Tôi biết bà nói bóng nói gió một vòng cũng không ngoài mục đích khuyên bảo, hy vọng có thể thuyết phục tôi theo Đại Oai về thừa kế gia nghiệp, thấy bà nhất quyết phán quan hệ của tôi và Đại Oai “chắc chắn là vợ chồng”, cho dù giải thích thế nào cũng khó mà xóa tan chấp niệm của bà, thôi thì chẳng thể làm gì khác hơn là chú ý chừng mà nói với bà, cố ý lờ đi sự thất vọng trong mắt bà, kiên định biểu đạt quyết định và quyết tâm mạnh mẽ cả đời hiến thân cho nghiên cứu khoa học của mình.
Đêm đó tôi lập tức mang hành lý về trường, dọc đường Đại Oai đưa tôi về cả hai đều chẳng nói với nhau câu nào.
Ngẩng đầu, thấy cậu ta trầm mặc, cuối cùng tôi lại thấy không đành lòng, lúc tạm biệt cậu ta lại nhịn không được mở miệng nói: “Em vẫn đang duy trì tập nấu ăn, hay là sau khi anh tan ca lại tới chỗ em ăn cơm đi?” Lời nói ra, lại thấy có gì không ổn. Tôi dọn ra khỏi nhà cậu ta cũng là vì muốn tháo gỡ quan hệ của nhau, nếu đột nhiên ngày nào cũng để cậu ta tới đây ăn cơm, chẳng phải lại mắc mứ lấy nhau sao?!
Một trái tim đã hoàn toàn để lại ở London, chuyện cho tới bây giờ, tôi đã không có lòng tin sẽ một lần nữa toàn vẹn lấy trái tim này về. Ban đầu tôi sống cùng Đại Oai là vì mong có thể thông qua việc này mà có được một sự ăn ý cùng tiến cùng lùi nào đó, song mọi chuyện lại nhiều lần thay đổi, sự chấp nhất và đề phòng đối với tình yêu của tôi sau khi trải qua vô số lần kiểm điểm và gây dựng lại, lại lần nữa đạt đến một điểm khó có thể giải thích, vậy, nếu quả có một ngày, vạn bất đắc dĩ, phải tìm một người để kết hôn thì người này tuyệt đối không phải là Đại Oai, bởi vì cậu ấy đối với tôi quá tốt, cũng đã trả giá quá nhiều, như thế quá bất công.
Song cậu ta lập tức ngẩng đầu, nói: “Ừ, mỗi ngày anh sẽ tới đây ăn cơm!”
Nhất thời tôi cảm thấy khổ sở, nhịn không được đưa tay, nắm lấy tay cậu ta, tôi cười, rồi dùng giọng tếu táo nói: “Đợi khi nào anh mang bạn gái cùng đến kiếm cơm đấy!”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi một cái, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay ôm tôi, nói: “Tây Tây, anh chỉ muốn cho em biết, trên thế giới này, không có mình em biết cố chấp!” Nói xong, xoay người rời đi, bước chân kiên định, bóng lưng thẳng tắp.
Trời vừa xẩm tối, nắng chiều vàng óng phết vào trên lưng cậu ta một vầng sáng nhàn nhạt. Tôi chợt nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm về trước, tôi từng hao tổn không biết bao nhiêu thời gian, ngày nào cũng dò la lộ trình của cậu ta, vất vả không muốn người khác biết, ẩn núp xấu hổ dán vào góc tường lén theo dõi hoạt động của cậu ta, tất cả tất cả mọi cố gắng, thật ra, đều chỉ là vì muốn nhìn thấy một cái bóng lưng như vậy sao?!
*
Một ngày kia, ở phòng ký túc của tôi cùng nhau ăn cơm xong, lúc tiễn Đại Oai đi, nghe cậu ta nói muốn đi siêu thị, mua vài thứ. Tất nhiên là không thể đổ cho người khác đành lập tức theo cậu ta đến siêu thị mở ở gần cửa Đông chọn đồ.
Bởi vì lúc này đã không còn sớm, thêm vào đó thời tiết cũng không được tốt nên người trong cửa hàng cũng không quá đông, thưa thớt chỉ vài người. Theo cậu ta chọn xong đồ, đi tới cửa mới phát hiện trời đã đổ cơn mưa to. Con người tôi vốn luôn sơ ý, còn Đại Oai thì chuyên môn “trời trong cũng mang dù, ăn no vẫn mang lương khô”, lập tức lấy cây dù từ trong túi mở ra, rồi vô cùng tự nhiên đưa tay vòng qua eo tôi, chuẩn bị che cho tôi về ký túc.
Chẳng biết tại sao, sau lưng lại có cảm giác là lạ, cứ như bị ai đó nhìn chằm chằm, nhịn không được quay đầu lại, phát hiện quả nhiên là có một người cô đơn đứng một mình ở góc cửa, bình tĩnh nhìn hai người chúng tôi.
Nhìn rõ dáng vẻ của người này, tôi nhịn không được mở miệng chào hỏi: “Mộc Lan!” Phát hiện toàn bộ gương mặt trang điểm cô ấy đã nhòe nhoẹt hết, khó mà nhìn ra dung nhan thanh thủy, tóc tai rối bù xù, ăn mặc quần áo vô cùng đơn giản, trong lúc bất chợt, lại có mấy phần dáng vẻ của năm tháng còn đi học.
Nghe thấy lời tôi chào hỏi, Đại Oai rốt cuộc cũng xoay người lại, nhìn Mộc Lan, lập tức mỉm cười nói: “Trùng hợp quá!” Nụ cười rất niềm nở, chân thành tha thiết, nhưng cánh tay choàng ngang hông tôi vẫn không có ý buông ra.
Nét mặt Mộc Lan rất lạ, bình tĩnh nhìn chằm chằm hai chúng tôi vài lần, ánh mắt cuối cùng quay trở lại gương mặt Đại Oai, nhìn cậu ta, rồi lại nhìn cậu ta, trong ánh mắt dần dần lộ vẻ đau thương gờn gợn, nói: “Em chỉ là muốn trở lại nhìn, những chỗ trước đây đã không chú ý!” Nói xong bỗng nhiên cô ấy không quay đầu lại chạy vào trong màn mưa, sải bước chạy đi.
Vẻ đau thương trong mắt cô ấy chợt lóe lên rồi biến mất theo ánh mắt trực tiếp dồn ép trái tim người khắc, khiến tôi thấy sợ hãi, nhanh chóng đẩy Đại Oai ra, nói: “Mau đi qua đó xem đi!” Thấy cậu ta chần chờ, tôi lại giục: “Em thấy sắc mặt cô ấy không ổn, nhanh đi……”
Cậu ấy như hiểu ra, liền thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Được rồi, anh đi qua đó xem. Tây Tây, em chờ nhé, anh sẽ trở lại ngay!” rồi che dù đuổi theo.
Tôi xoay người đi trở vào siêu thị, hoàn toàn chẳng có mục đích lững thững rong chơi giữa một loạt kệ hàng. Cái TV LCD trên đầu, không ngừng vang lên tiếng của đủ loại chương trình ti vi, cứ như là có người đang đổi kênh, nội dung không ngừng đổi tới đổi lui. Lúc đầu tôi cũng không để ý, nhưng trong giây phút nào đó, tôi bỗng nhiên dừng bước, phát hiện mình lại vào lúc này tại nơi đây, từ trong ti vi thu được một giọng nói hết sức quen thuộc.
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, tôi phát hiện kênh lại bị đổi.
Không biết sức mạnh từ đâu ào đến, bỗng nhiên tôi bất chấp nhảy đến quầy thu ngân, đoạt lấy cái remote từ trong tay một cô thu ngân, vội vàng hỏi: “Cô mới vừa xem kênh nào vậy? Kênh nào?”
Cô gái kia kinh ngạc, lắp bắp nói: “Hình như là, là, tin tức……”
Đúng rồi, là kênh tin tức. Lập tức bấm tới, tôi lập tức nhìn thấy mấy vị quản lý cấp cao của công ty Lương thị đang ngồi, hiện trường có rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn, giống như đang tổ chức một buổi họp báo. Còn cái người mới vừa nói kia đã rời đi, trên màn hình TV, chỉ nghe thấy Kim Quang nói: “Ông Lương Trạm có việc gấp phải đi trước, tiếp theo, để tôi trả lời câu hỏi của mọi người…..”
Chẳng qua đã muộn một bước mà thôi, chuyển kênh rồi, mà cũng không thể nhìn thấy anh……
Nhất thời kích động, tôi gần như là không chút nghĩ ngợi, lập tức để remote xuống, lấy điện thoại di động ra, đùng đùng ấn một dãy số. Thật ra có lẽ đã bốn năm năm tôi không gọi đến số điện thoại này; thật ra cho dù là bốn năm năm trước, bởi vì anh bận rộn, không dám quấy rầy công việc của anh, cho nên suốt thời gian bên anh căn bản đều là anh gọi điện thoại cho tôi, chứ hiếm khi nào tôi gọi cho anh; thật ra trong mấy năm này, tôi đã đổi số điện thoại mấy lần, rất có thể, ngay từ bốn năm năm trước, anh cũng đã đổi số……
Song tôi vẫn cứ như vậy không chút nghĩ ngợi gọi tới!
Nhưng vậy mà không có bất kỳ sự trì hoãn nào, trong nháy mắt điện thoại lại có người bắt máy, nghe thấy chuẩn xác không có lầm là anh ở đầu dây, mở miệng, hơi kinh ngạc vừa hơi lo lắng hỏi: “Là em sao? Tây Tây……”
Dĩ nhiên, anh chắc là biết số điện thoại mới của tôi, vậy ngay cả tôi đã đổi một cái túi xách mới cũng biết.
Tại sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh, muốn nói cái gì chứ?
Ngực tôi đột nhiên bế tắc, đầu óc có chút hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí không cách nào mở miệng nói chuyện. Vội vã cúp máy, tựa vào trên cây cột, hít thở thật sâu. Chỉ chốc lát sau, anh đã gọi điện tới, giọng nói bình tĩnh hẳn, dịu dàng, lại một lần nữa hỏi: “Là em sao? Tây Tây……”
Tôi dùng sức hít vài hơi, rồi mới mở miệng, hướng về phía điện thoại, nói từng chữ từng chữ một: “Em ở trên ti vi nhìn thấy anh……”
Anh hơi sững sờ, nói: “Tây Tây chắc là em xem chương trình tường thuật rồi…… Chỗ của anh đã là nửa đêm rồi!” Tiếng nói vừa dứt, đã nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng nữ đầy ngạc nhiên: “Đã trễ thế này rồi mà còn có điện thoại……”
Dĩ nhiên tôi sẽ không nghe lầm, đây là giọng của Viện Viện, tôi đã quá quen cái giọng này rồi!
Cuối cùng cũng có thể mở miệng, tôi cố gắng nói: “Xin lỗi……” Chẳng biết tại sao, tôi phát hiện giọng mình lại có chút nghẹn ngào.
Nhất thời trầm mặc, chỉ chốc lát sau, anh rốt cuộc lại mở miệng, nói: “Em khỏe không, Tây Tây?”
“Dĩ nhiên, em rất khỏe!” Tôi phát hiện giọng mình ngoài nghẹn ngào, còn có cả run rẩy.
“Em……”
“Không quấy rầy anh nghỉ ngơi, ngủ ngon!” Nước mắt bỗng nhiên không khống chế được mà từng giọt lớn lăn xuống, không cách nào kiên trì được nữa, tôi vội vã cúp máy.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động lại một lần nữa reo lên, tôi không có cách nào nghe, vội vã bấm tắt; điện thoại lại leo lên, tôi nghĩ nghĩ, rồi soạn một tin nhắn gửi qua: “Em rất khỏe, đừng nhớ em!” rồi dứt khoát tắt máy.
Không biết là tôi đã đi khỏi siêu thị lúc nào, vô thức bước dưới cơn mưa. Dù sao cũng là ngày mùa hè, nước mưa rơi lên người lên mặt cũng có cảm giác mát mẻ.
Cõi đời này, luôn có những chuyện, những khoảng cách bất kể ở trong lòng đã chuẩn bị bao nhiêu thời gian, bao nhiêu lần, cũng vĩnh viễn không thể ung dung; vĩnh viễn không thể nào tiếp tục đối mặt.
Tôi biết anh yêu tôi, cũng vì yêu mà anh đã trả giá rất nhiều, cố gắng rất nhiều, song tình yêu dù sao cũng không phải là tất cả, anh có trách nhiệm mà anh phải gánh vác, có con đường mà số mệnh đã định anh phải đi.
Tôi biết tôi yêu anh, vì yêu anh tôi đã phải chịu đựng rất nhiều, kiên trì rất nhiều, song vận mệnh dù sao cũng không phải là một cuộc chơi dễ dàng, nếu mở đầu đã sai lầm, thì sau đó bất luận có cố gắng bao nhiêu, cũng chỉ là càng sai nhiều hơn thôi!
Rốt cuộc vào lúc mưa nặng hạt nhất, tôi lững thững đi tới giữa quảng trường, nhất thời thấy vui mừng, vì vậy mà thật sự trống trải. Rốt cuộc tôi từ từ ngã ngồi trên mặt đất, giữa màn mưa đang tung tóe khắp nơi; rốt cuộc từ từ gục đầu xuống, tựa vào đầu gối, lấy tay che kín khuôn mặt; rốt cuộc cũng có thể khóc thành tiếng, khóc cho thật to, mặc sức tuôn trào.
Buồn bực quá lâu, chịu đựng quá lâu, vậy cho nên, mặc sức tuôn trào cho đáng một lần!
Trong nháy mắt lướt qua màn hình TV, cũng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng thật ra tôi đã thấy rất rõ ràng, tiêu đề của buổi họp báo kia là “Tương lai phát triển của tập đoàn Lương thị dưới tình hình mới”; còn trên cái chỗ chủ tọa trống không kia, có đặt bảng tên anh, chức vụ trên đó là — chủ tịch tập đoàn Lương thị!
Tất cả cũng chỉ là theo tâm ý và lẽ thường ở lại ra đi, sau đó đi tới cuối cùng, vẫn có nước mắt để tuôn trào như thế, thật ra, trái tim vẫn còn sống thì tương lai đời người mới đáng trông mong!
*
Tôi dần dần thấy yêu việc lên lớp dạy học, mỗi tiết 45 phút giảng dạy, tranh thủ dùng 9 tiếng đồng hồ để soạn bài, lúc làm slide, mỗi chi tiết đều căn nhắc tới lui, cẩn thận cân nhắc. Cũng không hi vọng có thể mô tả hết tầng tầng lớp lớp cấu trúc tư tưởng của con người, chỉ mong có thể đem càng nhiều kinh nghiệm thành bại cùng cảm nhận về đời người thẩm thấu qua thời gian, hy vọng có thể làm một cái gậy chống vào lúc người ta phân vân nơi ngã ba đường.
Giữa tháng mười hai, bạn học Đại Oai nhận được mệnh lệnh của nhà phải về quê một chuyến. Tôi biết mẹ cậu ta quả thật đã bắt tay vào thu xếp hôn sự của chúng tôi, nên nhức đầu không thôi, thừa dịp cậu ta về quê, mới khéo léo súc tích bám theo cả buổi, qua mấy lần thoái thác, xin cậu ta nhân cơ hội này, làm sáng tỏ chân tướng.
Cậu ta vươn tay ôm tôi, oán hận không thôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lấy anh thật sự khiến em khổ sở như vậy sao?”
Tôi đành phải cười nói: “Em chỉ lo anh nhất thời không suy xét, mới thấy một gốc cổ thụ siêu vẹo mà đã vội bỏ qua cái cây xanh tươi um tùm thẳng tắp đang chờ ở phía sau……” Kết quả cậu ta nói: “Đây ngược lại vừa khéo là lời anh muốn nói với em!”
*
Tuổi càng nhiều, thật ra càng không thích sinh nhật, cho nên ngày 24 tháng 12 đến, tôi liền vội vã vào phòng thí nghiệm của trường từ sớm để phân tích số liệu, cố ý lờ chuyện này đi, đợi mãi cho đến khi đêm khuya vắng người mới trở về.
Vặn mở khóa cửa, tôi đi vào, theo thói quen ấn công tắc, nhưng vẫn tối đen, không có phản ứng gì.
Tôi nghĩ nghĩ, đèn pin chắc là ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, nên cẩn thận nhớ lại phương hướng và không gian trong đầu, tôi đắn đo, lần theo vách tường, cẩn thận đi về phía phòng ngủ.
Từng bước từng bước đi tới, thật kỳ lạ, sao trước mắt lại lấp lánh một ánh sáng hồng.
Tôi nhất thời kinh ngạc, song ánh sáng cứ dần dần sáng lên, tôi chăm chú nhìn lại, ở giữa phòng khách, lại nhìn thấy một cành hoa tươi màu hồng nhạt đang nở bông chúm chím cắm trong bình thủy tinh. Một nụ hoa vốn đang e ấp, lại ngay vào lúc tôi đến gần mà từ từ, nở ra từng cánh từng cánh một.
Trong lúc tôi vẫn còn đang không ngớt kinh ngạc nhìn đóa hoa trước mắt, bất ngờ một giọng nói từ trong nhụy hoa vang lên, dịu dàng chậm rãi, lại rõ ràng không gì sánh được: “Lúc em nghe thấy tiếng hoa nở, thì hãy tin, đó là một người yêu em đang tỏ tình với em……”
Tôi nhất thời chết đứng, trời ạ, trời ạ, trời ạ……
Tại sao lại là những lời này?
Tại sao trên thế giới này, lại thật sự tồn tại một đóa hoa tươi biết nói như vậy?!
Sau khi kinh ngạc đã đi qua, tôi cẩn thận đánh giá một lát, phát hiện cắm ở trong bình hoa, hóa ra còn có một mấy bông hoa nhỏ nhân tạo, có thể trong nhụy hoa có giấu loa mini, sau đó tôi nhẹ nhàng di chuyển tầm mắt, một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt đã hoen ố theo năm tháng dãi dầu ngay lập tức đập vào mắt.
Đáy lòng hiện lên một điều gì đó khiến người ta khó có thể tin được, nhịp tim tôi đột nhiên có hơi tăng tốc, nhẹ hít một hơi, tôi đưa tay, nhẹ nhàng bóc lấy tờ giấy viết thư, từ từ mở ra, trên trang giấy là một hàng chữ hơi có vẻ trẻ con, nhưng chữ viết trên đó thì có thể nói là rất chăm chút: Lúc cậu nghe thấy tiếng hoa nở, thì hãy tin, đó là một người yêu cậu đang tỏ tình với cậu. Phía cuối thư là một câu lạc khoản rụt rè, run run – lớp 10/6, Lỗ Tây!
Tôi nhịn không được đưa tay, lấy tờ giấy viết thư xuống, nhẹ nhàng dán lên mặt, trong nháy mắt, dường như suy nghĩ ngập màu hồng cùng năm tháng thiếu nữ đã lạc mất nhiều năm này đều xuyên qua đường hầm thời gian, quay trở lại đây, mang theo sự ấm áp đặc biệt, sự chua xót gờn gợn và hương thơm tao nhã.
Cứ tưởng cuộc đời này sẽ không bao giờ khóc nữa, vậy mà trong khoảnh khắc này, lại cứ có nước mắt trong suốt im lặng chảy dọc theo má!
Đây là câu mà tôi đã từng cho là hay nhất trên thế giới, cho nên mới viết lên giấy gửi cho cậu ta!
Đây cũng là câu mà tôi đã từng cho là xáo rỗng nhất trên thế giới, cho nên sau này lớn lên, mỗi lần nghĩ đến là tôi lại thấy xấu hổ!
Đây là câu mà tôi phải dùng cả một xấp giấy viết thư, viết hết lần này đến lần khác, vất vả lắm mới viết được!
Đây là tờ giấy đã khiến tôi nửa đêm còn trợn tròn mắt nhìn trần nhà, sáng sớm đã rời giường chạy vội tới phòng học của lớp bên cạnh vội vàng giấu vào đó.
Thời gian đã lâu, trang giấy đã ố vàng!
Ký ức dài quá, rất nhiều đoạn ngắn, cứ như cuồn cuộn giữa muôn nghìn việc hệ trọng, vượt qua một ngàn một vạn hình ảnh, ai trong đó cũng đẹp lóa mắt, dáng vẻ ai cũng đều như xưa!
Sao lại có thể, sau khi để cho tôi sau khi đã từ từ trải qua bao năm tháng lại một lần nữa gặp lại?!
Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một người đàn ông từ trong bóng tối bước ra, từ từ đi về phía tôi, vươn tay, ôm tôi từ phía sau lưng, từng chữ từng câu nói: “Tây Tây, chúng ta giảm giá được không? Anh muốn nói, bảy ngày nữa là anh đã chờ em đúng sáu năm……”