Hắn cũng giống như Ngô Khiêm, sau khi biết tin cô là Sói Đen thì vô cùng bất ngờ, mặc dù lúc trước cô không được lòng Thống lĩnh, nhưng với bọn họ cô ít nhiều cũng để lại ấn tượng tốt, một người phụ nữ thông minh có bản lĩnh.
Bây giờ lại thấy vì cô, mà Thống lĩnh trở nên mất kiểm soát đến độ không ăn không ngủ như vậy, thì càng lo lắng. Chỉ sợ cô xảy ra chuyện không may, thì Thống lĩnh của bọn họ không biết phải làm như thế nào. Lần này cô tỉnh lại, xem như là đã giúp bọn họ một việc lớn rồi.
Ngay sau đó, ánh mắt La Kỳ dừng lại ở trên người Quách Tử Tôn, tiếp đến là Uri.
“Thống lĩnh! Uri tiên sinh..”
Nghe vậy trong lòng Lưu Y càng dấy lên sự tò mò đã có trước đó, ngày cả La Kỳ cánh tay đắc lực của Quách Tử Tôn cũng có thái độ kính trọng với Uri như vậy, còn gọi anh ta một tiếng “tiên sinh”, chắc chắn là người có thân phận rất đặc biệt.
“Thống lĩnh! Chuyện ngài giao phó đã có kết quả rồi!” Giọng La Kỳ trầm thấp vang lên.
Quách Tử Tôn rời tầm mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Y, khi nhìn thoáng qua La Kỳ, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh. Sau đó đưa tay vuốt ve gò má mềm mại của cô, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể…
“Sói con, em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại ngay!”
Đôi mắt Lưu Y không một chút dao động, cô cũng im lặng không nói gì.
Quách Tử Tôn chăm chú nhìn cô trong chốc lát, khuôn mặt dưới ánh nắng mặt trời càng vạn phần xinh đẹp, khiến cho hắn chỉ muốn hôn lên đôi môi căng mọng ấy, nhưng thấy sắc mặt lạnh băng của cô liền cố gắng kìm nén vẻ không vui. Lập tức đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng.
“Cử thêm người canh gác, còn nữa gọi đám bác sĩ đó đến đây, kiểm tra lại cho cô ấy, nếu có vấn đề bất trắc gì thì lập tức gọi tôi.” Quách Tử Tôn đi ngang qua mấy tên đang canh ngoài cửa, lạnh lùng ra lệnh.
Bọn vệ sĩ lập tức cung kính, hạ thấp người.
“Vâng! Thưa ngài.”
...----------------...
Căn phòng chờ rộng đến hơn bốn trăm thước, thông qua cửa kính trong suốt đều nhìn thấy phong cảnh mê người ở bên ngoài, từ vườn hoa xinh đẹp, hồ cá lớn, cho đến bể bơi ngoài trời. Bên trong được thiết kế theo phong cách truyền thống với gỗ Hồ Đào, kết hợp với đá ốp là cẩm thạch Italy, mọi thứ đều vô cùng xa hoa.
Quách Tử Tôn ngồi trên sofa, thân mình cao lớn ngả về sau, gương mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn toát ra khí thế lạnh lùng.
Là Kỳ đứng đối diện hắn, liền nhanh chóng lên tiếng:
“Thống lĩnh, theo như lệnh của ngài toàn bộ công ty chi nhánh và đường dây vận chuyển tiền của Diệp Kiến Bân đã bị đóng băng hoàn toàn, cổ phiếu Diệp thị đã được thu hồi về dưới sự quản lý của Diệp phu nhân. Còn về chuyện của tiểu thư Dư Uyển, hắn ta khai nhận, đêm đó đúng là hắn đã thuê một nhóm người lên kế hoạch để sát hại tiểu thư.”
“Tuy nhiên hắn nói, sau khi thành công tạo hiện trường giả thì tiểu thư đột nhiên trốn thoát, trong lúc hắn cho người đuổi theo thì phát hiện Quách lão gia cũng có mặt ở đường núi đó. Hắn sợ hãi lên đã rút lui, còn ra lệnh thủ tiêu hết đám bắt cóc để tránh làm lộ chuyện.”
Nghe đến đây đột nhiên khuôn mặt anh tuấn liền biến sắc, đôi mắt vốn bình tĩnh kia cũng chợt lạnh đi.
Quả nhiên cha hắn và người đàn bà kia đều có liên quan đến cái chết của Dư Uyển. Tại sao bọn họ lại làm như vậy?
“Chiếc xe thì thế nào?” Sự giận dữ khiến lời nói của Quách Tử Tôn cũng trở nên âm trầm đáng sợ.
“Thống lĩnh… camera hành trình đã bị lấy đi, nhưng tôi kiểm tra thì phát hiện đồng hồ công tơ mét đã đạt đến con số 2000km.”
Đôi mi dày của Quách Tử Tôn khẽ giật nhẹ, đồng tử màu hổ phách loé lên một tia lãnh huyết.
Suốt thời gian gần nửa năm Thiên Thành dùng chiếc Ferrari ở Quách gia còn chưa đến 500km, nếu trừ đi chẳng phải trùng khớp với quãng đường đến núi Tam Hoả sao?
“Ngoài ra người chủ của bãi xe nói, chiếc xe được gửi vào lúc 4 giờ sáng, có một điều làm hắn nhớ rõ là hôm đó thời tiết nắng nóng, đầu xe được cọ rửa vô cùng sạch sẽ tuy nhiên phần dưới bánh xe lại chất đầy bùn, giống như vừa chạy từ nơi mới mưa xong.”
“Ở núi Tam Hoả có một đoạn đường sình, bất kể mưa hay nắng nó đều trong tình trạng ẩm ướt.”
Nhưng tại sao phải cọ rửa đầu xe? Là vì muốn huỷ chứng cứ sao? Lẽ nào người tông phải Dư Uyển khi đó chính là Thiên Thành? Vậy nên câu nói “anh cứu em…” của người đàn bà điên đã nói lúc đó, phải chăng là lời của Dư Uyển nói với Thiên Thành?
Đôi mắt Quách Tử Tôn trong giây lát như đỏ lên, hiện rõ đầy những tơ máu.
“Vâng thưa ngài! Có lẽ là cậu Thiên Thành cũng có mặt ở đó, ngoài ra…” Đến đây La Kỳ có chút khó khăn, bởi lẽ điều hắn sắp nói ra có thể thay đổi cách nhìn đối với một người.
“Cứ nói đi!” Quách Tử Tôn lên tiếng, nhưng nghe kĩ sẽ thấy trong giọng nói hắn có chút thê lương cùng tiều tụy.
“Có một người làm tên là A Phúc, đã đi cùng cậu Thiên Thành trong đêm đó, nhưng sau khi trở về liền biến mất không rõ tung tích. Còn có bà chủ Thẩm ở tiệm mì… cũng trong đêm đó đã rời khỏi Quách gia.”
“Bà chủ Thẩm sao?”
“Tôi có đến tiệm mì gặng hỏi chuyện 12 năm trước, nhưng bà ấy liên tục nói mình không biết gì.”
Ấn đường Quách Tử Tôn hơi nhíu lại…
Trước đây bà chủ Thẩm là vú nuôi của Thiên Thành, Dư Uyển mỗi lần đến chơi đều rất thích bà ấy, Quách gia đối xử với bà ấy cũng rất tốt, không hiểu tại sao với độ tuổi lúc đó bà ấy lại rời khỏi Quách gia để đi mở tiệm mì, lẽ nào là bị ép rời đi? Hay trong đêm đó bà ấy đã vô tình biết được bí mật gì của bọn họ?
Không khí trong phòng dường như bị đóng băng, ngay cả ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ cũng không thể hòa tan đi sự lạnh lẽo bên trong.
Chừng một lát sau, La Kỳ mới lên tiếng: “Thống lĩnh còn một chuyện quan trọng, chuyện này…mời Uri tiên sinh hãy nói.” Dứt lời La Kỳ bèn hướng ánh mắt về Uri đang đứng cạnh mình.
Đầu Uri gật nhẹ, sau đó điềm tĩnh cúi người, rót ra một ly trà, hai tay đẩy về phía Quách Tử Tôn, nói:
“Thống lĩnh, nhờ manh mối của La Kỳ tôi đã phát hiện ra một chuyện vô cùng bất ngờ. 12 năm trước có một số vàng khổng lồ được vận chuyển từ Trung Quốc sang Nga, giữa đường thì biến mất không chút dấu vết. Ngài nói xem, thời điểm đó Trung Quốc và Nga đang cùng chạy đua vũ khí hạt nhân, một bên tham vọng địa chính trị ở Châu Âu, một bên muốn thay đổi hiện trạng tại Châu Á - Thái Bình Dương, vậy thì lý do gì Trung Quốc lại hiến dâng số vàng khổng lồ đó cho đối thủ của mình?”
“Ý chính!” Quách Tử Tôn hạ thấp tầm mắt, nhìn hắn.
“Số vàng đó là của Diệp lão gia, Diệp Thanh Phong. Thời gian vận chuyển cũng chính là đêm mà Diệp Dư Uyển bị bắt cóc.”