“An An, đứng lên, đi bệnh viện trước đã, về rồi ngủ tiếp.” Diệp Lương Nhất thấy cô vẫn còn say ngủ, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của cô, dỗ dành nói.
“Tránh ra!” Trần An An gạt bàn tay đang trên mặt mình, bực mình lắc đầu, thân mình lắc lư, định ngã xuống giường. Thế nhưng lại bị Diệp Lương Nhất nhanh tay đỡ được.
Điều này thật lạ. Trần An An rất chịu khó, mỗi sáng đều dậy từ sớm, bọn họ ở cùng nhau đã lâu như vậy, cho dù là cuối tuần hắn cũng không thấy cô ngủ nướng. Diệp Lương Nhất nhíu mày, tay với lấy đồ lót của Trần An An ở một bên, vừa cố gắng giúp cô mặc vừa suy nghĩ.
Vài giây sau, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên lông mày Diệp Lương Nhất giãn ra. Trái tim đập thình thịch không ngừng, khí huyết trong thân thể cuồn cuộn, hắn cố gắng đè nén giọng nói run run của mình, giữ lấy bả vai Trần An An hỏi︰“Trần An An, em tỉnh táo một chút, nói cho anh biết, kỳ kinh cuối của em là khi nào?”
Trần An An thiếu chút nữa là ngủ tiếp rồi, bị hắn hỏi như vậy, thế là lại tỉnh, nhất thời phát cáu, trừng mắt lên, đẩy Diệp Lương Nhất ra, giống như con cá chạch, trơn trượt chui vào chăn, bực bội nói: “không nhớ, đã lâu rồi không tới.”
Anh ấy hỏi cái này để làm gì? Kinh nguyệt của cô đúng là vài tháng rồi chưa thấy, có thể là do khoảng thời gian này ăn uống bất thường, hơn nữa lại mệt mỏi cho nên mới như vậy. Trần An An ngáp một cáithật to, hàng lông mi cong dài cũng nhắm chặt lại, hừ, sao Diệp Lương Nhất càng ngày càng đáng ghét thế không biết......
Trái tim Diệp Lương Nhất nảy lên, đột nhiên bổ nhào đến bên người Trần An An, ôm cả người lẫn chăn vào ngực, “An An, mau đứng lên, chúng ta phải lập tức tới bệnh viện! Mau!”
Đầu óc Trần An An còn mơ màng, căn bản không muốn động đậy, nhưng nghe giọng của hắn vừa lo lắng vừa kích động, lập tức tỉnh táo lại, tưởng cơ thể mình xảy ra vấn đề gì, liền nuốt xuống mấy câu bất mãn sắp thốt ra khỏi miệng, ngoan ngoãn mặc quần áo vào, đi theo Diệp Lương Nhất ra ngoài.
Dọc đường đi, vẻ mặt của Diệp Lương Nhất vô cùng kỳ quái, khiến cho Trần An An cũng khẩn trương theo, ngay cả mở miệng hỏi hắn rốt cuộc có chuyện gì cũng không dám.
Đến bệnh viện, ngay cả thủ tục Diệp Lương Nhất cũng không thèm làm, trực tiếp kéo Trần An An vào phòng siêu âm, tự mình siêu âm cho cô.
Ở trong nhận thức của Trần An An, chỉ khi nào bị bệnh nặng mới phải siêu âm. Diệp Lương Nhất lại đang choáng ngợp trong niềm vui bất ngờ nên cũng quên luôn nói với Trần An An. Thế cho nên khi hắn cầm kết quả siêu âm trở lại phòng thì chờ đợi hắn là cặp mắt to đã ướt nước của Trần An An.
“Diệp Lương Nhất, em, em, không phải là bị bệnh gì chứ?” Trần An An thút thít, từ từ đi đến bên người Diệp Lương Nhất tội nghiệp nhìn hắn, “Anh không cần giấu em.”
Diệp Lương Nhất nhất thời bị cô làm cho dở khóc dở cười, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô, cẩn thận ôm cô vào lòng, cầm lấy tay cô đặt lên bụng, “Là sơ sót của anh, An An, em không bị bệnh, ” Tay hắn ở trên cái bụng bằng phẳng của cô khẽ vuốt ve, đôi mắt sáng bừng lên, “Em có thai.”
Cục cưng của bọn họ đã được hơn hai tháng, lặng lẽ ở trong bụng mẹ từng chút một lớn lên, đến bất ngờ nhưng thật kinh hỉ.
“A!” Trần An An đột nhiên đẩy Diệp Lương Nhấtra, không dám tin cúi đầu nhìn bụng mình, nói chuyện cũng lắp bắp, “Làm sao, làm sao có thể?” Trong lòng bỗng nhiên dội lên cảm giác chua xót, đầu óc của cô choáng váng, vội vội vàng vàng hỏi: “Anh, có phải anh đoán sai rồi không?”
Diệp Lương Nhất chợt bị đẩy ra, lại thấy phản ứng bài xích của cô, sự vui sướng trong lòng nhất thời tắc nghẹn, giống như quả bóng đầy hơi bất chợt bị đâm thủng, phút chốc chẳng còn gì.
“Em không vui sao?” Hay là không muốn có đứa nhỏ của bọn họ?
“không, em chỉ là......” Trần An An vội vàng lắc đầu, trong lòng vẫn có chút không dám tiếp nhận, làm sao có thể dễ dàng mang thai thế được? Người ta không phải đều kết hôn vài năm mới có đứa nhỏ sao? Sao đến lượt cô lại nhanh như vậy? Hơn nữa bọn họ mỗi lần làm đều có bảo hộ, đứa nhỏ này rốt cuộc là đến bằng cách nào?
Đầu óc đơn giản của Trần An An nhất thời bị mắc kẹt, nghĩ kiểu gì cũng không thông. Huống hồ hiện tại bọn họ còn chưa kết hôn mà cô đã mang thai, việc này...... dù thế nào cũng cảm thấy dọa người. Nhưng mà, Trần An An sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, vừa nghĩ đến trong đó đang có một sinh mệnh nhỏ, trái tim cô không nhịn được trào dâng cảm giác thương yêu trìu mến, giống như đã thấy được sau này, tiểu bảo bối trắng trẻo chóp chép cái miệng nhỏ nhìn cô toét miệng cười gọi cô mẹ mẹ.
“An An, em làm mẹ rồi, ” Diệp Lương Nhất giữ lấy mặt cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, “Chúng ta có cục cưng, em không vui?”
Sao lại không vui? Trần An An cúi đầu xuống, tuy rằng cô chưa chuẩn bị tốt, thậm chí cho tới bây giờ không ngờ sẽ được làm mẹ, nhưng mà cô thích trẻ nhỏ, cô sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt, sẽ không giống mẹ cô vứt bỏ đứa con nhỏ của chính mình, cô muốn tận mắt thấy cục cưng của mình trưởng thành......
Trần An An gật gật đầu, cái mũi chua xót, “Em, em cũng không biết, em hơi sợ, nhưng mà cũng, cũng rất vui.”
“không sợ.” Trong mắt Diệp Lương Nhất tràn ngập ý cười, “đã quên người đàn ông của em làm nghề gì sao?” hắn một bác sĩ phó chủ nhiệm, chẳng lẽ còn không nắm rõ một đứa quỷ nhỏ còn chưa ra đời sao?
Hai người từ bệnh viện đi ra, Trần An An vẫn còn ngây ngốc, lúc đi trên đường, tay phải sẽ không tự giác đặt ở trên bụng, thật cẩn thận kiểm tra, giống như còn chưa tin chuyện mình mang thai là thật.
Mà Diệp Lương Nhất thì hoàn toàn mất đi bộ dáng lạnh băng như bình thường, tươi cười rạng rỡ còn hơn cả ánh mặt trời!
Hắn được làm bố, được làm bố! Luôn luôn cao quý lạnh lùng như bác sĩ Diệp giờ cũng vui mừng hớn hở như kẻ ngốc, đi đường mà lắc la lắc lư.
Hừ hừ, mọi người đều nói hắn muộn như vậy mới kết hôn, nhất định là bởi vì không tìm được vợ, xem đi, ai có thể có khả năng giống hắn như vậy, một khi kết hôn chẳng những đem được vợ về nhà mà còn có luôn cả đứa nhỏ! Đây mới chính là thành công trong cuộc đời! Người khác đều thua hết!
Diệp Lương Nhất lâng lâng mở cửa xe, thật cẩn thận đem cô ngốc nhà mình ngồi vào ghế phụ lái, xong mới vòng sang mở cửa kia, ngây ngô chuẩn bị cúi người vào xe, ai ngờ hắn hưng phấn quá, đánh giá sai chiều cao của mình, thế là trực tiếp đụng đầu lên thân xe.
Cú đụng này không hề nhẹ, rầm một tiếng rõ to, làm cho Trần An An đang đắm chìm trong tưởng tượng cũng phải giật mình. Thấy Diệp Lương Nhất một tay cầm kính, một tay ôm trán, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“không, không sao.” Diệp Lương Nhất thừa dịp cúi đầu, vụng trộm lau nước mắt vừa tràn ra, đau quá mà! Bị bà xã nhìn thấy mình chật vật như vậy, thật qúa mất mặt rồi!
Sau một hồi như vậy, rốt cuộc Diệp Lương Nhất cũng thu hồi nụ cười ngây ngô trên mặt, lại bày ra vẻ lạnh lùng như thường ngày, trực tiếp lái xe đến chỗ mẹ mình. trên đường lúc chờ đèn đỏ, còn đặc biệt quay đầu dặn Trần An An, “Em gọi điện cho ba đi, để ông cùng vui.”
Trần An An nhất thời đỏ mặt, nhăn nhó không đồng ý, bảo cô tự mình nói với ba chuyện mang thai trước khi cưới, cô thật sự không làm được. Diệp Lương Nhất thấy cô vẫn thẹn thùng nên không ép nữa, thôi, đợi lát nữa về nhà, tự hắn gọi là được.
Diệp phu nhân sau khi biết Trần An An mang thai, vui mừng thiếu chút nữa lật luôn cả mái nhà, quả thực có chút không biết phải làm sao. một chốc thì bảo Trần An An chuyển đến đây ở với bà, lúc thì lại muốn kết hôn trước, một chốc nữa lại định chạy ngay đến trung tâm dinh dưỡng, tìm chuyên gia học làm thực đơn cho Trần An An.
Quả thực so với Diệp Lương Nhất và Trần An An bà còn phản ứng mạnh hơn. Trần An An vốn đang có chút hoang mang lo sợ, giờ thấy Diệp phu nhân như vậy, toàn bộ cảm giác căng thẳng hồi hộp trong lòng liền tiêu biến hết, chỉ còn lại niềm hạnh phúc khi được làm mẹ.
Diệp Lương Nhất vốn định gọi điện thoại cho ba Trần nhưng bị Diệp phu nhân ngăn lại, nói lát nữa bà sẽ tự nói với ba Trần, nhân tiện cùng ông bàn chuyện hôn lễ. Bà cao hứng căn bản không thể ngồi yên được, tìm chuyện gì đó để làm ngược lại sẽ tốt hơn.
Diệp phu nhân đi rồi, Diệp Lương Nhất và Trần An An cũng trở về nhà mình. Giờ Trần An An mang thai, tất cả đồ phóng xạ trong nhà đều phải ngừng dùng. Diệp Lương Nhất đem máy tính chuyển đến phòng khách, lại đem lò vi sóng trong bếp cất vào thùng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại phòng ngủ tìm bà xã.
Ai biết vừa vào cửa, đã bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
“Em đang làm gì vậy?” Diệp Lương Nhất khiếp sợ nhìn một đống áo mưa bị xé loạn trên giường, nhất thời ở chỗ nào đó có một loại cảm giác đau đớn sâu sắc.
“Em kiểm tra xem rốt cuộc là loại áo mưa nào hỏng!” Trần An An vừa trả lời Diệp Lương Nhất, vừa xoẹt một tiếng xé tiếp một chiếc áo mưa khác, thổi phì phì hơi vào trong, quơ quơ, không có xì hơi, lại tiếp tục!
“Khụ khụ, ” Cái mặt dày của Diệp Lương Nhất đỏ ửng lên, vợ à, không phải áo mưa có vấn đề, mà là do em không nhớ được khi nào là kỳ an toàn đấy chứ!
Hắn ngồi xuống giường, gạt hết đống áo mưa sang một bên, bắt lấy tay Trần An An, “Mấy cái áo mưa này có vấn đề, sau này chúng ta đổi loại khác là được.” Diệp Lương Nhất mặt không đỏ tim không đập nói láo, “Em cứ thổi như vậy sẽ mệt chết.” nói xong, tay không dấu vết vơ lấy đống áo mưa trên giường.
“Toàn là loại đắt tiền!” Trần An An bĩu môi, bất mãn lên án nói: “Nhưng mà chất lượng lại chẳng ra sao cả, ” cô dừng một chút, nét mặt bỗng nhiên gian xảo, “Anh nói xem nếu chúng ta đi kiện nhà sản xuất, có thể được bồi thường gì không?”
Diệp Lương Nhất đỡ trán, nhẹ nhàng búng một cái lên trán Trần An An, “Được rồi, đừng nghĩ lung tung, không nên đi đến đó, phóng xạ quá nhiều, sinh cục cưng xong rồi nói sau.”
Trần An An gật gật đầu, bây giờ cục cưng trong bụng mới là quan trọng nhất.
Hiệu suất của Diệp Lương Nhất rất đáng nể, thứ hai liền đi đến công ty của Trần An An xin cho cô nghỉ, lại giúp cô thu dọn đồ dùng này nọ, rồi đưa thẳng người đến chỗ mẹ mình.
Ba Trần từ chủ nhật đã tới thành phố A rồi, sau khi biết con gái mang thai, cũng không có phát hỏa như trong trong tưởng tượng của Trần An An, ngược lại vui mừng như một đứa trẻ nhỏ, thế nên Trần An An rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bàn bạc, ngày kết hôn của hai người cũng không tổ chức sớm hơn dự định, thứ nhất là vì Trần An An không muốn tin mình mang thai ai ai cũng biết, thứ hai là năm nay khí hậu thành phố A khá lạnh, nếu cưới sớm, cho dù bọn họ đã đặt áo cưới chu đáo hết rồi, chỉ sợ ngay cả ngoại cảnh cũng không chụp được.
Nhưng cũng may Trần An An gầy, lúc mang thai được ba tháng bụng cũng không lộ rõ.
Bước sang tháng tư, Trần An An bắt đầu có phản ứng nôn nghén, hơn nữa lại cực kỳ dữ dội. Đứa nhỏ trong bụng kia thực sự có khả năng hành hạ người, rõ ràng mẹ là người hiền lành, thế mà con lại khó tính cáu bẳn.
Trần An An ăn cái gì thì lại nôn ra hết, qua vài ngày người liền gầy đi một vòng, khiến cho Diệp phu nhân lo lắng cũng gầy theo.
Diệp Lương Nhất đương nhiên biết phụ nữ có thai nôn nghén là hiện tượng bình thường, nhưng mà giờ đó là Trần An An, hắn căn bản không có cách nào bình tĩnh được, biết là một chuyện, thấy cô phải chịu khổ một mình mà mình không làm gì được, lại là một chuyện khác.
Ngay khi Diệp Lương Nhất nhịn không được muốn cho cô uống thuốc, Diệp phu nhân không biết từ đâu tìm được cuốn sách dạy nấu ăn, mỗi ngày dựa theo sách điều chỉnh các món ăn cho Trần An An, mọi người vốn cũng không hy vọng quá, ai biết sau vài ngày, số lần Trần An An nôn nghẽn rõ ràng ít hơn hẳn.
Lúc này người trong nhà mới thở phào nhẹ nhõm, đoạn thời gian trước Trần An An cực gầy, người ta mang thai thì đều mập lên, còn cô thì ngay cả mặt cũng nhọn đi. Diệp Lương Nhất sợ cô thiếu canxi, nên còn đặc biệt mua cho cô bổ sung.
Cuối tháng tư, cuối cùng Trần An An cũng béo lên một chút, da thịt dần đầy đặn bù lại khoảng thời gian gầy gò lúc trước, khẩu vị cũng tốt, mỗi ngày miệng không hề nhàn rỗi, luôn kêu đói. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, khí sắc rất tốt.
Bụng của cô vẫn chưa hiện rõ, căn bản nhìn không nhận ra là phụ nữ có thai, làm cho Diệp phu nhân mỗi ngày đều nhìn chằm chằm bụng của cô, hận không thể giục cái bụng của cô lớn lên!
Mà hôn lễ của bọn họ, trong sự chờ mong của mọi người chờ cũng từ từ đến gần.