại nghĩ đến những gì Viên Hồng đã nói với cô ngày hôm nay, hỏi cô có muốn ở lại hay là về tạp chí thiếu nhi. Trước nay cô không nghĩ đến việc sẽ ở lại bộ phận khác, trước kia khi ra ngoài giúp đỡ thì nhiều nhất cũng trong vòng một tuần, nhưng lần này ơ bên tạp chí thì rõ ràng là một thời gian rất dài. Dài đến mất khiến cô lại quen biết bọn họ, làm quen với họ.

Nhưng cô cũng không muốn rời khỏi tạp chí thiếu nhi.

Tạp chí thiếu nhi đối với cô mà nói có một ý nghĩa khác. Cô có linh cảm lại một lần nữa, muốn vẽ tranh, chính là vì những đứa trẻ. Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười khi ngước lên của đám trẻ đó so với nắng trời còn rực rỡ hơn. Ở bên người cô chạy tới chạy lui, sức sống tỏa khắp xung quanh. Chính những đứa trẻ như vậy đã khiến cô lại lần nữa có cảm giác muốn vẽ tranh.

Lúc ở tạp chí thiếu nhi, mỗi ngày cô chỉ vẽ tranh minh họa đơn giản, tận hưởng niềm hạnh phúc do những gam màu tươi sáng mang lại, cảm giác vui sướng này là điều mà những bộ phận khác không có.

Tạp chí mới cũng không có.

Nhưng cô vẫn không lập tức hạ quyết định ngay.

Bởi vì những đồng nghiệp đó.

Tống Tiễn rất hiếm khi ôm điện thoại trong giờ ngủ, cô vào nhóm chat, thấy trong nhóm nhiều tin nhắn đến vậy, rất nhiều tin có liên quan đến cô.

【 Cô Khổng là ngày mai hay ngày kia? Tôi cần mượn Tống Tiễn dùng nửa ngày, để chụp một người mẫu. 】

【 Tống Tiễn chỉnh ảnh là tuyệt nhất, lần trước cô ấy làm hình nền cô Giang cho tôi, em gái tôi nhìn mà phát điên, cứ đòi phải gửi cho nó. 】

【 Này, ngày mai muốn Tống Tiễn chụp vài tấm. 】

【 Làm gì? Cô lại muốn dùng để đi xem mắt à? 】

【 Nói thừa, vẫn là Tống Tiễn chụp đẹp nhất, cũng không cần phải chỉnh lại! 】

Tống Tiễn đọc từng tin nhắn, có cảm giác hòa nhập kỳ lạ, đây là lý do vì sao cô không lập tức trả lời Viên Hồng. Ngoài cửa sổ gió thổi mưa rơi, làm cửa sổ rung lên. Tống Tiễn uống xong chút đường đỏ còn lại, tắt điện thoại, trở về phòng ngủ.

Lên giường là đã 11 giờ, cô tắt hết đèn trong phòng, trong phòng đen nhánh, bốn phía vắng vẻ. Sau khi cô lên giường thì mới nhớ chưa chỉnh nhiệt độ máy sưởi, lại xuống giường, đi lại trong căn phòng tối om, rất nhanh đã tìm được điều khiển từ xa và tăng nhiệt độ lên.

11 giờ 10 phút, người trên giường trở mình, thở nhẹ.

11 giờ 20 phút, người trên giường kẹp chăn, nghiêng người, vùi đầu xuống gối, dường như tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ quấy rầy giấc ngủ của cô.

11 giờ 30 phút, cô xốc chăn lên đứng dậy, ngáp một cái, đi vào phòng vệ sinh, ném hết đống quần áo thay ra vào tối qua vào máy giặt, nghe tiếng máy giặt vang ong ong, dường như cơ thể cô cũng rung lên theo.

Quay đầu nhìn lại, ngoài cửa có ánh đèn, Giang Liễu Y đã về.

Khi Giang Liễu Y đi vào phòng khách thì thấy đèn phòng vệ sinh vẫn còn sáng lên, kinh ngạc: "Sao Tiễn còn chưa ngủ?"

Tống Tiễn nói: "Giặt sạch quần áo rồi ngủ tiếp."

Chứng cưỡng chế gì vậy, khuya rồi mà còn giặt quần áo, bà dì còn đang đến thăm đấy, cơ thể không thoải mái mà còn làm. Giang Liễu Y có hơi đau lòng, nói: "Tiễn đi ngủ đi, quần áo để em xem rồi lát nữa phơi cho."

Tống Tiễn không từ chối, gật gật đầu.

Khi cô đến cạnh Giang Liễu Y thì nhíu mày, có mùi rượu, nghiêng đầu nhìn qua thì đáy mắt Giang Liễu Y tỉnh táo, có vẻ không uống nhiều lắm, ngửi thử thì hình như là mùi trái cây.

Với độ cồn này thì không có vấn đề gì lớn, Tống Tiễn không nói gì, cúi đầu vào phòng.

Giang Liễu Y quay đầu lại sau khi Tống Tiễn rời đi, đưa mắt nhìn Tống Tiễn vào phòng. Sau đó cô giơ tay lên, ngửi thử hai bên, mùi rượu rất rõ ràng đến thế này mà Tống Tiễn cũng không hỏi à?

Bực quá.

Cô có buồn bực thì Tống Tiễn cũng không thấy được. Sau khi về phòng, Tống Tiễn nhắm mắt lại nghe thấy âm thanh quen thuộc ngoài cửa, lần này rất nhanh đã thấy buồn ngủ.

Không gì ngăn được.

Khi sắp ngủ thì cô suy nghĩ, cô biết vì sao lâu nay không mất ngủ mà hôm nay lại tái phát rồi.

Bởi vì Giang Liễu Y vẫn chưa về.

- ----

Kịch nhỏ của hai người

Giang Liễu Y: Em uống rượu, em uống rượu đó! Mau hỏi em sao lại như vậy đi!

Tống Tiễn: Bảo bối làm ấm giường đã về, ngủ thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK