Nói thế nào nhỉ? Mặc dù trong đầu tôi đang không ngừng tự nhắc nhở bản thân rằng tôi đang sống trong một thời đại, nơi mà quái vật được sinh ra từ những phòng thí nghiệm, thì ở trước mắt tôi ngay lúc này lại là một nơi quá đỗi phồn vinh, quá đỗi thanh bình. Khiến cho tôi suýt chút nữa đã quên mất bản thân là ai, đang ở đâu và làm gì.
Mạc Lăng kéo tay tôi đi về phía trước, vừa đi vừa giới thiệu.
"Đây là cứ địa của chúng ta, gọi là thành Tuyết Hạ. Trước đây nơi này chỉ là một khu nhà sập xệ, nhưng mà từ ngày Vĩnh Hy gia nhập cùng thì mọi thứ đã dần trở nên tốt hơn rất nhiều, cuộc sống của mọi người cũng đã dần ổn định."
Tôi âm thầm gật gù, Mạc Lăng đi bên cạnh vẫn tiếp tục giới thiệu: "Bên đây là khu nhà ở, bên kia là nhà ăn, đó là khu quân sự, cạnh bên khu quân sự là bệnh viện."
Mạc Lăng vừa nói vừa chỉ tay tứ phía, tôi đưa mắt nhìn theo, trong lòng thì không ngừng cảm thán.
"Nơi này thật tuyệt!"
Mạc Lăng mỉm cười đầy tự hào, khiêm tốn nói: "Cũng là nhờ công sức của tất cả mọi người, và cả sự lãnh đạo tài tình của Cảnh Mặc nữa!"
Tôi không khỏi ngạc nhiên khi Mạc Lăng nhắc tới Cảnh Mặc với vẻ mặt sùng bái như vậy. Thế nhưng sau khi nhìn thấy nét buồn bã phủ lấy ánh mắt của chị ấy, tôi bỗng thấy nhói trong lòng, nắm tay chị ấy hỏi: "Đã có chuyện gì đó xảy ra với em ấy phải không?"
Mạc Lăng nhìn sâu vào mắt tôi như đang suy nghĩ gì đó, sau đó quả quyết lắc đầu, xoay người vừa đi vừa nói: "Chúng ta đi tiếp thôi nào! Giờ này chắc mọi người đang sốt ruột lắm rồi!"
Tôi thở dài. Biết chị ấy đang đánh trống lãng nhưng lại không thể vạch trần, vì vậy nên tôi chỉ có thể đi theo phía sau, vừa đi vừa quan sát.
Con đường dưới chân tuy không phải con đường trải nhựa sạch sẽ trong những năm tháng thanh bình mà chúng tôi đã từng sống, nhưng từng viên gạch lát đều là tâm huyết của tất cả mọi người trong đội xây dựng, và theo lời Mạc Lăng nói, những viên gạch này đều được làm từ da của một loài thú đột biến nào đó.
"Từ ba năm trước, có một số loài động vật sau khi bị nhiễm virus cũng đã bắt đầu có những đột biến khó lường. Có loài có lớp da cứng hơn cả thép, có loài trở nên to lớn bất thường, cũng có loài trở nên cực kỳ hung dữ và hiếu chiến. Sau này nếu em có ra ngoài thì nhất định phải cẩn thận, hiện tại đối phó với mấy loài động vật đó còn khó khăn hơn gấp mấy mươi lần so với xác sống."
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện thêm một lát thì Mạc Lăng đã dừng chân, gương mặt tràn đầy hứng khởi, tay dang ra trước, tự hào nói: "Giới thiệu với em, đây là bệnh viện mà bọn chị vừa xây xong!"
Quả thật là có hơi bất ngờ, bởi vì tôi không nghĩ là nó có thể lớn đến như thế. Bệnh viện có tất cả là ba tầng, diện tích tuy không bằng với một bệnh viện ở thành phố lớn thời bình, nhưng so với cái bệnh viện mà lần đầu tôi gặp được Cảnh Mặc thì phải to hơn gấp mấy lần.
Tôi buộc miệng cảm thán một câu: thật to quá. Mạc Lăng nghe xong liền cười lớn, trông cực kỳ vui vẻ.
"Trước đây nơi này chỉ là một trạm xá nhỏ, nhưng không gian không đủ cho những người bị thương dưỡng bệnh, vì thế Vĩnh Hy mới bàn với chị về việc nâng cấp nó lên."
Tôi nghe xong liền cười tủm tỉm, nhỏ giọng trêu đùa: "Chắc chị thích anh ấy nhiều lắm nhỉ?"
Mạc Lăng giật mình, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, ánh mắt vội vàng nhìn đi nơi khác, miệng đáp: "Làm gì có!"
Thế nhưng tất cả những phản ứng trong vô thức đã bán đứng chị ấy, mà tôi cũng không vội vạch trần, chỉ giả vờ tò mò nói: "Ôi, bây giờ em thật sự rất muốn gặp người đó đấy!"
Gò má của Mạc Lăng dưới cái nắng chói chang lại càng thêm đỏ bừng, đôi môi chúm chím đỏ mọng khẽ hé ra nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
Đúng lúc này, từ phía xa xa có một người đàn ông đang sải từng bước dài đến chỗ chúng tôi. Nhìn từ xa, người đó ít nhất phải cao đến một mét chín, gương mặt chữ điền nam tính, làn da rám nắng khoẻ mạnh, cơ bắp săn chắc ẩn hiện dưới lớp áo mỏng, lớp mồ hôi trên người dưới ánh nắng trở nên sáng bóng đến kỳ lạ, khiến người nhìn không khỏi có cảm giác nóng bức trong người.
Khi người đàn ông đó đến gần có thể nhìn rõ, ngũ quan thanh tú nhưng không kém phần mạnh mẽ, mái tóc ngắn chưa đến mang tai, nụ cười ấm áp như buổi ban trưa êm ả xoa dịu tâm hồn.
Người đó đi đến trước mặt Mạc Lăng rồi nở một nụ cười cực kỳ vui vẻ, phấn khích hỏi: "Bé đến rồi à?"
Vừa nghe thấy câu này tôi liền không nhịn được mà phụt cười. Dù sao đó tôi đã cố kiềm nén và quay mặt đi, giả vờ bản thân là một người vô hình nhưng Mạc Lăng vẫn tỏ vẻ vô cùng xấu hổ, đôi mắt lườm nguýt người đàn ông kia đến cháy xém cả mặt.
"Đồng Xuân nói anh làm xong rồi nên bảo em chạy qua đây coi thử."
Vừa nói Mạc Lăng vừa rút một cái khăn tay từ trong túi áo ra lau mồ hôi cho người đàn ông kia.
Được săn sóc như vậy nên anh ta cũng không nhiều lời, vội vàng cúi người xuống ngoan ngoãn để Mạc Lăng chà đi chà lại trên mặt.
"Cũng chỉ mới xong phần khung ngoài, vẫn còn nhiều thứ cần phải hoàn thiện. Nếu em đã tới thì cứ đi vào xem thử, có gì không ổn thì để anh sửa lại."
Mạc Lăng nhét cái khăn đã thấm ướt mồ hôi vào lại trong túi, sau đó lại lấy ra một chai nước đưa cho người đàn ông. Đợi anh ta nhận lấy ngửa cổ lên uống thỉ chậm rãi nói:
"Em tin vào năng lực của anh mà! Anh nói được thì chắc chắn là được. Hôm nay em tới đây chủ yếu cũng chỉ để dẫn Hạ Thanh đi tham quan xung quanh, tiện thể giới thiệu hai người với nhau."
Người đàn ông uống hết chai nước rồi bỏ vỏ chai không vào túi quần. Nghe lời Mạc Lăng nói liền quay qua nhìn tôi, xong vươn một bàn tay ra trước rồi nói: "Em chắc là em gái của bé Lăng hả? Anh là Tạ Vĩnh Hy, rất vui được gặp em!"
Tôi vội vàng đưa tay ra bắt lấy tay của Vĩnh Hy, tiếp lời: "Rất hân hạnh được gặp anh! Em nghe chị Mạc Lăng kể về anh rất nhiều, quả thật trăm nghe không bằng một thấy!"
Vĩnh Hy mỉm cười, ánh mắt len lén nhìn Mạc Lăng nhu hoà như nước.
Anh ta nói: "Thôi, mình đi vô trong đi, ngoài này nắng lắm!"
Nói xong Vĩnh Hy nắm tay Mạc Lăng kéo vào trong. Chị ấy cũng thuận theo mà đi vào, còn không quên quay đầu nói với tôi rằng: "Mau đi thôi nào!"
Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này trong lòng tôi cảm thấy vui vui. Tôi đủng đỉnh đi theo sau hai người, khoé miệng cứ nhếch lên mãi.
Danh Sách Chương: