Hàng ghế sau yên lặng một giây.
"Sao anh lại cảm thấy như vậy?" Đoạn Hưng Diệp hỏi, "Có biết là ai không?"
Lê Lạc lắc đầu: "Cái đó thì không biết, nhưng mà anh nghĩ đi, trước kia đến cả cảnh sát cũng không tra ra, tại sao bây giờ đến lúc phán định sắp kết thúc rồi thì hắn lại đột nhiên có chứng cứ? Trừ khi có người tiết lộ cho hắn, thì còn có cách nào khác nữa?"
Đoạn Hưng Diệp cau mày, tựa như là vẫn không tin lắm: "Bên cạnh tôi có lẽ là không có loại người này, cũng có khả năng là có người cố ý muốn vu khống cho tôi. Anh Lê, anh có tận mắt nhìn thấy cái mà nó gọi là chứng cứ không? Nội dung là gì?"
Trong lòng Lê Lạc cười lạnh, tên khốn Đoạn Hưng Diệp này, vẫn còn giả vờ với anh, chẳng có gì ngoài việc là muốn anh nói nhiều hơn mà thôi.
"Tôi chẳng phải là tâm phúc của hắn, sao hắn có thể cho tôi nhìn được chứ?" Lê Lạc nhấc ly rượu vang lên, lắc nhẹ, "Tin hay không tùy anh, tóm lại, tôi đề nghị anh nên cẩn thận thì hơn, không có chuyện gì thì nên điều tra lại người bên cạnh mình, đặc biệt là những người quản lí sổ sách cho anh. Lấy vụ án đợt trước của nhà tôi làm gương, anh Đoạn có lẽ hiểu rõ nhất nhỉ?"
Anh khẽ nhấp một ngụm rượu vang, nhìn sắc mặt Đoạn Hưng Diệp khẽ thay đổi.
"Đây là anh Lê có ý ám chỉ sao?"
Lê Lạc: "Trong lòng anh hiểu là được. Người từng phản bội một lần, sao có thể đảm bảo là kẻ đó sẽ không phản bội lần thứ hai chứ?"
Đoạn Hưng Diệp im lặng vài giây, ngửa đầu lên dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi: "Tôi cho là sau khi vợ cũ của tôi rời bỏ tôi, thì không còn phải lo lắng bị người khác phản bội nữa."
Lê Lạc không hề đồng tình: "Làm nhiều chuyện trái với lương tâm, thì đừng sợ gặp phải báo ứng."
Đoạn Hưng Diệp cười thành tiếng, hiếm khi mỉa mai anh lại: "Vậy Lê tiên sinh ban đầu bị em trai tôi phản bôi, lại là bởi vì làm chuyện gì trái với lương tâm đây?"
Lê Lạc trợn trắng mắt: "Cần anh lo chắc."
Anh với Đoạn Minh Dương còn tốt lắm, không ai phản bôi ai cả, còn không phải là do tên khốn nạn trước mặt bày trò sao.
Đoạn Hưng Diệp vẫn cười như cũ: "Được, tôi không lo, nhưng mà anh cũng đừng có trở mặt thật với nó, đừng có quên mục đích hợp tác của chúng ta."
Lê Lạc bực bội mà nói: "Biết rồi, tôi chỉ nói vậy mà thôi, về nhà sẽ đi nhận lỗi với hắn. Anh cũng thấy rồi, hắn đối xử với tôi như thế, sao tôi có thể từ bỏ việc trả thù hắn được?"
Đoạn Hưng Diệp gật đầu: "Anh biết nặng nhẹ là tốt, có điều tôi cũng không ngờ là, nó lại dám đánh anh. Nếu như không phải chính mắt tôi nhìn thấy, tôi thật sự không dám tin."
Lê Lạc: "Bây giờ anh cũng tin tưởng tôi tuyệt đối sẽ không giúp hắn rồi nhỉ?"
Đoạn Hưng Diệp: "Tôi vẫn luôn tin tưởng anh mà, anh Lê."
Lê Lạc cũng phục độ dày của da mặt hắn ta. Nếu như thật sự tin tưởng, sao lại có thể lập tức chạy đến thăm dò một phen ngay sau khi nhận được tin anh đến tập đoàn tìm Đoạn Minh Dương chứ?
Đúng là nói dối không chớp mắt mà.
Chuyến đi trên đường lớn ngắn ngủi này cuối cùng cũng kết thúc tại một con hẻm nhỏ vắng vẻ gần nhà Lê Lạc, Đoạn Hưng Diệp còn không thèm xuống xe, chỉ khách sáo mà tạm biệt đơn giản với anh, liền bảo tài xế quay đầu về, cẩn thận vô cùng.
Lê Lạc vừa mắng chửi vừa nhìn chiếc xe chạy dần xa, chỉ đành khoác chặt áo, dùng chiếc khăn quàng cổ của Đoạn Minh Dương che mặt, vuốt mớ tóc dài, đón nhận từng cơn gió đêm lạnh lẽo của ngày mùa đông, cúi đầu đi bộ về. Cũng may là đêm đã khuya, sự lạnh lẽo lại khiến cho bước chân người qua đường vội vãm nên không có mấy người nhìn kĩ gương mặt anh, suốt dọc đường không hề bị ai nhận ra cả.
Lúc về đến nhà, nửa gương mặt lộ ra bên ngoài của anh sắp bị đông cứng lại, nên nhanh chóng mở lò sưởi đến mức lớn nhất, đợi cho độ ấm trong phòng tăng lên một chút, mới cởi chiếc áo khoác nặng nề ra.
Vừa mới thở hắt ra một hơi, điện thoại liền reo lên.
Tiếng rung của cuộc video call gấp gáp như là đòi mạng, hai chữ "Minh Dương" thật lớn hiển thị trên màn hình tràn đầy khí thế, nhìn thôi cũng cảm thấy rất là áp lực.
Lê Lạc không nhanh không chậm mà rót một ly nước nóng cho mình, cầm ly nước nhấp mấy ngụm, mãi cho đến khi màu môi bị đông đến trắng bệch trở nên hồng hào chút, anh mới ấn nút nghe máy màu xanh.
"Tôi sai rồi."
Câu đầu tiên liền nhận sai ngay, quả nhiên là khiến cho sắc mặt hơi giận dữ của Minh Dương liền ngây ra một lát.
Thần thái của thanh niên trong màn hình ngoan ngoãn, trên gò má của gương mặt trắng nõn nổi lên chút ửng hồng, không biết là do bị gió lạnh thổi hay là do say rượu, hít mấy hơi, bờ môi ướt át hơi nhếch lên, cằm và cổ đều rúc trong chiếc khăn quàng cổ do chính tay hắn choàng lên vẫn chưa kịp gỡ xuống, một đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn một cách vô tội.
Vừa ngây thơ lại quyến rũ.
Đoạn Minh Dương nhìn chằm chằm anh yên lặng một hồi, hỏi: "Buổi chiều anh vừa mới hứa gì với tôi?"
Lê Lạc cầm điện thoại nằm lên ghế sofa, tóc xõa bay bay, sau đó nghiêng người, mặt cách màn hình điện thoại gần thêm một chút, tựa như là muốn nhốt Đoạn Minh Dương vào giữa anh và ghế sofa: "Tôi đi tìm Đoạn Hưng Diệp là có nguyên do mà, cậu có thể nghe tôi giải thích trước rồi hãy mắng được không?"
"Tôi không có định mắng anh." Đoạn Minh Dương nhấc tay thả lỏng cà vạt, cầm lấy ly nước uống vài ngụm, cơ bắp trên cánh tay chắc khỏe nổi lên, hầu kết hiện rõ liên tục chuyển động, sau khi đặt ly nước xuống mới trầm giọng mà nói: "Nói đi, tôi nghe."
Hầu kết giấu dưới chiếc khăn quàng cổ của Lê Lạc cũng chuyển động theo.
Người đàn ông thối tha này, sao mà mỗi một hành động của hắn đều như là đang quyến rũ anh vậy?
Anh vừa thèm thuồng sắc đẹp trước mặt, vừa nói hết tất cả những ngọn nguồn hợp tác với Đoạn Minh Dương, xong rồi còn không quên than vãn: "Hôm đó trong buổi tiệc mừng thọ của ba cậu đã muốn nói với cậu rồi, nhưng mà cậu không chịu nghe, còn bảo tôi đừng nhúng tay vào."
"Bây giờ tôi vẫn là thái độ này." Thần sắc của Đoạn Minh Dương có vẻ cũng không dịu đi được bao nhiêu, "Anh ly gián mối quan hệ giữa hai cha con họ, quả thực là rất thông minh, nhưng có anh từng nghĩ đến, nếu như hôm đó anh chỉ cần có chút sơ hở thôi, thì có lẽ sẽ không ra khỏi căn phòng đó được đâu."
Lê Lạc: "Tôi biết cậu đang lo cho tôi, nhưng mà không phải là tôi vẫn yên ổn sao? Chuyện của ba tôi sao tôi có thể không tham gia vào chứ? Hơn nữa, hôm đó tôi chọn đi bước cờ nguy hiểm như vậy là vì... muốn thể hiện trước mặt cậu một chút, lấy công chuộc tội."
Đoạn Minh Dương: "Anh Lê, tôi có lẽ là đã nói rất rõ ràng, anh không có sai, tôi không hề trách anh, nếu như nhất định có người sai thì, cũng là do tôi sai."
Lê Lạc cúi đầu chôn mặt vào trong khăn quàng cổ, thấp giọng làu bàu: "Cậu rõ ràng là đang trách tôi, hiểu lầm giữa chúng ta đều giải thích rõ ràng rồi mà cậu còn không chịu làm lành với tôi. Tôi thích cậu đến như vậy mà, đồ vô lương tâm."
"Tôi không phải..." Đoạn Minh Dương khựng lại, qua mất mấy giây, hắn mới khẽ thở dài một hơi: "Anh vẫn giống hệt như trước đây vậy."
Lê Lạc: "Hửm?"
Đoạn Minh Dương: "Vẫn luôn thích treo những lời yêu thích bên môi, trước mặt tôi tựa như là rất nghe lời tôi, rất ỷ lại vào tôi, nhưng mà thực tế thì, anh lại rất bướng bỉnh."
Lê Lạc: "Cậu không thích tôi như vậy?"
"Tôi không có ý này." Đoạn Minh Dương rũ mi, "Tôi chỉ là cảm thấy, thái độ của anh đối với tôi bây giờ, giống hệt như trong quá khứ."
Lê Lạc hơi ngây ra, đầu óc suy nghĩ một hồi mới hiểu ra được.
Thái độ giống trong quá khứ, cũng có nghĩa là, kết cục có lẽ cũng sẽ giống như quá khứ.
Hai người họ tựa như là rơi vào một vòng tuần hoàn không thể gỡ ra được, chỉ cần anh hơi thể hiện chút tình yêu và sự ỷ lại vào Đoạn Minh Dương thôi, Đoạn Minh Dương sẽ liên tưởng đến quá khứ, tiếp đó mà nghi ngờ tấm chân tình của anh, lo lắng kết cục của họ, chần chừ không chịu bắt đầu lại với anh.
Bởi vì không muốn kết thúc với anh một lần nữa.
Muốn trách chỉ có thể trách, anh là người mở màn vòng tuấn hoàn xấu xa này, ngay từ lúc bắt đầu, đã không xây dựng sự tin tưởng cơ bản giữa hai người thật tốt, trong miệng luôn tràn đầy tình yêu toàn là sự giả dối, cho nên đến lúc anh bắt đầu thật lòng thật dạ nói yêu, Đoạn Minh Dương đã rất khó để tin tưởng anh rồi.
Sau này lại càng không dễ tin nữa, sự tin tưởng mỏng manh và không ổn định này lại bị những hiểu lầm đánh cho vỡ vụn.
Trong khoảng thời gian năm năm này, Đoạn Minh Dương đại khái có lẽ đều cho là mình bị lừa, nhưng vẫn gom góp trái tim đã vỡ vụn lại, đi tìm anh một lần nữa, cẩn thận lại kiềm chế mà thăm dò tình cảm của anh, mong muốn tìm ra chút chứng cứ chứng minh anh đã từng yêu hắn.
Nhưng mà anh lại đối xử với Đoạn Minh Dương như thế nào chứ?
Lê Lạc ngẫm lại, dường như... không hề có một câu tốt đẹp nào đáng để Đoạn Minh Dương tiếp tục tình cảm với anh cả.
Hai người họ cứ năm lần bảy lượt mà bỏ lỡ cơ hội tốt để xây dựng sự tin tưởng vững chãi, nên mới đi đến bước đường ngày hôm nay, không biết nên sửa lại như thế nào, cũng không biết nên tiếp tục như thế nào nữa.
"Vậy, nếu như tôi có thể chứng minh là tôi từng yêu cậu, thì cậu có bằng lòng làm lành với tôi không?" Anh ôm một tia hi vọng mà hỏi.
Nếu như nguồn gốc của tất cả mâu thuẫn đều bắt nguồn từ những nghi ngờ ban đầu, vậy thì quay về điểm bắt đầu, làm thật rõ lúc bắt đầu và quá trình phát triển tuyến tình cảm của anh. Để cho Đoạn Minh Dương biets được, ban đầu anh cũng không phải là lừa hắn từ đầu đến cuối.
Đoạn Minh Dương hỏi lại: "Anh làm sao để chứng minh?"
Lê Lạc nghĩ ngợi một lát: "Ví dụ sinh nhật năm đó của cậu, tôi đặt bánh kem cho cậu, ở cùng cậu suốt đêm, lúc đó thì đối với cậu, tôi đã có——"
"Chỉ có năm đó thôi, sinh nhật của những năm sau, anh đều nuốt lời." Đoạn Minh Dương ngắt lời anh, "Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ, tôi đã không còn chắc chắn được, hôm đó là thực sự cười với tôi từ tận đáy lòng, hay là sự tô đẹp cho kí ức của tôi mà thôi."
Lê Lạc hoảng: "Vậy những lời tôi nói lúc tôi lên giường với cậu lần đầu tiên thì sao? Không thể nào là giả đúng không, đừng có nói với tôi là cậu cũng không nhớ rõ nữa."
Đoạn Minh Dương: "Hôm đó anh uống say bí tỉ, nói rất nhiều lần thích, cũng nói rất nhiều lần là ghét, sao tôi có thể phân biệt được lời nào là thật lời nào là giả? Hơn nữa bất kể là lời nói nào, thì tôi cũng không còn chứng cứ nữa rồi."
"Cậu nói dối." Lê Lạc lập tức vạch trần hắn, "Không phải là cậu cũng quay clip rồi sao? Hơn nữa trước kia cậu cũng nói, cậu coi clip nó rất nhiều lần."
Đoạn Minh Dương nghe xong, không biết tại sao lại yên lặng, qua một lúc mới nói: "Xin lỗi, tôi đã nói dối, rất lâu về trước tôi đã xóa mất rồi, chưa từng xem lấy một lần."
"Cái gì? Cậu vậy mà lại xóa rồi? Cậu chẳng phải là..." Chẳng phải là rất yêu tôi sao? Sao lại xóa mất clip có tính kỉ niệm như vậy chứ?
Lê Lạc ngẫm nghĩ một lát, chợt bừng tỉnh: "Lẽ nào là bởi vì hôm đó tôi mắng cậu nên rất giận, mới xóa clip sao?"
"Không phải." Sắc mặt của Đoạn Minh Dương trong điện thoại đột nhiên trở nên có chút trắng bệch, "Tóm lại tôi đã xóa sạch sẽ rồi, nhắc nữa cũng không còn ý nghĩa gì hết."
Nhưng Lê Lạc cứ muốn nhắc: "Clip đó rốt cuộc là cậu quay cái gì vậy?"
Đoạn Minh Dương lắc lắc đầu, rõ ràng là không muốn nói nhiều thêm về vấn đề này nữa, nói: "Đã rất trễ rồi, tôi phải đi ngủ, anh cũng nhanh đi ngủ đi, tám giờ sáng mai còn có lịch trình nữa."
Lê Lạc thấy hắn cố chấp như vậy, sợ lại khiến cho hắn không vui, nên chỉ đành tạm thời thỏa hiệp: "Được rồi, nếu như không ngủ được, nhớ gọi điện cho tôi, tôi lập tức bay qua đó làm ấm giường cho cậu, đừng uống thuốc ngủ nữa."
"... Ừm."
Đợi cho cúp điện thoại rồi, Lê Lạc mới chợt phản ứng lại, sao Đoạn Minh Dương biết là ngày mai anh có lịch trình?
Biết thì thôi đi, đến cả thời gian cũng nhớ rõ như vậy... Người đàn ông này, đúng là càng ngày càng dễ hiểu mà.
Anh vốn định ngoan ngoãn nghe lời mà đi ngủ, nhưng mà sự mập mờ như gần như xa này của Đoạn Minh Dương thực sự khiến cho tim anh ngứa ngáy, chần chừ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn bướng bỉnh thêm một lần nữa:
Anh mở đoạn clip quay lén đó ra.
Clip là trước kia chuyển từ chỗ Đoạn Minh Dương sang, quay lại trọn vẹn cả quá trình buổi tối hôm đó, dài khoảng ba bốn tiếng đồng hồ. Lê Lạc mở từ đầu ra xem, anh ngồi trên sofa, vắt chân cầm điện thoại, nhìn xem mình làm thế nào quấn lấy Đoạn Minh Dương lên giường tựa như là đang xem phim s.ex vậy.
Nếu như là lúc trước, anh chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu với nội dung đoạn clip, nhưng bây giờ xem, lại là một tâm trạng khác, thậm chí anh còn cảm thấy, sau này lúc lên giường với Đoạn Minh Dương, có thể lấy đoạn clip này ra góp vui.
Đoạn clip vừa mới bắt đầu, bên trong màn hình anh thực sự là uống say bí tỉ, nắm đấm mềm nhũn đấm loạn trên người Đoạn Minh Dương, tức giận bừng bừng mà mắng những câu như "Không tim không phổi", "Cậu không cười được một cái hay sao, ghét chết đi được", "Cậu xem tôi là cái gì chứ", sau đó anh tăng tốc thêm khoảng một tiếng nữa, anh thấy mình rõ ràng là đã mơ mơ màng màng đến mức không biết phương hướng nữa rồi. Cả người đều bị Đoạn Minh Dương đè, giấu mình trong mền, ôm lấy cổ đối phương không ngừng mà nói những lời say như "Minh Dương tôi yêu cậu lắm", "Cậu phải yêu tôi cả đời".
Lúc này, Đoạn Minh Dương với tay lấy điện thoại đặt trên đầu tủ cạnh giường.
Đến rồi! Lê Lạc vỗ đùi một cái, lập tức mở âm lượng điện thoại đến mức lớn nhất, trở về tốc độ bình thường, chăm chú nhìn vào màn hình.
"Nói lại một lần nữa." Đoạn Minh Dương cầm điện thoại, chỉ quay mỗi mặt anh.
Anh trong đoạn clip hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của camera, ngoan ngoãn mà nghe theo mệnh lệnh: "Yêu cậu... Ưm ưm... Minh Dương... Tôi vĩnh viễn yêu cậu... muốn ở bên cậu cả đời..."
"Có lừa tôi hay không?"
"Không có..."
"Nếu như anh lừa tôi thì sao?"
"Không đâu mà... Ư... Nếu như lừa cậu, thì tôi... ra đường bị xe——Ưm..."
Đoạn Minh Dương bịt miệng anh lại, không cho anh tiếp tục nói.
"Nếu như lừa tôi, thì cứ vĩnh viễn lừa tôi, được không?"
Anh gật gật đầu.
"Tôi quay lại rồi, anh không được nuốt lời."
Đoạn Minh Dương buông tay ra, đặt điện thoại về vị trí cũ, cúi người xuống, hôn môi anh, má anh, trán anh, quyến luyến và dịu dàng.
Lê Lạc lại nhớ về câu nói mà Đoạn Minh Dương từng nói: Hôn là yêu, quan hệ là tìn,h dục.
Anh trong đoạn clip có lẽ cảm nhận được, nhắm mắt tìm kiếm bờ môi của người trên thân, trong miệng vẫn thầm thì: "Tôi không có lừa cậu... Tôi yêu cậu lắm..."
Nói xong một hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, anh lại cau mày than vãn: "Sao cậu không nói yêu tôi... Có phải là cậu... không yêu tôi... Tôi biết ngay mà..."
Đoạn Minh Dương nhéo nhéo mặt anh, tiếp đó nắm lấy bàn tay trái của anh, in một nụ hôn lên vị trí ngón giữa.
Cùng lúc đó, tấm lưng rộng lớn đang nằm trước với camera hơi rung lên, trong giọng nói mang theo ý cười dễ nhận ra, trên mặt chắc là cũng đang treo một nụ cười:
"Đợi ngày mai anh tỉnh rượu rồi, tôi lại nói với anh."
Danh Sách Chương: