• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
- Cầm quá thoải mái, trong lúc nhất thời liền quên.

 
Tổ An ngượng ngùng cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác.

 
- Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi? A, ta luôn làm việc tốt không lưu danh, bất quá ngươi vừa nhìn đã biết là người tâm địa thiện lương, lại đượm tình khẩn thiết muốn nhờ như thế, nếu không nói cho ngươi danh tự của ân nhân cứu mạng, chỉ sợ sẽ làm cho ngươi ăn ngủ không yên.

Tính ta hay mềm lòng, không nguyện ý để ngươi khó xử như thế.

Nói cho ngươi cũng được, bất quá ngươi phải đáp ứng ta, không thể nói ra tên thật của ta cho bất kỳ người nào khác, bao quát những thuộc hạ kia của ngươi.

 
Nghe hắn nói, trong mắt Ngọc Yên La lóe lên tinh quang:
 
- Ngươi hoài nghi bọn hắn?
 
- Cũng không tính hoài nghi, chỉ cẩn thận một chút mà thôi.

 
Tổ An đáp.

 
- Ta nghe Tiểu Hi nói, Ngọc gia các ngươi là đại gia tộc nổi tiếng thiên hạ, vì sao lực lượng hộ vệ bên cạnh ngươi yếu như vậy?
 
Không phải Tổ An đánh giá thấp nhân tính, mà là tuyệt thế vưu vật như Ngọc Yên La, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ động tâm, chỉ mang theo một đám Tứ phẩm Tam phẩm, có thể bảo vệ được an nguy của nàng mới là lạ.

 
Ngọc Yên La đáp:
 
- Hộ vệ khác có việc, bị điều đến những địa phương khác.


 
Tổ An hiểu ra:
 
- Ý là thời điểm lực lượng hộ vệ ở bên cạnh ngươi yếu nhất, người Hắc Phong Trại thành công phục kích các ngươi? Mặc dù không bài trừ có thể là trùng hợp, nhưng xác suất không khỏi quá thấp rồi.

 
Dù trong những hộ vệ này không có nội gian, hắn cũng không muốn mạo hiểm, dù sao bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, thêm một người biết sẽ nhiều một phần nguy hiểm.

 
Ngọc Yên La mỉm cười:
 
- Ngươi rất thông minh, hẳn không phải là người bình thường.

 
Tổ An ngạo nghễ:
 
- Đương nhiên, không thấy vừa rồi ta duỗi tay liền diệt những người kia sao?
 
- Tiên chi đỉnh, ngạo nhân gian, có Tổ An ta liền có trời, thiên hạ Phím Tiên ba trăm vạn, gặp ta cũng phải phục tùng, ta là Phím Đế tự nhiên trấn áp hết thảy thế gian, ai dám xưng vô địch, ai dám nói bất bại?
 
Ngọc Yên La:
 
- !
 
Kiếm Tiên, Kiếm Đế? Mặc dù người này có chút thần bí khó lường, nhưng thực lực tuyệt đối không đạt tới cảnh giới kia, bất quá hắn tự tin như vậy, ngược lại rất có khí chất cao thủ.

 
- Ngươi gọi Tổ An?
 
Ngọc Yên La hé miệng cười một tiếng.

 
- Nhà ngươi ở chỗ nào, sau khi trở về ta phái người đưa hoàng kim đến trong phủ.

 
Tổ An có chút nhức cả trứng, thân phận người ở rể Sở gia, nói ra một là mất mặt, hai là hắn cũng không muốn bị người Sở gia biết nội tình chân thực của hắn:
 
- Nếu không ngươi nói cho ta địa chỉ của ngươi đi, ta rảnh tự mình đến cửa lấy.

 
- Cũng được.

 
Thấy hắn không muốn nói, Ngọc Yên La cũng chẳng suy nghĩ nhiều, từ trong ngực lấy ra một cái ngọc bội.

 
- Cái này cho ngươi.

 
Tổ An nhận lấy xem xét, chỉ thấy ngọc bội toàn thân trắng như tuyết, phía trên điêu khắc hoa văn tinh mỹ, bất quá hắn cũng không nhận ra là vật gì, cảm nhận được trên ngọc bội lưu lại khí tức ấm áp và mùi thơm cơ thể, vô ý thức hỏi:
 
- Đây là tín vật đính ước sao?
 
Ngọc Yên La cũng không để ý, khẽ mỉm cười nói:
 
- Mặc dù thực lực của ngươi không tệ, nhưng muốn làm nam nhân của ta chỉ sợ còn cần cố gắng rất nhiều, ngọc bội kia là tín vật, miễn cho đến lúc đó ngươi tới tìm ta, bị người phía dưới cản lại.


 
Tổ An cất ngọc bội vào trong ngực:
 
- Vậy ngươi chờ đi, mấy năm sau ta lại đến làm nam nhân của ngươi.

 
Ngọc Yên La nhịn không được cười lên, không biết vì sao, thiếu niên trước mắt này ngay thẳng như thế, nàng lại không tức giận.

 
Hai người trở lại phụ cận xe ngựa, thấy Kỷ Tiểu Hi ngồi xổm ở bên cạnh đám hộ vệ, giúp bọn hắn băng bó vết thương, Tổ An giật nảy mình:
 
- Sao bọn hắn có thể động?
 
Kỷ Tiểu Hi nháy nháy mắt:
 
- Ta giải cấm chế trên người bọn họ, hơn nữa trên người bọn họ bị thương đều rất nặng, cần kịp thời xử lý.

 
- Đa tạ Kỷ cô nương.

 
Mấy hộ vệ kia không ngừng đa tạ, từng người chân tâm thật ý, đồng thời âm thầm nhả rãnh, tiểu tiên nữ như vậy, sao lại xen lẫn với ma vương kia, chớ có bị hắn làm hư nha.

 
Bất quá chuyện vừa rồi phát sinh lực trùng kích quá lớn, dù trong lòng bọn hắn có chút ý nghĩ, cũng vạn vạn lần không dám nói ra, miễn cho đắc tội Tổ An.

 
- Vừa rồi nghe ngươi nhắc tới cha ngươi là Kỷ Đăng Đồ Kỷ thần y?
 
Ngọc Yên La đánh giá Kỷ Tiểu Hi, tiểu cô nương xinh đẹp tinh khiết như vậy, đúng là rất làm người khác ưa thích.

 
- Vâng.

 
Kỷ Tiểu Hi có chút ngượng ngùng đáp, nàng có chút không dám nhìn đối phương, cùng đại mỹ nhân thành thục như vậy đứng chung một chỗ, áp lực thực quá lớn.

 
- Nghe qua đại danh của Kỷ thần y, không nghĩ tới hắn còn có một nữ nhi xinh đẹp tài giỏi như thế, sự tình hôm nay cũng phải đa tạ ngươi.


 
Ngọc Yên La khom người hành lễ.

 
- Kỳ thật ta cũng không có giúp được gì.

 
Kỷ Tiểu Hi luống cuống đáp lễ.

 
- Đúng rồi, hình như cha ta rất thích ngài, ta còn tưởng các ngươi đã gặp mặt?
 
Ngọc Yên La khẽ giật mình, nàng không có ấn tượng gì, những năm gần đây có quá nhiều nam nhân nhìn thấy nàng liền mộng tưởng, nhưng có thể làm cho nàng nhớ lại không được mấy cái, nói không chừng Kỷ Đăng Đồ kia cũng là một trong số đó, bất quá ở trước mặt nữ nhi của người ta, nàng tự nhiên không thể nói phá, chỉ khẽ cười nói:
 
- Có lẽ gặp qua, chỉ bất quá gần đây sự tình của ta tương đối nhiều, nên rất nhiều sự tình trước kia đều quên.

 
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến, Tổ An biến sắc, Ngọc Yên La lại cười an ủi:
 
- Không cần phải lo lắng, tính toán thời gian hẳn là người của ta đến.

 
- Sự tình nhà các ngươi quá thâm trầm, ta không dám tham dự, xin từ biệt, ngày khác ta lại đến Ngọc gia tìm ngươi tính tiền.

 
Tổ An nói xong liền kéo Kỷ Tiểu Hi chạy đi.

 
 
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK