“Thanh Thanh, ở đây… ở đây thật sự có sao?”
Bạch Thanh Thanh sờ đầu anh: “Anh biết rồi?”
“Dương Xảo Mạn nói hết rồi.” Hoắc tiên sinh thật cẩn thận sờ thêm, mới không tha dời đi. Anh nhìn hoàn cảnh xung quanh, vội vàng cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên người Bạch Thanh Thanh.
Từ khi biết Bạch Thanh Thanh mang thai, Hoắc tiên sinh đã rất rất cẩn trọng.
Anh không dám để Bạch Thanh Thanh rời đi tầm mắt mình nửa giây, luôn gắt gao bắt lấy tay cô, cánh tay dang rộng tạo thành nửa vòng tròn ôm Bạch Thanh Thanh, chỉ cần Bạch Thanh Thanh có ý đồ cởi áo khoác ra, anh sẽ nhạy bén nhận thấy được, hơn nữa còn bóp nát ý định này ôm cô vào lòng.
Rõ ràng buổi tối ở đây rất lạnh, nhưng khi về đến viện nghiên cứu, cả người Bạch Thanh Thanh đều là mồ hôi.
Vừa thấy phía trước có bóng người xuất hiện, Phyliis vẫn luôn chờ ở cửa vội vàng tiến lên: “Thanh Thanh!” Sau đó cô ấy tạm dừng, sắc mặt cổ quái nhìn người đang ôm Bạch Thanh Thanh: “Đây là…”
Hoắc tiên sinh vốn dĩ muốn giới thiệu mình là chồng Bạch Thanh Thanh, nhưng nghĩ kĩ lại thì bọn họ còn chưa làm hôn lễ, chưa lãnh giấy kết hôn, tức khắc buồn bực, nói là bạn trai thì không đủ thân mật như này. Hoắc tiên sinh nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói: “Tôi là ba của đứa bé trong bụng cô ấy.”
Bạch Thanh Thanh: “… Ừm.”
Phyllis hiểu rõ: “Ra là Hoắc tiên sinh, Thanh Thanh đã nhắc về anh với tôi.” Bạn tốt luôn luôn khôn khéo của mình khó có khi phạm sai lầm như này, Phyllis nhớ tới đều không nhịn được khâm phục Hoắc tiên sinh.
Thời điểm bạn tốt nói muốn xuất phát đi tìm tín hiệu để liên lạc với vị Hoắc tiên sinh này, tính toán thời gian, hẳn là cô vẫn chưa ra ngoài, đi nửa đường gặp được vị Hoắc tiên sinh đây… Không nghĩ rằng đối phương có thể đuổi tới từ xa như vậy, Phyllis thực sự khâm phục.
Ba người vào viện nghiên cứu, Hoắc tiên sinh đi nhận đồ dùng sinh hoạt, vào thẳng vòng của Bạch Thanh Thanh.
Chạng vạng, Hoắc tiên sinh vuốt bụng của Bạch Thanh Thanh, không còn quần áo dày cộm che đậy, anh có thể trực tiếp sờ đến làn da mềm mại trên bụng cô, bụng nhỏ vô cùng bình thản, Hoắc tiên sinh sờ lên còn chưa dám tin, bên trong thế nhưng đang có con của mình.
Hoắc tiên sinh sờ soạng vài cái, mới ngẩng đầu không dám tin nhìn Bạch Thanh Thanh: “Trong đây thật sự có… Có con?”
“Kết quả kiểm tra còn đang ở nhà.” Bạch Thanh Thanh véo mặt anh, cười nói: “Nếu anh không chờ được, thiết bị ở đây rất đầy đủ, chúng ta có thể trực tiếp làm lại một lần.”
Hoắc tiên sinh nghĩ nghĩ, sau đó bật cười ha ha.
“Thanh Thanh, em nói xem, đứa bé tương lai của chúng ta là nam hay nữ?”
“Thanh Thanh, nếu là con gái, anh sẽ có thể mua cho nó thật nhiều váy, để nó mỗi ngày đều mặc giống Chúc Chúc.”
“Thanh Thanh, về sau con gái chúng ta có thể gọi anh là ba, hàng ngày anh có thể đưa nó đến nhà trẻ, nhìn con bé lớn lên, sau đó sẽ đánh đuổi đi hết mấy người theo đuổi con bé hì hì hì.”
“Thanh Thanh, nếu là con trai, vậy… Chúng ta sinh thêm một đứa đi!”
Bạch Thanh Thanh tát một cái lên mặt anh, nhéo nhéo: “Ngủ.”
Hoắc tiên sinh “À” một tiếng, ôm cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng kích động trong lòng vẫn chưa bình phục, dường như đã thấy được con gái mặc bộ váy công chúa do anh chọn, bổ nhào vào lòng anh, mềm mại gọi ba.
Cảnh tượng như vậy xuất hiện trong đầu Hoắc tiên sinh vô số lần, không biết qua bao lâu, đến khi anh mở ta mắt, trong phòng hoàn toàn tối đen, Bạch Thanh Thanh bên cạnh đã ngủ rồi.
Phòng trong viện nghiên cứu đều là giường đơn, hai người ngủ có vẻ rất chật chội, Hoắc tiên sinh giật giật cơ thể, chưa kịp giãn ra, đã thấy Bạch Thanh Thanh trong lúc ngủ mơ nhíu mày, anh cả kinh, không dám lộn xộn nữa, lấy tư thế nào ngủ luôn.
Giấc mơ tối nay của Hoắc tiên sinh đều là về con gái.
Đến khi anh tỉnh dậy, bản thân đã chiếm hết cái giường, tay dài chân dài dang ra, Bạch Thanh Thanh không còn ở đây. Anh vội vàng ngồi dậy, chưa rời giường đã thấy được bữa sáng trên bàn cùng với một tờ giấy.
Hoắc tiên sinh rửa mặt xong, thay quần áo đặt bẹn cạnh, ăn sáng xong rồi dựa theo nội dung tờ giấy đi ra ngoài.
Cả đường quẹo trái quẹo phải, cuối cùng mới thấy được bóng dáng Bạch Thanh Thanh trong một phòng thí nghiệm.
Vừa định đi vào chào hỏi, Hoắc tiên sinh liền nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng tương tự, hai người thảo luận một phần báo cáo, không biết nói gì đó, cái tên tóc vàng mắt xanh mặc áo blouse trắng thậm chí còn muốn duỗi tay chạm vào Bạch Thanh Thanh!
Nam phụ trong cuốn hai hiện ra trong đầu Hoắc tiên sinh, anh xém chút đã không nhịn được xông vào, Bạch Thanh Thanh trong phòng thí nghiệm đã thấy anh, tránh khỏi động tác của người mặc áo bluose, tiến về phía anh.
“Anh dậy rồi, ăn sáng chưa?”
“Rồi.” Hoắc tiên sinh nhìn về phía sau cô: “Đó là ai?”
Bạch Thanh Thanh bật cười: “Anh ta là người sáng lập.”
Hoắc tiên sinh nháy mắt bình tĩnh lại, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, anh bất động thanh sắc nói: “Hành lý của anh còn ở khách sạn, em định như thế nào?”
“Dọn đến bên này đi.” Bạch Thanh Thanh nói: “Còn một thời gian nữa mới hoàn thành hạng mục, tạm thời em không thể rời khỏi đây.”
Hoắc tiên sinh có điểm thất vọng, hiện tại Bạch Thanh Thanh đang có con anh, anh có ý muốn Bạch Thanh Thanh cùng anh rời khỏi đây về nhà, tốt nhất là ở nhà suốt chín tháng còn lại mới được, Hoắc tiên sinh sợ xảy ra vấn đề, nhưng ý muốn của Bạch Thanh Thanh càng quan trọng, anh đành lưu luyến không rời từ biết, ngồi vào chiếc xa đi mua sắm.
Vừa ra khỏi phạm vị viện nghiên cứu, tín hiệu khôi phục, điện thoại của Hoắc tiên sinh lập tức vang lên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trong nước.
“Alô?! Hoắc tổng?!” Dương Xảo Mạn hưng phấn nói: “Cuối cùng ngài cũng nhận điện thoại, trợ lý Trương đã mau sẵn vé máy bay, tôi sẽ kêu anh ta quay về ngay.”
Dương Xảo Mạn hỏi: “Tìm được Bạch tiểu thư rồi ạ?”
“Tìm được rồi.” Hoắc tiên sinh nói: “Tôi muốn ở đây một thời gian cùng Thanh Thanh, phạm vi của viện nghiên cứu không có tín hiệu, chuyện trong nước tạm thời giao cho cô.”
Dương Xảo Mạn ngây ra như phỗng: “… Tôi?!”
“Cô và Trương Mặc Thâm (trợ lý Trương).”
Dương Xảo Mạn trợn mắt há hốc mồm: “Chúng tôi!?”
“Đúng vậy.”
“Từ từ, Hoắc tổng, ngài cần phải suy xét rõ ràng đó.” Dương Xảo Mạn vẻ mặt đau khổ: “Bây giờ còn mấy cuộc họp chờ ngài về sẽ mở, phương án hợp tác với Trình thị cũng chưa định được, làm sao Hoắc thị có thể vận hành chỉ bằng chúng tôi chứ?”
Hoắc tiên sinh không chút để ý: “Không phải còn mấy giám đốc sao?”
“…”
Dương Xảo Mạn không dám tin nhìn điện thoại, cô không thấy được người bên kia, nếu không phải số điện thoại giống nhau, giọng nói giống nhau, cô ấy thiếu chút nữa đã cho rằng Hoắc tổng bên ngoài được xưng là cuồng công việc đã bị đánh tráo.
Nhớ lại những lời vừa nãy, Dương Xảo Mạn không phát hiện có chỗ nào sai, cũng không thấy có ám hiệu gì, cô ấy đành phải đáp ứng. Lại hỏi: “Vậy ngài muốn ở bên đó bao lâu?”
Hoắc tiên sinh suy nghĩ một chút, chần chờ nói: “Một hai tháng?”
Dương Xảo Mạn: “…”
Dương Xảo Mạn: “Từ từ, Hoắc tổng…”
Trả lời cô ấy chỉ có tiếng bíp bíp.
Dương Xảo Mạn gọi qua, gọi như thế nào cũng không ai nhận.
Hoắc tiên sinh trả phòng, khi xách hành lý xuống, đụng phải Quách Tử Minh, đối phương cũng xách hành lý giống anh, nhìn qua chắc đã bị kim chủ mới đá rồi.
Vừa thấy anh, Quách Tử Minh theo thói quen nhìn nhìn bên cạnh, không thấy gì hết, trên mặt tức khắc lộ ra trào phúng: “Xem ra quan hệ của anh và… và Bạch tiểu thư cũng không tốt như thế? Hoắc tổng?”
Hoắc tiên sinh gật đầu với anh ta, nhàn nhạt nói: “Thanh Thanh đang mang thai, hoạt động không tiện, loại việc nhỏ này nên để tôi làm mới đúng.”
Không chờ anh ta trả lời, Hoắc tiên sinh đổi hướng, nói: “Còn anh, có cần tôi giúp anh đặt một tấm vé máy bay về nước không?”
Quách Tử Minh: “…”
Quách Tử Minh căm giận kéo vali rời đi.
Hừ.
Hoắc tiên sinh đắc ý xách hành lý của mình lên trấn trên, anh thuận tiện mua một chiếc xe, đi theo xe mua sắm trở về viện nghiên cứu.
Ở đây hơn một tháng, anh không cần làm gì ở viện nghiên cứu, anh không hiểu tí gì về mấy chuyện nhân viên và Bạch Thanh Thanh, thường xuyên lái xe đi xung quanh đây, mỗi lần về đều chở theo một đống đồ, thỉnh thoảng có tín hiệu sẽ nhận điện thoại của Dương Xảo Mạn, từ đây quản lý chuyện của công ty.
Đến khi hoàn thành nghiên cứu, hai người dọn dẹp đồ đạc về nước, bụng nhỏ của Bạch Thanh Thanh đã hơi phồng lên, Hoắc tiên sinh…
Hoắc tiên sinh…
Hoắc tiên sinh hoảng sợ phát hiện sáu khối cơ bụng của mình không còn nữa!
Bạch Thanh Thanh cạn lời sờ soạng bụng anh, xúc cảm mềm mại thoải mái, nhịn không được sờ soạng thêm, mới nói: “Rốt cuộc là em mang thai? Hay anh vậy?”
Hoắc tiên sinh hoang mang.
Bạch Thanh Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Nếu Đỗ Linh không quên, sau khi quay về chính là hôn lễ của chúng ta, anh…”
Hoắc tiên sinh nhanh miệng ngắt lời: “Anh sẽ giảm béo!”
“Thật ra anh không cần miễn cưỡng đâu.”
“Em yên tâm.” Hoắc tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc: “Trước khi hôn lễ của chúng ta bắt đầu, anh nhất định sẽ khôi phục bộ dáng vốn có.”
“Thật?”
“Thật!”
Bạch Thanh Thanh cười nhìn thoáng qua mặt anh, so với hơn một tháng trước, khuôn mặt của Hoắc tiên sinh bất tri bất giác đã mượt mà hơn rất nhiều, ngũ quan vốn sắc bén đã trở nên ôn hòa, nhưng nhìn qua… Có vẻ giống với bản tính của anh.
Bạch Thanh Thanh có điểm đáng tiếc.
Thật ra cô không ngại Hoắc tiên sinh cứ như vậy kết hôn đâu.
Hết chương 58
#xanh