Hình như qui mô được mở rộng hơn hồi xưa thì phải…
- Ôiii ai đây – Một giọng nữ kéo dài cười khinh khỉnh đứng trước mặt Ngữ Yên khoanh tay nói.
Cô chau mày nhìn cô gái bằng tuổi cũng được gọi là bạn một thời, rồi nghiêng mình định lách qua cô gái đó để đi chỗ khác thì Mĩ Anh kéo tay Ngữ Yên lại, mặt nghênh nghênh nói:
- Loại rác rưởi như mày mà có tiền để vào đây chơi cơ à. Hay định vào đây để ăn xin…
Vẻ mặt Ngữ Yên không có gì tỏ ra tức giận, mặt vẫn đìêm nhiên như không nhẹ nhàng đáp:
- Buông tay ra đi. Tôi không muốn làm loạn chỗ này đâu.
- Hơ…- Cô gái bật cười khinh khỉnh – Làm loạn…mày còn nghĩ mình là ai vậy?
Ngữ Yên dựt tay mình ra khỏi tay Mĩ Anh, quay đầu lại nhìn sâu vào đáy mắt Mĩ Anh nói:
- Đừng giữ thái độ như vậy nữa cậu không sống được lâu trong xã hội này đâu.
- Hừ…Mày đang dạy đời tao đấy à…- Mĩ Anh trừng mắt nói.
Ngữ Yên lẳng lặng lắc đầu, mặt vẫn giữ thái độ điềm đạm:
- Chỉ là nhắc nhở thôi.
Cô vừa định bước đi thì Mĩ Anh lên tiếng:
- Được…Có muốn cá một ván không?
Ngữ Yên dừng chân không quay lại mà nói:
- Không múôn.
- Không muốn hay không dám…- Mĩ Anh chế giễu nói – Có muốn chuyện của mày đến tai Huỳnh tổng không?
- Cậu muốn gì?
Mĩ Anh đứng lên trước mặt cô mặt hất lên đầy tự đắc:
- Cược đi…
- Kiểu gì?
- Tẩy sàn…Đứa nào thua sẽ phải mặc bikini lau sàn bằng tay. Ok…
…..
Ngữ Yên miễn cưỡng gật đầu. Thực sự cô không muốn quay lại những chuyện hồi xưa nữa nhưng điều cô sợ hơn là San Phong biết được quá khứ của mình.
- Tốt…Đi theo tôi.
- Khoan đã…- Ngữ Yên lên tiếng.
Mĩ Anh quay lại:
- Sao? Thay đổi ý định rồi à…hờ…
Vẻ mặt kênh kiệu của Mi Anh làm Ngữ Yên thấy được quá khứ của mình, cô lắc đầu:
- Cậu phải hứa thêm một chuyện>
- Chuyện gì – Mĩ Anh hất mặt.
- Chuyện cũ không được nhắc đến nhất là với người kia. – Ngữ Yên chỉ tay về phía San phong đang ngồi.
Mĩ Anh nhìn theo gật gù, mịêng cười cười:
- Ồ…Có vẻ Huỳnh tổng là người thứ hai là điểm yếu của cô nhỉ…
- Đồng ý thì chơi.
- Được.- Mĩ Anh gật đầu – Chơi thì chơi.
…
- Xin mọi người chú ý một chút…
Một số người vẫn tiếp tục chơi không mấy có vẻ quan tâm đến chuyện phía trên, còn mọt số người tò mò hướng lên phía trước nói:
- Lúc này sẽ có một cuộc cá cược giữa hai cô gái này…Một là X.O 2, một là cô gái này…Trong cuộc cá cược này, ai thua sẽ phải mặc bikini lau sàn casino tất cả bằng tay…
Nghe đến đó, những người trươc không chú ý cũng phải dừng tay chơi quay lại nhìn miệng há tròn thú vị theo dõi…
- Mong mọi người ở đây làm chứng cho trò chơi này.
- Được…được…
- Mau bắt đầu đi…
Moi người đều tán thưởng nhất là đám mày râu, ai cũng phấn khích khi nghe vậy…dù ai thua cũng được lợi mắt thôi,,,trong khi hai em em nào dáng cũng ngon…
Mặt Mĩ Anh dương dương tự đắc hất ngược lên cười như nắm chắc phân thắng trong tay vậy…còn Ngữ Yên thì ngược lại bình lặng, mặt hơi cúi xuống không muốn nhìn thẳng vào ai, khoé môi hơi cong như đang cười với trò chơi chẳng hay ho gì này…
San Phong cũng không kém phần tò mò khi nghe mix nói, cậu dừng tay chơi, cười nhẹ nói:
- Tôi muốn nghỉ 1 lúc.
- Ồ, vâng tuỳ cậu.
San Phong đứng dậy, Vũ Huynh nói:
- Muốn đi xem à?
- Ừ…- San Phong gật đầu cười.
Vũ Huynh – X.O 1 cười nửa miệng nói:
- Người của Huỳnh tổng cũng to gan nhỉ…
- Sao cơ?- San Phong nhướng mày cười không hiểu.
- Là cô gái đi cùng Huỳnh tổng đấu với X.O2 của sòng đấy.
- Sao cơ…- San Phong thảng thốt há hốc mồm không tin. Cậu vội đi lại chỗ đám đông đứng vòng theo hình bầu dục của bàn cách 1 mét.
Bằng nụ cười vạn người mê cậu đã lọt vào gần hơn để nhìn rõ. San Phong nhìn đúng người đang ngồi đối diện X.O là Ngữ Yên…Cậu nuốt khan, trố mắt nhìn về phía Ngữ Yên…”Lại có chuyện gì xích mích đến nỗi mà phải cá cược bằng trò đó…mà Ngữ Yên phải biết lượng sức chứ, đấu với dealer chưa chắc đã thẳng mà đã đấu thẳng với Boss chính thế này.
Nhưng đã vào bàn rồi thì không còn đường rút lui nữa. Cậu cũng đành lặng im nhìn họ…
- Trò thi đấu là Texas Holdem Poker
“Luật chơi…
Mỗi người sẽ có hai lá bài
Bắt đầu ván, 5 quân sẽ được làn lượt chia vào giữa bàn
Sau đó người chơi sẽ bắt đầu Tố. Sau mỗi vòng tố dealer sẽ chia thêm một quân bài chung. Sau 5 lá bài thì sẽ phân định thẳng thua. Người thẳng là người có bộ (5 lá) cao nhất.
Do đây là một ván bạc cược nên sẽ tính thêm bằng thời gian, trong vòng 1 tiếng, ai có số tiền còn nhiều hơn sẽ thắng tổng thể.
San Phong chau mày nhìn phản xạ của Ngữ Yên,thấy cô có vẻ hơi ngờ nghệch cậu nén tiếng thở mạnh, định đưa cô đến đây để xả stres một chút vậy mà …lại làm hại cô rồi…
Đây là một trò bài thú vịvà mang tính trí tuệ cao. Nó còn đòi hỏi người chơi óc phán đoán, sự tinh tế còn phải có sự gan lỳ quyết đoán để có được chiến thẳng cho mình, Những quân bài lậy là quân bài ẩn sẽ chứa đựng cơ hội chiến thẳng nếu người chơi linh hoạt trong cách xử lý tình huống và ứng biến cơ hội…
San Phong đứng nhìn mà thấy hối hận khi đưa một người nghiêm túc như Ngữ Yên đến đây đúng là không thích hợp chút nào…Với người chưa từng chơi như cô làm sao hiểu được ý nghĩ những tay chuyện nghiệp như X.O được cơ chứ.
Cậu cắn môi, đành mặt dày xen vào chuyện người khác vậy.
Cậu quay xang nói với Vũ Huynh:
- Em có thể ngăn chuyện này lại được không?
Vũ Huynh chặt lưỡi lắc đầu:
- Cô ta cùng bằng phân em nên không tiện xen vào. Chỉ còn Chủ tịch mới ngăn được thôi nhưng rất tiếc…lại vừa đi nghỉ mát rồi.
San Phong chẹp mịêng, cậu tiến lại gần hơn với bàn, nhìn Mĩ Anh nói:
- Tôi có thể thay thế Ngữ Yên được không?
- Huỳnh tổng đã lên tiếng thì đương nhiên là được nhưng không hiểu ý của cô Ngữ Yên thế nào – Mắt Mĩ Anh cười đầy ẩn ý với Ngữ Yên như đe doạ cô mà bỏ cuộc sẽ gặp vấn đề lớn đấy.
- Không cần – Ngữ Yên lạnh nhạt đáp thay, sắc mặt dù có chút lúng túng(theo San Phong thấy thôi) nhưng vẫn cứng giọng – Chuyện của tôi để tôi tự giải quyết đi.
- Cô…- San Phong chau mày, sao lại có người cứngd dầu vậy cơ chứ.
- Bắt đầu đi – Ngữ Yên ngồi xuống lên tiếng. Mĩ Anh cũng an toạn bắt đầu cuộc chơi…
San Phong đành đứng lùi xuống cách đó 1 mét tại vị trí cũ…Bây giờ chỉ còn mong vào sự may mắn của những quân bài của Ngữ Yên mà thôi…
…
- Đã tỉnh rồi à…Hàn thiếuu – Gịong Ông Đình ngân kéo đầy địêu bộ.
Mắt nhắm mắt mở, Tuyết Y từ từ díu mắt lại bởi ánh nắng chói từ ngoài cửa sổ vào…Cảm giác đau nhức vẫn còn cậu đưa mắt nhìn quanh mọi thứ, chân tay bị cột chặt bởi chiếc ghế khốn kiếp này…Cậu cô nhấc ra khroi nó cũng không được.
Ông Đổng bật cười hô hố:
- Đừng cố nữa…
Tuyết Y thở hắt ra, lấy lại phong độ, ngửa người ra sau vẻ bất lực, nói:
- Ông muốn gì?
- Rất thẳng thắn. Được thôi…- Ông Đổng chống hai tay lên gậy, nhìn Tuyết Y đầy thú vị – Đưa ra cho Hàn thiếu xem đi.
- Dạ xự trưởng.
Tên véc đen đứng sau cầm bản hợp đồng gì đó được dơ lên trước mặt Tuyết Y. Chỉ cần hẳn vừa rút tờ giấy đó ra, Tuyết Y đã đoán được việc chúng muốn rồi, cậu chỉ liếc qua rồi nói:
- Muốn tôi nhường lại côngty và bỏ qua mọi chuyện à?
- Đúng vậy.
- Nếu không ông Định làm gì – Tuyết Y cười nhạt hỏi.
- Đằng nào tôi cũng sẽ chết, vậy thì – Ông Đổng quắc mắc lên nhìn Tuyết Y – Có người chết cùng cũng vui hơn…
Hàm ý trong câu nói như muốn bất chấp mọi thứ. Điều đó không làm Tuyết Y sợ, mà cậu vẫn bình tĩnh gật gù:
- Cũng tốt, vậy thì chết chung đi…
Tuyết Y thừa biết, nếu có kí vào cái giấy uỷ quyền kia thì cậu cũng sẽ không an toàn rời khỏi đây, ai lại dại thả hổ về rừng chứ…
Ông Đổng cười khan, rồi lại tắt ngấm nụ cười trợn mắt lên:
- Mày tưởng tao đang đùa đấy à. Được rồi – Ông Đổng dứng dậy.
- Tao sẽ cho mày thời gian suy nghĩ trong ngày hôm nay.
Ông hận hực nên mạnh gậy xuống bàn liếc qua Tuyết Y rồi bỏ đi trong bực tức…Lúc nào cậu cũng làm cho ông lên máu như vậy cả.
Tuyết Y nhìn theo…bây giờ cậu phải làm sao, liên lạc cho ai cũng không xong…Tuyết Y nhìn quanh mấy tên canh chừng mình, đứa nào cũng to cao sừng sững như cột điện…làm sao cậu chống cự nổi cho được. Tuyết Y ngửa đầu ra sau bất lực…
Đi đến đâu hay đến đấy vậy….
…
San Phong đứng ngoài nóng lòng, nhìn đồng hồ giờ đã qua 46 phút rồi…
Trong khi số tiền trên bàn của cô cũng đá vơi đi khá nhiều vì toàn bỏ… nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều Mĩ Anh, nếu muốn thắng chỉ còn cách chơi ván chốt tố tất cả may ra còn được.
Mọi người cũng dần tản đi vì họ nghĩ kết cục đương nhiên sẽ về tay X.O thôi…nhìn cách chơi nghiệp dư của Ngữ Yên là đã đủ hiểu trình độ hai bên quá khác nhau…
Ván cuối…
Dealer chia bài…
San Phong dõi mắt theo từng cử chỉ phản xạ của Ngữ Yên. Thấy cô đưa tay lấy giấy thấm mồ hôi trên trán, San Phong biết ngay Ngư Yên đang có vẻ lúng túng hoang mang, Cậu thở hắt ra…
Ngữ Yên hít thật sâu sau khi lau mặt, cô ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt bỗng nhiên sáng hẳn lên, khoé miệng hơi cong như đang cười, đuôi mắt nheo lại nhìn Mĩ Anh…khiến Mĩ Anh sựng người, rồi nhếch môi cười cho rằng Ngữ Yên chỉ tỏ vẻ cứng rắn vậy thôi còn chiến thuật so với ngày xưa cô ta đã tụt đi rất nhiều rồi.
- Mời cô Ngữ Yên đặt trước.
10.000 (mệnh giá USD)
Ngữ Yên ném thẻ lên vào giữa bàn, ngả người lại sau nhìn thẳng vào Mĩ Anh…nét mặt điềm tĩnh lạ khác hẳn với vẻ bối rối lúc đầu khiến San Phong đứng ngoài cũng ngạc nhiên.
- Theo.
Quân bài thứ hai mở…
San Phong chau mày nhìn hai lá bài được mở…Cậu nhìn nét mặt hai cô gái đều bình thản rồi lại còn có vẻ tự tin không hề bấn loạn hay lo sợ gì cả.
Nhất là Ngữ Yên…đuôi mắt cậu hơi cong lại tỏ vẻ thú vị nhìn cô, thái độ rất ung dung điềm tĩnh…khoé môi luôn cong tạo nụ cười hờ hững với việc thắng thua, ngay cả tư thế ngồi cũng rất thoải mái như mình đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi…Đúng kiểu dân chuyên nghiệp…
- Cô Mĩ Anh đặt trước…
Dealer dơ tay về phía Mĩ Anh mời..
- 100
San Phong nhíu mày nhìn Mĩ Anh…Có vẻ cô đang chơi chiến thụât an toàn để hết giờ.
Ngữ Yên lại gạt thẻ ném lên phía trước:
- Theo…đặt thêm 5.000
Mĩ Anh chau mày nhìn hàng bài ngẫm nghĩ…
…
Lá bài cuối cùng…
“Bây giờ bỏ thì số tiền trên bàn về tay Ngữ Yên sẽ thắng cố, Mĩ Anh nhìn những quân bài đã mở chau mày…Liệu Ngữ Yên có đôi J không…Mà nếu có không theo chưa chắc số tiền trên bàn của Ngữ Yên đã thắng nổi vì trước đó số tiền hai người đã khá chênh nhau. Mà đáng nhẽ cô không nên cho Ngữ Yên cơ hội để phản công lại, đáng nhẽ phải bỏ hết để Ngữ Yên không có cơ hội thắng chứ…Là do cô quá khinh địch chăng nên mới cho Ngữ Yên phản lại như vậy…”
- Cô Mĩ Anh tiếp tục đặt.
Mĩ Anh ngồi thẳng lại, cầm 1 thẻ 10 lên ném vào giữa, miệng hơi cười:
- 10
Gìơ này chỉ như vậy mới an toàn được, dù gì chỉ còn 2 phút nữa là hết giờ thôi…
“Đúng là cáo sành “- San Phong liếc mắt qua Mĩ Anh rồi lại nhìn về phía Ngữ Yên theo dõi…
“Nếu có đôi thì cùng lắm Mĩ Anh chỉ còn đôi 8 là cao nhất trong khi cô đã cầm đôi J”. Nếu như Mĩ Anh có hai đôi chắc chắn là cô sẽ thua…mà khả năng Mĩ Anh có hai đôi là rất cao… Đến nước này không còn đường lui rồi…Lên ngựa là phóng.
Ngữ Yên nhìn thẳng Mĩ Anh miệng cười nhẹ, tay đẩy hết số tiền trên bàn lên phía trước:
- Tẩy sàn…
Đến giờ phút này phải liều thôi…
Mĩ Anh chau mày nhìn Ngữ Yên…trong tay cô đã cầm hai đôi…đôi 8 và đôi 2. Sao Ngữ Yên dám chơi liều như vậy, chẳng nhẽ cô ta giữ đôi 8 và đôi J.
Mĩ Anh nhìn nét mặt Ngữ Yên…quả nhiên chỉ có nét mặt tự tin như mình là người chiến thắng không tìm thấy chút vẻ gì là hoang mang như các ván trước…
Theo cô thấy, những ván trước Ngữ Yên cảm thấy bài mình không tốt đều bỏ, vậy thì bài này có khả năng cô ta nắm hai đôi đó thật nên mới dám tố hết như vậy. San Phong đứng ngoài cũng nghĩ vậy…
Ngữ Yên im lặng chờ đợi, rất ung dung nhìn Mĩ Anh tỏ vẻ hí hửng ra mặt…
- Mời cô Mĩ Anh…
Mĩ Anh cắn môi đắn đo, cô thầm nghĩ, số tiền trên bàn chưa chắc đã đủ để qua cô…Cô đưa tay cầm bài úp xuống:
- Bỏ…
Ngữ Yên khẽ cười thở phào nhẹ nhõm…
Vừa lúc hết giờ…
Cô cầm lấy hai quân bài úp của mình dơ lên cho Mĩ Anh xem…Vẻ mặt Mĩ Anh xám ngắt lại rồi lại đỏ phừng lên…Cô đã bị lừa bởi sắc mặt của Ngữ Yên rồi. Qủa nhiên cô ta vẫn còn rất lợi hại.
Ngữ Yên khẽ cười:
- Cảm ơn vì đã nhường.
San Phong hết sức sửng sốt khi Ngữ Yên đã thắng ván cuối một cách đẹp như vậy…Cậu cũng không thể tưởng được Ngữ Yên chỉ có một đôi 8 quèn thôi…Cậu nhíu mày nhìn Ngữ Yên…cô không giống dân nghiệp dư chút nào, hình như là qua lớp đào tạo chuyên nghiệp rồi thì phải, làm gì có ai mới chơi trò này mà lại có chiến thụât như vậy được ngoài trừ thần bài thôi…
Dealer tuyên bố kết thúc vào kiểm tra số tiền hai bên một lúc rồi thông báo kết quả khiến ai cũng há hốc mồm thảng thốt ngoáy lỗ tai vẫn chưa rõ:
- Cô Mĩ Anh: 267.000
- Cô Ngữ Yên: 267.010
- Và người thắng cuộc là cô Ngữ Yên.
Vũ Huynh đứng ngoài cũng thấy thú vị với Ngữ Yên, miệng hơi cười cười tay gãi cằm nói:
- Người của Huỳnh tổng xem ra rất lợi hại đó, đánh lừa được cả X.O.
San Phong cũng có vẻ hãnh diện nhưng nghi vấn Ngữ Yên tại sao chơi giỏi như vậy vẫn làm cậu phân tâm. Miệng thì vẫn nói:
- Cũng bình thường.
Mĩ Anh tái mặt lại…Sao cô lại bất cẩn không tính trước như vậy. Thua như vậy đúng là không phục.
Mọi người trầm trồ nhìn Ngữ Yên bằng ánh mắt thán phục, một kết quả không ngờ đến, 1 người vô danh về tài đánh bài mà lại ó thể thắng X.O của sòng thì chỉ có 2 lý do…Một là X.O quá dỏm, hai là cô gái đó quả là thần bài.
Ngữ Yên đứng dậy, lại gần Mĩ Anh, đuôi mắt cong lại như vầng trăng non, tay phẩy lên vai Mĩ Anh:
- Từ từ làm việc nhé..bạn- tốt- tệ – Ngữ Yên dằn từng chữ cuối.
Gương mặt từ đỏ chuyển sang tím tái tức tối của Mĩ Anh chỉ biết cắn môi cam chịu không dám nói lời gì vì đã cá rồi mọi người cũng đã thấy hết…
San Phong chau mày khhi thấy Ngữ Yên không còn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nữa, mà trong mắt cô lúc nói với Mĩ Anh đều là chứa đựng sự thù ghét và muốn đạp đổ cô ấy vậy.
Ngữ Yên quay đi đến chỗ tên quản lý lúc nãy nói gì đó rồi mới đến chỗ San Phong…
- Đi thôi.
Hôm nay đúng là ngày thật bất ngờ khi biết thêm về Ngữ Yên một chút…cô ta giỏi đến nỗi chơi lần đầu đã biết ý người khác ngay sao.
San Phong đi theo cô ra ngoài lấy xe…
Trên đường đi, Ngữ Yên tháy San Phong cứ đăm chiêu nghĩ gì đó mà không nói gì, cô quay xang hỏi:
- Anh sao vậy?
San Phong giật mình, cậu hơi cười:
- À…đang nghĩ sao cô lại giỏi như vậy thôi.
- Gỉoi – Ngữ Yên ngạc nhiên – Gỉoi gì cơ.
- Không phải người nghiêm túc khô cằn như cô mới lần đầu chơi đã thắng X.O rồi. IQ của cô là bao nhiêu vậy?
Ngữ Yên chợt cười bật thành tiếng, lắc đầu:
- May mắn thôi. Bây giờ đi đâu đây?
- Ăn đã rồi đến Bar chơi một chút.
- Ừ vậy đi…
….
Suốt cả buổi làm việc, Tử DI không hiểu sao lòng lại nóng như lửa đốt không thể chuyên tâm vào làm việc được.
Qúach gíam đã gọi điện cho ông Đình nói Tuyết Y mất tích liên lạc cũng không được…là sao…cậu đã đi đâu? Ông Đình đã cho người đi tìm khắp nơi nhưng vẫn chưa có tung tích gì cả…
Cô ôm đầu chống lên bàn…khổ sở nghĩ ngợi.