• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đứng lại đó! Về đây ngay! Diện Bao, tử cẩu, súc sinh..." Chân Trần Mặc Nhiễm như muốn nhũn ra, mồ hôi chảy đầy người, nàng dựa người vào tảng đá to bên cạnh thở dốc, trái banh lông màu trắng đằng trước càng lăn càng nhanh, cách nàng càng lúc càng xa hơn. Trần Mặc Nhiễm hét lớn gọi tiểu cẩu lại, nhưng tên tiểu súc sinh đó không thèm quay đầu lại, cứ chạy đi tìm kiếm niềm vui của nó.
Trần Mặc Nhiễm rất muốn tìm Liễu Hạ Niên cáo trạng, nhất định phải bắt tử cẩu này về kho thịt ăn cho hết.
Nén giận xong, mọi việc vẫn cần nàng đi giải quyết.
Trần Mặc Nhiễm chịu đựng cơn mỏi mệt mà đi tìm Diện Bao, muốn bắt chú cẩu cưng về nhà, không bao giờ dẫn nó ra ngoài nữa.
Đi tới phía trước một chút nàng lại nhìn thấy một nhóm người ở đằng xa xa, một nam nhân quỳ xuống đất, trong tay cầm một tấm bảng trắng rất lớn, một người khác cầm camera trên tay, ngồi chồm hổm xuống đất, hô: "Nhìn ống kính này, đúng rồi, tay tự nhiên một chút, cười đi, hai người giờ đang đóng vai sinh viên đó, cười giống xử nữ một chút được không? Đúng rồi, Mộc đại mỹ nữ cười giống xử nữ lắm!"
"Ha ha!" Mọi người ai nấy đều cười như điên, vài tên người mẫu phụ cũng hùa theo. Mộc đại mỹ nữ vẫn giữ nụ cười đó, không hề tỏ cảm xúc khác. Hai cô người mẫu bên cạnh cũng cười ngặt nghẽo, thợ chụp ảnh căm tức, chỉ vào hai cô đó, nói: "Các cô lại gây rối đúng không, có tin tôi ném các cô từ đây xuống đất không! Coi coi bọn họ phái tới thứ gì kìa, chuyên nghiệp, tôi muốn những người mẫu chuyên nghiệp, không phải một đám chỉ biết ngồi đó ngây ngô cười như một lũ ngu."
"Anh có định chụp không?" Vẻ mặt Mộc Vị Ương vô cùng lãnh cảm, lời nói lạnh như băng. Thợ chụp ảnh bị nàng cắt lời, đành phải nuốt hết những câu oán giận vào lại, cầm lấy camera lần nữa, điều chỉnh ống kính, nói: "Ok, cảnh này chụp xong rồi, nghỉ đi."
Trần Mặc Nhiễm nhìn mãi mới nhận ra cô người mẫu xinh đẹp nhất trong đám người kia chính là Mộc Vị Ương, mà ánh mắt Mộc Vị Ương lại không hề nhìn nàng. Trần Mặc Nhiễm định rút lui không tiếng động, nhưng không ngờ Diện Bao lại xuất hiện không đúng lúc, chạy lại chỗ Mộc Vị Ương.
Một trái banh lông xù màu trắng lăn lại gần chân, đột nhiên nó cứ như có sự sống, bổ nhào lên chân bạn.
Mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt nhưng giống y như một pha quay chậm trong mắt Trần Mặc Nhiễm. Chỉ một giây sau, tiếng thét chói tai của vài cô người mẫu vang lên.
Người mà tiểu cẩu bổ nhào lên chân không ai khác chính là Mộc Vị Ương, nhưng Mộc Vị Ương lại không có chút biểu cảm nào cả, những người bên cạnh thì vẫn duy trì vẻ mặt như bị khủng bố khi trông thấy trái banh xù đó.
Mộc Vị Ương cúi đầu xuống, tiểu cẩu lập tức ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen tuyền long lanh như chó hoang phấn khởi nhìn nàng.
Khi mọi người vẫn còn choáng váng bởi sự việc trước mắt, Trần Mặc Nhiễm lại mở to hai mắt mà nhìn sự việc trước mắt, nhìn tên nam nhân thân cao 1m8, mặt mũi dữ tợn, thích hợp đi làm vận động viên quyền anh hơn là một tay thợ chụp ảnh, sợ hắn mất hứng sẽ ném con chó nhỏ đầy rắc rối đó xuống hồ.
Hồ nước bẩn lắm a!
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Việc quan trọng là Diện Bao còn nhỏ...
Trần Mặc Nhiễm bất an đi tới phía trước để nhận lại tiểu cẩu.
Mộc Vị Ương ôm lấy con chó nhỏ từ phía sau, Diện Bao quay đầu lại lè lưỡi liếm gò má nàng. Mộc Vị Ương cười khẽ, nháy mắt trên mặt xuất hiện biểu cảm ấm áp hiếm có.
Khi mọi việc đã yên ắng, thợ chụp ảnh nói: "Ok, xong việc rồi thì về thôi."
"Diện Bao... Trần Mặc Nhiễm... Liễu Hạ Niên đâu?" Ánh mắt Mộc Vị Ương chuyển từ Diện Bao qua Trần Mặc Nhiễm, theo quán tính mắt liền tìm người còn lại, nhưng tìm mãi vẫn không thấy Liễu Hạ Niên đâu.
Trần Mặc Nhiễm cứ như tiểu cô nương lại gần Mộc Vị Ương, nhân viên nơi đó ai nấy cũng cầm đạo cụ rời đi cả, Trần Mặc Nhiễm bị hấp dẫn bởi một nùi đạo cụ lạ mắt đó, nhìn chúng không chớp mắt.
Mộc Vị Ương kéo Trần Mặc Nhiễm ra khỏi cơn mơ màng của bản thân, dẫn nàng đi đến công viên nhỏ bên cạnh.
Nói là công viên, nhưng thực chất cũng chỉ là một khoảnh đất trống mà trường đã keo kiệt bỏ không, chỉ có mấy chiếc ghế, lèo tèo vài cây cổ thụ, hơn nữa cũng chỉ có một vài chiếc đu dây nho nhỏ mà thôi.
Tấm ván gỗ thô được móc vào hai sợi xích đung đưa trên không trung, phát ra thanh âm cút kít. Trần Mặc Nhiễm và Mộc Vị Ương mỗi người chiếm một chỗ, hai người nhìn nhau, Mộc Vị Ương không thèm keo kiệt quẳng cho nàng một nụ cười thật kiêu ngạo.
Hôm nay Mộc Vị Ương ăn mặc không giống mọi ngày, không phải không đẹp, mà là quá mức bình thường, áo sơmi trắng ngắn tay bằng bông, có một vài cúc áo nho nhỏ bằng gỗ trước ngực, trang trí viền áo là những họa tiết hoa thêu, phía dưới là chiếc quần tây ôm trọn lấy đôi chân thon dài. Mộc Vị Ương ngồi xuống bàn đu dây duỗi thẳng chân ra, thoạt nhìn trông dáng nàng rất chuẩn. Trên chân là đôi giày bata Converse màu trắng, xung quanh trang trí nhiều họa tiết uốn lượn bắt mắt, toàn thân nàng mang đậm nét của một cô sinh viên. Lúc này đây Trần Mặc Nhiễm mới chợt nhận ra Mộc Vị Ương kỳ thật cũng có điểm giống mình.
Mộc Vị Ương cắt kiểu đầu bobo (*) trông rất sạch sẽ và khá đơn giản, để lộ khuôn mặt thông minh và tinh xảo, nàng trang điểm rất nhẹ, cơ hồ nhìn đoán không ra nàng đang trang điểm. Dung mạo Mộc Vị Ương lúc này mang đậm vẻ nhã nhặn lịch sự thuần khiết xinh đẹp, giống một đóa hoa sơn chi, nở rộ bên của sổ nhà bạn vào khoảng tháng sáu hàng năm.
Mộc Vị Ương ôm Diện Bao trước ngực, cái đầu nhỏ của nó phấn khởi nhìn ngó xung quanh, mắt nhìn Mộc Vị Ương cứ như nàng mới là chủ của nó, khiến chủ nhân đích thực, người đã nuôi nó lâu như vậy là Trần Mặc Nhiễm cắn răng tức gần chết.
"Liễu Hạ Niên không đi chung với cô sao?" Mộc Vị Ương đùa với Diện Bao, hỏi.
Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, đáp: "Hình như chị ấy đi thăm bá mẫu rồi?"
"Mẹ cô?" Mộc Vị Ương hỏi lại.
Những lời này chợt nghe có vẻ như có ý muốn mắng người nghe, Trần Mặc Nhiễm nghe xong phản ứng không kịp, nhìn lại Mộc Vị Ương, đầu óc mới kịp phản ứng nhất định là mình nghe lầm, nàng cân nhắc lại những lời này một chút, sau một lúc mới hiểu rõ, đáp: "Không phải, là mẹ của chị ấy."
"Hừ." Mộc Vị Ương hừ một tiếng, kèm theo vẻ mặt châm biếm và khinh thường của mình, nàng im lặng không nói gì nữa.
"Cô mất hứng?" Trần Mặc Nhiễm thật cẩn thận hỏi Mộc Vị Ương, vì trước đây Trần Mặc Nhiễm có nghe kể nên biết, đời đời quan hệ giữa mẹ kế và con riêng của chồng luôn chứa đầy ân oán tình cừu.
"Chưa từng cao hứng thì sao gọi là mất hứng được, người cũng đã điên như thế rồi thì hận còn ý nghĩa gì nữa chứ. Chỉ tiện cho bà ta quá thôi, quên đồng nghĩa gạt bỏ hết mọi tội lỗi của mình, nghĩ tới đã cảm thấy tức."
"A."
"Quên đi quên đi, không nghĩ nữa. Một mình cô đến đây để làm chi? Không phải là đến dắt chó đi dạo chứ?" Mộc Vị Ương lấy chân đá chân Trần Mặc Nhiễm một cái, Trần Mặc Nhiễm gật gật đầu, đáp: "Ở nhà một mình đợi chị ấy thật vô ích, nên ra đây đi dạo một chút, không ngờ cô lại ở đây. Cô nói xem có phải là duyên phận hay không?"
"Nghiệt duyên." Mộc Vị Ương nhún vai, vẫn dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng.
Trần Mặc Nhiễm bắn lại cho Mộc Vị Ương ánh mắt xem thường khác, đã biết người nọ miệng lưỡi chẳng nói được câu nào hay ho mà.
"Hôm nay ăn mặc thật đẹp mắt a." Trần Mặc Nhiễm không vi phạm lương tâm của mình, thành thật khen ngợi.
"Cám ơn."
"Cô không thể khiêm tốn một chút được sao?" Trần Mặc Nhiễm cười khẽ.
"Cô nói đúng sự thật thì tại sao tôi phải giả vờ như đó không phải là sự thật? Huống chi tôi luôn biết mình lớn lên rất đẹp..."
"Tên nữ nhân này." Mũi chân Trần Mặc Nhiễm vẽ vòng vòng trên mặt đất, bàn đu dây đong đưa trên không trung, tạo ra âm thanh êm ái quanh quẩn bên tai, biên độ càng lúc càng giảm dần do cản lực trong không khí. Khi lên đến điểm cao nhất, Trần Mặc Nhiễm bật ra tiếng cười thật thanh thúy.
Mộc Vị Ương đột nhiên hỏi: "Cô và Liễu Hạ Niên có sống tốt không?"
"Không có gì không tốt a!" Trần Mặc Nhiễm nghe hỏi thế, chân chống xuống đất, dừng bàn đu dây lại, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Mộc Vị Ương.
Biểu cảm của Mộc Vị Ương có chút rối rắm, có vẻ buồn rầu nhiều hơn, tựa hồ có một cục đá mắc kẹt trong lòng nàng, nhưng vì sao lại thế lại chẳng ai biết được.
"Các người có thể ở cạnh nhau bao lâu? Cả đời, nửa đời người, hay không chừng ngày mai đã chia tay."
"Miệng ăn mắm ăn muối." Trần Mặc Nhiễm mắng Mộc Vị Ương, đang êm đẹp lại rủa người ta như vậy. Nhưng có vẻ Mộc Vị Ương lại không cố ý khiêu khích, nên nàng nhỏ tiếng lại, nói: "Trước mắt chúng tôi chưa thể dùng từ ở cạnh nhau mãi mãi mà nói được. Liễu Hạ Niên yêu tôi, tôi yêu Liễu Hạ Niên, chị ấy lại có tiền, ba mẹ tôi lại không biết, chúng tôi có thể thảnh thơi ở cạnh nhau, giống như... Loại cảm giác đó giống như việc chúng tôi không ở chung với nhau mới là việc trái thiên lý vậy." Trần Mặc Nhiễm nghĩ lại sự so sánh của mình mà bắt đầu cười rộ lên, khiến khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng, đôi mắt mị thành vầng trăng non, nàng cúi đầu nhìn ngón tay, chúng đang nóng lên vì niềm hạnh phúc quá độ.
"Thật tốt a!" Mộc Vị Ương không phản đối cũng không trêu chọc nữa, nàng chỉ khẽ thở dài, bình thản nhận xét.
"Hâm mộ lắm phải không?"
Mộc Vị Ương quay đầu đi chỗ khác.
"Ghen tị đúng không?"
Mộc Vị Ương không thèm để ý tới tiểu nhân đang đắc chí ngồi bên cạnh.
"Đây là sự thật, không cần giả vờ là giả đâu!" Trần Mặc Nhiễm dùng gậy ông đập lưng ông, trả lại câu vừa nãy cho Mộc Vị Ương.
Mộc Vị Ương trả Diện Bao lại cho Trần Mặc Nhiễm, nói: "Nói với Liễu Hạ Niên là đừng có đem cái gì nuôi thành heo nữa, đem cô nuôi phì còn chưa tính, bây giờ Diện Bao cũng chẳng khác gì con heo, có gì đâu mà tốt?"
"Mộc Vị Ương!" Trần Mặc Nhiễm rít gào.
Mộc Vị Ương lúc lắc đôi chân dài và vùng eo mảnh khảnh bước đi, Trần Mặc Nhiễm lại một lần nữa cúi xuống nhìn bụng của mình, mặt nhăn lại một đống.
Thực phì. Ngay cả Mộc Vị Ương cũng nói như thế.
"Diện Bao, em nói xem chị có thật mập giống heo không?" Trần Mặc Nhiễm nhìn thẳng vào con ngươi màu đen của Diện Bao, một người một cẩu cứ nhìn nhau như thế, im lặng không nói gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK