Bạch Gia Thi nhận được tin nhắn của Tống Lập Thành vào lúc 1h sáng.
Đồ sến sẩm: [ Ngủ chưa em? ]
Ngày mai không có cảnh quay, Bạch Gia Thi muốn thong thả một ngày nên tính thức xuyên đêm, nhìn thấy tin nhắn của anh thì nhanh chóng trả lời:
Đồ ngốc: [ Ngủ rồi\~ ]
Đồ sến sẩm: [ Mở cửa cho anh.
]
Bạch Gia Thi khó hiểu, đi chân trần xuống giường, thông qua mắt mèo nhìn thấy người đàn ông một thân màu đen!
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Bạch Gia Thi liền bị người đàn ông ôm lấy, tay phải nâng cằm cô lên áp đôi môi mỏng vào hôn triền miên, tay trái đóng cửa lại.
Bạch Gia Thi trong lúc hoảng loạn bắt lấy cánh tay anh, đôi mắt ươn ướt chớp chớp nhìn.
Tống Lập Thành giữ chặt cằm cô không cho nhúc nhích, môi lưỡi hai người dây dưa quấn quýt, tất cả đều xuyên qua tế bào bào mòn đi ý chí của cô, cả người vô lực dựa vào tường mặc cho anh hôn, đầu lưỡi có chút tê dại.
Đến khi cô không thở được, Tống Lập Thành mới lưu luyến rời khỏi, giây phút tách ra, có một sợi chỉ bạc được tạo thành! Tống Lập Thành lại một lần nữa áp môi vào, âm thanh hôn môi mập mờ vang lên trong không gian, đuôi mắt Bạch Gia Thi đỏ lên.
Nụ hôn của người đàn ông dần dần trượt xuống phía dưới, hơi thở nóng bỏng cọ qua cổ cô rồi dừng lại ở vai, cọ qua cọ lại, giống như muốn lấy hết hơi thở từ cô.
Tay cô ôm chặt eo anh, thở hổn hển, cả người đều vô lực mềm nhũn, mặc cho anh cọ, thoạt nhìn giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn mềm mại.
Một lúc sau cô mới lấy lại hơi thở, ngẩng mặt lên nhìn anh: "Không phải ba ngày nữa mới về sao ạ?"
"Nhớ em.
" Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, nhưng rất dễ nghe, giống như có dòng điện truyền vào tai Bạch Gia Thi, theo máu dung nhập vài trái tim làm cô rung động kịch liệt.
Cô không chịu được mà nhắm mắt lại: “Em cũng nhớ anh.
"
Khoé miệng Tống Lập Thành cong cong, yên lặng ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô!
Hai người không ai nói chuyện, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở, lặng lẽ ôm lấy nhau.
Hơn năm phút trôi qua, rốt cuộc Bạch Gia Thi cũng hơi tê chân, buông eo anh ra!
Tống Lập Thành tựa hồ không tình nguyện rời xa thân thể mềm mại!
Nhìn thấy biểu cảm cún con bị bỏ rơi của người đàn ông, cô cười cười: "Anh không mệt à?"
Anh quét mắt qua trên bàn, nhìn thấy hộp mì gói thì nhíu mày không vui: "Không phải bảo em ăn uống đàng hoàng rồi sao?"
Cô chột dạ, cười hì hì lấy lòng: "Mì cũng rất tốt mà.
"
Cô không dám nhìn mặt người đàn ông, vội chuyển chủ đề: "Ây da, buồn ngủ chết mất.
"
Tống Lập Thành bất đắc dĩ thở dài, nói nặng thì anh không nỡ mà nói nhẹ thì cô chẳng chịu nghe!
"Đừng đánh trống lãng anh.
"
Bạch Gia Thi tự động bỏ qua câu nói này: "Anh mau lại đây ngủ đi, bay một đoạn dài như vậy không thấy mệt sao?"
"Bạch Gia Thi!" Anh đem họ tên đầy đủ của cô ra gọi.
Cô gái nhỏ cuối cùng phải thoả hiệp: "Được được, em biết rồi mà.
"
Lúc này anh mới tới xoa đầu cô: "Ngoan.
"
Anh mở điện thoại ra nhìn đồng hồ: "Anh phải về phòng rồi, không được thức khuya nữa đâu đấy, hại sức khoẻ.
"
Bạch Gia Thi phát hiện khi yêu đương Tống Lập Thành rất thích nói nhiều, bộ dáng không khác gì bà mẹ trẻ căn dặn con cái khi sống xa nhà.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng ạ.
"
Tống Lập Thành ôn nhu hôn nhẹ vào môi cô, giống như chưa đã cơn thèm, anh còn nhẹ nhàng mút mát cánh môi cô mấy lần mới lưu luyến rời khỏi!
Khi ra ngoài còn không quên dặn dò thêm vài câu.
.
Danh Sách Chương: