Beta: Caryn
———
Cậu với Nguyễn Sơ Tinh không có cảm giác là một đôi?
Đàm Tễ vừa tắm xong liền ngồi trên sofa của mình. Ngoài cửa vang lên âm thanh mở khóa, Nguyễn Sơ Tinh cầm theo mấy hộp mứt đi vào: "Em tới dọn đồ giúp anh."
Có lẽ cô cũng vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm, làn da như có thể véo ra nước. Đàm Tễ nghĩ nghĩ, sau đó kéo cô đến phòng tập nhảy của mình.
Bốn vách tường đều là gương, vì vậy mà nhìn cũng rất rõ.
"Em nhìn xem chúng ta có tướng phu thê không."
"......" Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt, cậu lại nói nhảm gì vậy!
Đàm Tễ bắt đầu làm nũng: "Bọn họ nói chúng ta không có cảm giác như đang yêu đương, còn nói anh sẽ không thu phục được đại tỷ cao lãnh như em."
Thì ra là vì bình luận của dân mạng.
Nguyễn Sơ Tinh vừa định an ủi cậu vài câu, thế mà cậu lại thổi hơi vào tai cô: "Bọn họ nói bậy đúng không, hôm qua anh còn đè em mà."
"......"
Nguyễn Sơ Tinh cúi đầu, muốn giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Không nghĩ tới thứ gì đứng trước gương cũng lộ ra, Đàm Tễ nhịn không được mà cười: "Dáng vẻ em đỏ mặt thật dễ thương."
"Câm miệng." Cậu càng ngày càng xấu xa thật đó.
Đàm Tễ đè cô trước gương: "Ngày hôm qua hình như cũng giống vậy đúng không?"
Da thịt lộ ra của cô lặng lẽ phiếm hồng, cô cũng không dám ngẩng đầu lên. Đàm Tễ cắn lỗ tai cô: "Bọn họ căn bản không biết em ở trước mặt anh có bao nhiêu mềm mại, bao nhiêu đáng yêu."
"Đàm Tễ!" Giọng nói của Nguyễn Sơ Tinh vì khẩn trương mà hơi run: "Anh mà nói bậy là em sẽ không để ý đến anh nữa."
Nói xong câu đó cô liền phát hiện mình đã bị Đàm Tễ đồng hóa, sao cô lại dùng lời trẻ con như này đi uy hiếp người khác chứ?
May mắn là Đàm Tễ vẫn nghe lời cô: "Anh không nói nữa."
Dù sao cũng đã nói xong rồi, cậu yên lặng bổ sung trong lòng.
Đàm Tễ vén tóc cô lên, hôn từ cổ của cô xuống dưới, rất nhanh đã lột sạch người cô.
"Đừng ở chỗ này." Cô sẽ không có mặt mũi gặp người khác mất.
"Em như vậy hoàn toàn không có sức thuyết phục đâu."
......
Thật quá đáng.
Nguyễn Sơ Tinh đột nhiên cảm thấy Đàm Tễ đi đóng phim cũng khá tốt, ít nhất là ngày đầu tiên khi cậu đi cô đã nghĩ như vậy. Mặc kệ là Đàm Tễ gửi tin nhắn gì cho cô, cô cũng không trả lời.
Nguyễn Sơ Tinh cưỡng ép mình quên đi đoạn ký ức thẹn thùng đó, nhưng lúc rửa mặt nhìn vào gương cô lại nhớ đến bộ dáng mình bị cậu làm cho cao trào vào đêm qua, mở mắt là có thể nhìn thấy biểu cảm chìm đắm của mình.
Cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi.
Điện thoại lại không ngừng hiện lên tin nhắn ——
[Em ơi, anh tới rồi.]
[Còn giận anh sao?]
[Xin lỗi em, bảo bối, anh thật sự sai rồi. Anh không nên dùng ngón tay......]
[Nhưng anh nhớ, đêm qua em gọi anh là 'chồng' đó.]
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thoáng qua liền hận không thể đâm đầu vào sofa, sao cậu lại nhắc lại chứ? Chắc chắc là Đàm Tễ cố ý, trong khoảng thời gian này thứ đa dạng gì cậu cũng học được hết.
Mà cô cũng muốn điên rồi.
Một tháng ở đoàn phim thật sự rất bận, thời gian mỗi ngày Đàm Tễ gọi cho cô cũng ngắn lại. Vất vả lắm mới được đóng máy, ngay cả tiệc đóng máy cậu cũng không tham gia mà trực tiếp quay về trước.
Đàm Tễ vội vàng đến tiệm hoa mua một bó hoa hồng, sau đó trực tiếp mở cửa nhà Nguyễn Sơ Tinh ra. Lúc này chắc là cô đang ngủ trưa, Đàm Tễ liền muốn cho cô một kinh hỉ.
Kết quả cửa vừa mở ra, cậu nhìn thấy một cậu nhóc ngồi trước bàn, tò mò mà nhìn về phía cậu: "Chị ơi, ai vậy ạ?"
Cả người Đàm Tễ không ổn lắm, cũng hỏi Nguyễn Sơ Tinh: "Em à, con ai đây?"
Nguyễn Sơ Tinh: "......"
Cô đi tới cầm lấy hoa hồng trong tay Đàm Tễ, cậu chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Ôm một cái, hôn một cái đi."
"Có trẻ con ở đây." Nguyễn Sơ Tinh đem hoa bỏ vào bình: "Đây là em họ em, đến đây chơi nửa ngày thôi, tối ba nó sẽ đến đón nó đi."
Cô nhìn về phía Tiểu Dương: "Anh trai này chính là bạn trai của chị."
Tiểu Dương vô cùng ngoan ngoãn: "Chào chú."
Đàm Tễ: "......"
Cậu rất không thích đứa bé này, trực giác nói cho cậu biết Tiểu Dương sẽ đoạt chị với cậu.
Quả nhiên khi xem TV, đứa bé liền vươn hai tay ra: "Chị ôm em được không ạ."
Đàm Tễ trừng mắt nhìn nó: "Để anh ôm nhóc cho."
Còn chưa đụng vào nó, Tiểu Dương liền òa khóc. Nguyễn Sơ Tinh nhanh chóng cầm bánh tới: "Em ăn không?"
"Chị đút cho em được không?"
"Được, để chị đút cho em." Nguyễn Sơ Tinh ngồi xổm xuống, kiên nhẫn mà đút cho thằng bé ăn.
Đàm Tễ bất mãn: "Anh cũng muốn được đút."
Tiểu Dương lạnh lùng nhìn cậu: "Chú có biết xấu hổ không vậy, lớn vậy rồi mà còn muốn chị đút à."
"......" Tức giận.
"Chị có thể chơi xếp hình với em được không?"
"Chị có thể lấy nước giúp em không?"
"Chị ơi, nếu lát nữa em không về, em có thể ở lại nhà chị một đêm không ạ?"
Đàm Tễ không thể nhịn được nữa, cậu đoạt lời của Nguyễn Sơ Tinh: "Không được, nay chị với anh bận rồi."
"Bận gì ạ?" Tiểu Dương chớp chớp mắt.
Đàm Tễ còn chưa nói, Nguyễn Sơ Tinh đã nhanh tay che miệng cậu lại, nhẹ giọng nói: "Không được nói bậy trước mặt con nít."
"......" Cậu vô tội, cậu không muốn nói bậy trước mặt trẻ con, rõ ràng là cô hiểu sai mà.
Sau khi xác định Đàm Tễ sẽ không nói lung tung cô liền buông tay ra, ngồi xổm xuống nói với Tiểu Dương: "Không được đâu, tối em phải về nhà, nếu không mẹ em sẽ lo lắng đó."
"Nếu mẹ em đồng ý thì sao?"
"Vậy cũng không được, nếu em ở đây thì bạn trai chị sẽ không vui." Nguyễn Sơ Tinh sờ đầu thằng bé.
Tiểu Dương hung hăng trừng mắt nhìn Đàm Tễ, cậu liền làm mặt quỷ với nó.
Tên quỷ đáng ghét này một chút cũng không muốn người khác gọi cô là chị.
"Lần sau em lại đến chơi được không?"
Đàm Tễ trừng mắt nhìn Nguyễn Sơ Tinh, trên mặt giống như viết: 'Anh không cho phép, nếu em cho nó tới anh sẽ không để ý đến em nữa.'
Nguyễn Sơ Tinh đương nhiên nói: "Được chứ."
"......" Tức chết rồi.
Quỷ mới biết Đàm Tễ phải nhịn tên quỷ nhỏ này cỡ nào, đến khi ba thằng bé tới đón, cậu còn muốn nói với người ta: "Lần sau đừng có ném con nít đến chỗ vợ tôi nữa nhé?"
Nguyễn Sơ Tinh đóng cửa lại, sau đó lấy nguyên liệu nấu cơm tối từ tủ lạnh ra: "Đàm Tễ, ra được rồi đó."
"Đàm Tễ?"
Nguyễn Sơ Tinh kêu hơn nửa ngày bên trong cũng không động tĩnh, cô cởi tạp dề ra rửa tay, sau đó đẩy cửa ra, muốn xem coi rốt cuộc cậu đang làm gì.
Đàm Tễ tức giận mà ngồi ở mép giường: "Em dỗ anh được không?"
"......"
"Em ôm anh được không? Hôn anh được không? Có thể đút anh ăn không?" Cậu ghen ghét muốn chết: "Có thể cho anh ngủ lại không?"
Nguyễn Sơ Tinh sớm đã nói: "Anh ghen tị với con nít à?"
"Nó là một đứa bé hư." Đàm Tễ không cao hứng: "Sau này chúng ta đừng sinh đứa bé như vậy."
Nếu không nó đoạt cô đi, cậu sẽ rất khổ sở.
Mặt Nguyễn Sơ Tinh đỏ lên: "Em nói sinh con cho anh từ lúc nào chứ?"
Nghĩ xa thật.
"Vậy sau này chúng ta cứ tận hưởng thế giới của hai người đi, như thế sẽ không có ai đoạt em với anh nữa." Cậu nói rất nghiêm túc.
Quỷ ấu trĩ.
Nguyễn Sơ Tinh lười phản ứng cậu.
Đàm Tễ đi qua giúp cô xắt rau, Nguyễn Sơ Tinh cầm dao nhìn cậu một cái: "Lần này không cho phép nhúc nhích lung tung, để em nấu ăn xong đã."
"Được rồi, đã lâu anh chưa được ăn đồ ăn em làm." Đàm Tễ cầm lấy dao trong tay cô, vừa cắt rau vừa nhìn cô.
"Đừng nhìn em nữa, không là cắt trúng tay đó.
"À." Đàm Tễ cúi đầu, đột nhiên nhịn không được cười rộ lên, nhìn qua có vài phần ngu ngốc.
Nguyễn Sơ Tinh bất đắc dĩ: "Cắt rau mà cũng có thể khiến anh cười như vậy, anh là đứa ngốc sao?"
"Không phải, em có cảm thấy bây giờ chúng ta rất có cảm giác gia đình không?" Đàm Tễ nâng gương mặt tươi cười lên: "Qua thêm một thời gian, anh mua một căn phòng lớn hơn được không?"
Gia đình? Nguyễn Sơ Tinh đột nhiên có chút đau lòng: "Được thôi."
Cô xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của Đàm Tễ, nở một nụ cười với cậu.
Đại khái là được nghỉ ngơi một tuần, Nguyễn Sơ Tinh biết được bà ngoại ở nông thôn không cẩn thận té ngã, cô lập tức mua vé về thăm bà. Đàm Tễ nghe xong cũng muốn đi: "Bà ngoại không sao chứ?"
"Không nghiêm trọng đâu, em đi chăm bà mấy ngày đã." Nguyễn Sơ Tinh thu dọn đồ đạc, "Không phải ngày mai anh ra nước ngoài tham gia hoạt động sao? Ngoan ngoãn nhé? Lần sau em mang anh đi gặp bà ngoại, rồi giới thiệu anh với bà."
Đàm Tễ có chút không vui, nhưng vẫn nghe lời cô: "Vậy em hôn anh một cái đi."
Nguyễn Sơ Tinh hôn lên mặt cậu một cái.
"Ôm một cái."
Thật dính người mà, cô bất đắc dĩ mà ôm cậu một lát.
Đàm Tễ cùng ngày ngồi trên phi cơ đi Paris, chuyện đầu tiên khi đến khách sạn là gọi điện cho Nguyễn Sơ Tinh. Điện thoại vừa hiện lên giao diện, cậu liền phát hiện bên kia đang là rạng sáng, vì thế liền tắt đi.
Không có Nguyễn Sơ Tinh bên cạnh câu hơi không quen, buổi tối cũng ngủ không được.
Sáng hôm sau cậu đi rửa mặt, liền dùng điện thoại gọi cho Nguyễn Sơ Tinh, nhưng lại không ai nhấc máy. Kỳ lạ, không trả lời tin nhắn, điện thoại cũng không nghe, cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, Đàm Tễ nhìn người tới qua mắt mèo, sau đó duỗi tay mở cửa ra.
"Lát nữa có phỏng vấn đó."
"Ừ."
Thẩm Giai Giai chớp chớp mắt, hả? Có vẻ tâm trạng cậu hôm nay hình như không tốt lắm? Cô ấy dùng đầu ngón chân cũng biết là do hôm nay Nguyễn Sơ Tinh không ở đây.
Cô ấy ho khan một tiếng: "Vậy tôi gửi thông tin cho cậu nhé."
Thẩm Giai Giai dùng điện thoại gửi thông tin cho cậu, hiển nhiên lực chú ý của Đàm Tễ không đặt lên vấn đề cô nói.
Cô ấy bất đắc dĩ hỏi lại: "Hôm nay cậu mặc đồ gì vậy?"
"Tùy tiện đi, cô xem đó mà làm."
"......" Trong lòng cô ấy rất khổ, nhưng cô ấy không nói.
Phóng viên truyền thông trong nước rất thích Đàm Tễ, cô ấy nghĩ đến lát nữa Đàm Tễ ngọt ngào sẽ trò chuyện với mình liền phấn khích.
Nhưng là tưởng tượng lại rất khác so với hiện thực. Nhìn Đàm Tễ đang ngồi trên ghế sofa, phóng viên thầm nghĩ.
Này...... Sao lại thế này?
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo lên nhau. Cậu mặc áo sơ mi đen, cả người có vẻ tự phụ lạnh nhạt, quang thân lộ ra cảm giác áp bức.
Cầu vồng nhỏ của mọi người đâu rồi? Đều là giả sao huhuhu.
Một tay Đàm Tễ đỡ má, một tay khác nghịch điện thoại. Bộ dáng này thật sự là hiếm thấy, dù ảo tưởng của phóng viên tan biến nhưng vẫn bị vẻ đẹp trai của cậu mê hoặc đến mức không khép được chân.
"Đàm tiên sinh, xin hỏi bây giờ có thể phỏng vấn không?"
"Đợi chút."
Khi nói chuyện cậu mang theo chút cảm giác ra lệnh, khiến người khác không thể không phục tùng.
Phóng viên nhịn không được thở dài, thì ra thiết lập Đàm Tễ ngày thường đều là giả, nói không chừng cậu còn không coi ai ra gì mà ngầm mắng fans đấy. Cô ấy còn chưa tưởng tượng xong, liền thấy sắc mặt Đàm Tễ đột nhiên thay đổi.
Cậu thấy cuộc gọi đến mắt liền sáng lên, ngay cả vẻ âm trầm cũng biến mất: "Sao em không nghe điện thoại của anh? Bên kia em sao rồi? Có xảy ra chuyện gì không?"
"Vừa rồi em không để ý điện thoại thôi."
Lúc này Đàm Tễ liền yên tâm.
"Bên đó anh có ngoan không?"
"......" Cậu chột dạ một chút, "Đương nhiên ngoan rồi, anh nhất định sẽ nghe lời bọn họ."
"Vậy là tốt rồi." Bởi vì lo lắng cho cậu, Nguyễn Sơ Tinh băn khoăn, khi cúp điện thoại liền hôn tạm biệt một cái.
Sao cô lại ngày càng trẻ con thế này.
Ý cười nơi đáy mắt Đàm Tễ như muốn tan ra, cô hôn cậu! Cậu bỏ điện thoại xuống: "Không phải muốn phỏng vấn sao? Lúc nào cũng được."
"......" Rốt cuộc là ai khiến Ma Vương biến thành tiểu cầu vồng vậy?