"Ngày hôm sau quả nhiên phụ hoàng đã đến, ta rất vui.
Nhưng phụ hoàng vừa vào điện thì chỉ ngồi ở một chỗ, không nói gì cả, cũng chưa từng đến gần nhìn ta.
Mẫu thân rất sợ hãi, đứng một bên hầu hạ nơm nớp lo sợ, ta cũng rất sợ hãi, nhưng cơ thể thật sự rất khó chịu, ta thật sự rất muốn phụ hoàng có thể ôm ta một chút.
Thế nên ta đã lên tiếng, kết quả phụ hoàng lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn trên giường, nói một câu, ổn nữa thì trục xuất mẫu tử các ngươi ra khỏi cung đi.
Khi đó ta không biết trục xuất khỏi cung có ý nghĩa gì, nhưng nghĩ hẳn nó rất nghiêm trọng nên không dám nói tiếp nữa.
Cũng không biết sao nữa, nhưng câu nói đó, cái liếc mắt đó, khi ta lớn lên thậm chí không những không quên mà ngược lại càng ngày càng rõ ràng hơn.
Cũng khiến ta càng ngày càng sợ hãi.
Sau này trong rất nhiều lần cung yến, phụ hoàng quan tâm cuộc sống hàng ngày ăn uống hàng ngày của ta trước mặt mọi người, ta chẳng những không vui mà ngược lại còn thường xuyên nghĩ đến chuyện bị bệnh."
Đại hoàng tử nói, Minh Tô vẫn không cắt ngang mà chỉ lẳng lặng nghe.
Hắn nói xong, cười nói: "Lạ thật đấy.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, mắng một câu mà thôi, có lẽ hù chỉ là lời dọa trẻ con nhưng ta lại không thể quên được.
Sau khi mẫu thân mất đi, phụ hoàng cũng không hề thương tâm.
Hôm người hạ táng là ngày mưa, ta nhớ rất rõ người được chôn trong trong lăng viên hoàng thất, chôn cất ở nơi rất hẻo lánh, mộ bia cũng rất qua loa, như chỉ là một cung nhân tầm thường vậy.
Ta vô cùng khó chịu, quay về cung chỉ cảm thấy không còn chỗ dung thân, bèn muốn đi tìm phụ hoàng xin hắn phái ta đi.
Kết quả, phụ hoàng lại ở trong cung Thuận phi, cùng nàng ta uống rượu xem múa hát."
Đại hoàng tử nói đến đây thì dừng.
Minh Tô cũng không biết nên nói gì, mẫu thân mất, phụ thân lại ở bên người khác uống rượu mua vui, dù đổi lại là ai thì cũng không mấy vui vẻ.
Sau một lúc lâu, tên đạo trưởng đó vào điện, đại hoàng tử khe khẽ thở dài, nói: "Trên yến trừ tịch ta biết là muội cố ý làm như vậy, nhưng hoàng hậu nương nương đối xử với ta rất tốt, muội lại được lớn lên dưới gối người nên lần này ta sẽ giúp muội."
Minh Tô hành lễ: "Đa tạ hoàng huynh."
Đại hoàng tử nhìn thoáng qua Tử Thần Điện, nói: "Pháp hiệu của tên đạo trưởng đó là Vô Vi sơn nhân, đã ở trong phủ ta bảy năm, có chút bản lĩnh.
Đúng là có thể luyện ra đan dược có thể khiến cơ thể tráng kiện, nhưng đan dược đó chỉ có hiệu lực trong mấy ngày, mấy ngày sau thì sẽ bị kén ăn mệt mỏi, cần phải dùng tiếp một viên.
Dùng lâu dài thì sẽ càng ngày càng phụ thuộc."
Minh Tô nói: "Hoàng huynh dùng rồi?"
"Ta chỉ dùng vài lần thì phát hiện không ổn, bèn tìm hoàng cẩu tới thử thuốc." Đại hoàng tử nói, "Vô Vi rất biết điều, biết được cái gì nên nói hay không nên nói.
Hắn có vài nhược điểm nằm trong tay ta nên có thể khiến cho hắn ngoan ngoãn nghe lệnh."
Minh Tô nghe đến đây thì đã hiểu dụng ý của đại hoàng tử, hắn đến vì giao dịch.
"Hoàng huynh muốn cái gì?" Minh Tô cười hỏi.
Đại hoàng tử hỏi lại: "Muội có thể cho ta cái gì?"
Minh Tô nghĩ nghĩ, nói: "Truy phong mẫu phi huynh làm thái phi."
Đại hoàng tử lộ ra vẻ nhẹ nhõm: "Vậy thì đa tạ hoàng muội."
Nói xong hắn thẳng lưng rời đi.
Minh Tô nhìn hắn đi xa nhưng vẫn chưa rời đi, mà lại dặn dò thị tòng ở sau vài câu, còn bản thân vào đình chờ.
Hành động này của đại hoàng tử, thay vì nói là giao dịch thì không bằng nói là đến quy phục.
Trước tiên lấy chuyện trong quá khứ kéo gần khoảng cách, sau đó lại lấy chuyện mẫu thân làm nàng thương xót, cuối cùng là tung ra lợi thế để thể hiện thành ý của hắn.
Còn về phần có thể cho được cái gì, chắc hẳn là dù nàng hứa hẹn gì thì đại hoàng huynh cũng đều sẽ chấp nhận.
Nhưng xét thấy thần sắc của hắn khi nàng hứa tôn vị cho mẫu thân hắn thì có thể thấy được là hắn hài lòng.
Cơn bệnh này của bệ hạ khiến tất cả mọi người sợ hãi, lúc trước không dựa vào ai thì bây giờ cũng không thể không lựa chọn.
Đại hoàng tử chiếm ngôi trưởng tử nên Minh Dần và Minh Thần đều không thể tha cho hắn, ngược lại thì bên chỗ nàng không để ý chuyện đó lắm.
Minh Tô có chút tò mò, đại hoàng huynh nắm được nhược điểm gì của Vô Vi mà có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lệnh.
Qua khoảng nửa canh giờ, nội thi được phát đi đến bẩm: "Đạo trưởng đã ra khỏi điện Tử Thần, bệ hạ sắp xếp cho hắn ở điện Vạn Phương."
Điện Vạn Phương là nơi giao nhau giữa tiền triều và hậu cung, có một cánh cửa ngăn cách, không vào được hậu cung và cũng không quấy nhiễu phi tần.
Chỗ đó rất hợp.
Minh Tô nói: "Quan sát tiếp đi."
Lại qua thêm nửa canh giờ, thị tòng về bẩm lại: "Ngũ hoàng tử đã qua bái phỏng đạo trưởng rồi ạ."
Lúc này Minh Tô mới đứng dậy, đi về phía điện Vạn Phương.
Lúc nàng đến thì ngũ hoàng tử đã rời đi, chung trà trên bàn vẫn còn chưa được dọn.
Vô Vi cầm phất trần, đứng dậy hành lễ.
Minh Tô nhìn nhìn hắn, thấy hắn còn rất trẻ nhưng lại không nhìn ra được tuổi tác.
"Điện hạ đến rồi." Vô Vi nói.
Tất cả người trong điện đã lui xuống.
Vô Vi cười nói: "Điện hạ an tâm, tiểu đạo đã nói quen được đạo đồng hầu hạ nên bệ hạ cũng chưa từng vời cung nhân đến."
Minh Tô nói: "Sao đạo trưởng thu được sự tín nhiệm của bệ hạ?"
Vô Vi trả lời: "Tiểu đạo lấy một viên đan dược ra chia làm hai, ta và bệ hạ mỗi người dùng một nửa."
Đoạn sau thì không cần phải nói nữa, tất nhiên là thấy hiệu quả rồi.
Minh Tô cười cười, quả thực có chút bản lĩnh.
Nhìn cách hắn hành sự thì có thể thấy là trước khi tới đại hoàng tử đã dặn dò hắn.
Lần đầu tiên gặp nhau nên Minh Tô vẫn chưa nói gì để thăm dò, mà chỉ tán gẫu vài câu.
Vô Vi cũng biết thế nên cũng chỉ nói chuyện phiếm.
Sau vài câu, Minh Tô nói vu vơ: "Mấy ngày trước đến chùa Tướng Quốc tránh mưa, nghe trụ trì nói là hồn phách và cơ thể có thể tách ra.
Đây là ngôn luận của Phật gia, thế chẳng hay Đạo gia có lời tương tự như thế không?"
Câu này nghe qua chỉ như đang nói đến chuyện bát quái lý thú bình thường.
Vô Vi cũng không nghi ngờ gì, cười nói: "Có, hồn phách và cơ thể vốn có thể tách ra.
Bình thường tu cơ thể, đợi đến ngày ích cốc, cơ thể sạch sẽ thì sẽ tiến thêm một bước tu thể phách, cho đến khi thân thể bất lão, khí lực không suy thì sẽ trường sinh."
*Ích cốc: là nhịn ăn vẫn sống được, từ này hay gặp trong truyện tiên hiệp.
Minh Tô sau khi nghe xong thì hỏi tiếp: "Nhưng nếu người đã chết, cơ thể tổn hại không thể dùng được nữa, hồn đã vào hoàng tuyền thì có thể chiêu hồn được không?"
Vô Vi nói: "Có thể......"
Minh Tô lại hỏi: "Làm sao để gọi được?"
Vô Vi cười nói: "Này thì cần phải tranh luận, muốn gọi người từ hoàng tuyền về thì cần phải được Diêm Vương thả người.
Nhưng gióng trống khua chiêng gọi về rồi thì sao nữa? Một hồn phách chỉ có thể bám vào cơ thể, hơn nữa hồn phách không thể ở lại dương gian đâu được.
Kết quả thì vẫn phải trở về."
Minh Tô có chút ngơ ngác, không phản ứng lại.
Gọi về thì nàng cũng không giữ lại được.
Nàng lại nói thêm chút chuyện bên lề, nào là hồ ly tinh, thư sinh, toàn là chuyện tầm phào, chuyện chiêu hồn chen vào đó cũng sẽ không thu hút.
Ngược lại khiến cho Vô Vi thầm nói một câu, hoàng gia cũng thật thú vị.
Vi phụ muốn trường sinh, nữ nhi lại thích chuyện thần linh quỷ quái.
Minh Tô cáo từ.
Nàng đi về phía điện Thục phi, vừa đi vừa suy nghĩ nếu gọi về được nhưng không giữ được thì có ích lợi gì.
Nàng suy nghĩ suốt cả đường, cuối cùng lại suy nghĩ, gọi về được thì nói một câu, tạm biệt hẹn gặp kiếp sau cũng tốt rồi.
Dẫu cho không nói được thì thấy nhau cũng đáng giá.
Đến khi gặp Thục phi, nàng lại nói về chuyện này.
Thục phi kinh hãi: "Người chết không thể sống lại, chiêu hồn là chuyện vớ vẩn như thế mà sao con lại tin tưởng?"
Minh Tô ngạc nhiên nói: "Sao con lại không tin, chuyện này vô cùng có lý, chắc chắn là thật."
Thục phi nghẹn họng nhìn trân trối, nói: "Sao con lại tin đạo nhân đó?"
Minh Tô cười: "Lần đầu tiên gặp nhau, sao con có thể tin hắn được? Ngay cả đại hoàng huynh con cũng không tin, đã sai người giám thị hắn để tránh hắn làm chim sẻ rình sau.
Nói miệng không bằng chứng, lại còn không phải người quen biết, nói vài câu thân thiết, lại thêm vài câu từ tận đáy lòng thì con tin sao? Nực cười...."
*Nguyên câu: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
Thục phi nghe thế thì lại thở phào, lại hỏi: "Vậy sao con lại tin thuật chiêu hồn?"
"Thuật chiêu hôn rất có đạo lý, đạo nhân kia chưa chắc làm được, nhưng theo ý nhi thần thì thiên hạ to lớn tất sẽ có người tài ba, việc chiêu hồn chắc chắn sẽ thành công."
Thục phi vẫn không hiểu nổi, nhưng Minh Tô lại nói chém đinh chặt sắt đến như thế.
Thục phi chỉ cảm thấy nàng ấy si ngốc, hoặc là bị bóng đè.
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi lại: "Vậy con nghĩ có trường sinh không?"
"Không thể....." Minh Tô cũng không thèm suy nghĩ, "Nếu có người trường sinh thì vì sao lại chưa từng nghe thấy? Huống chi con người vốn sẽ già, sao trường sinh được? Tần Hoàng Hán Vũ có cả thiên hạ mà cũng không thể trường sinh thì có thể thấy chuyện đó vô lý, nhưng chiêu hồn lại khác.
Chiêu hồn là gọi cố nhân trở về, nhìn qua vài lần, nói được mấy câu là thôi.
So với chết đi sống lại là hai việc khác nhau, là chuyện có thể thành công."
Sau khi Thục phi nghe xong thì cuối cùng cũng hiểu ra vì sao chuyện cầu trường sinh, cầu tiên đạo vớ vẩn đến thế mà lại có rất nhiều hoàng đế anh minh sáng suốt lại tin.
Không phải vì bọn họ hồ đồ, mà là con người một khi có thứ trông cậy vào, cho dù là chỉ hy vọng cực kỳ nhỏ bé thì đều sẽ nắm thật chắc, không chịu buông ra.
Thục phi chợt cảm thấy chua xót, nghĩ thế cũng tốt, để Minh Tô có cái gửi gắm thì con bé cũng có thể vui vẻ một chút.
"Vậy con cũng chớ lơ là chính sự."
Minh Tô cười vô cùng rạng rỡ, như là thái dương giữa trời tháng ba, sáng rực gần như loá mắt: "Mẫu phi yên tâm, nàng về mà thấy con hoang phí vì nàng thì tất sẽ nổi giận, con muốn để nàng an tâm."
Thục phi gật gật đầu, nói đến chuyện khác.
"Động tác của phụ hoàng cũng nhanh thật đấy, mới có mấy ngày mà đã nhớ đến đan dược của hoàng huynh rồi." Minh Tô nói.
Thục phi nói: "Con còn nhỏ nên không biết bệnh tật đáng sợ cỡ nào đâu.
Hắn đã sắp năm mươi, có bao nhiêu hoàng đế đến tuổi này đã đi gặp tổ tiên rồi.
Hắn lại còn ham mê tửu sắc, thì cơ thể sao có thể không xấu được.
Vậy mà hết lần đến lần khác lại đắm chìm hưởng lạc, muốn hắn bớt lại thì thật sự rất khó, nên đương nhiên hắn phải tìm mọi cách để giành lấy thanh xuân."
Thục phi thấy nàng đi rồi thì quay lại tẩm điện.
Nàng ngồi một mình trên mép giường một lúc lâu, rồi mới mở một tủ ẩn ở đầu giường, lấy từ bên trong ra một cát hộp nhỏ.
Nàng nhìn cái hộp đó cả buổi mới mở ra, lấy ra một phong thư từ bên trong, trong thư chỉ co một câu ngắn ngủi: "Bảo vệ bản thân, chăm sóc con của chúng ta."
Giấy vẫn còn rất mới, mực vẫn còn chưa thấm, chỉ là người nọ viết vội vàng nên chữ viết rất láu.
"Mật nhi không còn nữa, Minh Tô rất nhớ con bé, muốn đi nhầm đường, đặt niềm tin vào đạo thuật.
Chuyện này thật hoang đường nhưng cũng xem như có nơi ký thác."
Thục phi khẽ nói, như thể đang nói với người thương về tình trạng con cái của hai người vậy.
Nàng hoảng hốt nhớ lại ngày sinh Minh Tô, tiên hoàng hậu đã ôm Minh Tô ngồi ở mép giường trêu đùa.
Nàng ấy đẹp đến vậy, mới dịu dàng làm sao, nàng không nhịn nổi nên nói với nàng ấy: "Nàng xem như đây là con ta sinh vì nàng có được không?"
Người nọ không có trả lời, nháy mắt đã qua mười năm, đến khi nàng ấy gặp nguy nan, vì muốn khuyên nhủ nàng, giữ nàng lại nên mới gửi một phong thư như thế, đồng ý thỉnh cầu năm đó của nàng.
Đó là điều mà nàng đã cầu mong hơn nửa đời, nhưng hôm nay lại là gông xiềng khóa nàng lại.
"Nàng cũng không chịu nói rõ là chăm sóc đến bao lớn mới tính chăm sóc tốt." Thục phi oán giận, nhưng dù là trách thì nàng vẫn rất nhẹ nhàng, không nỡ trách thật.
Minh Tô ra khỏi Nam Huân Điện, vẫn đang suy xét những gì Vô Vi đã nói.
Một hồn phách không có thân thể thì không thể bám vào được.
Minh Tô nghĩ rất nhập tâm, cứ cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì.
Đi đến dưới một gốc cây liễu, lá liễu mềm mại rũ xuống từng cành một.
Mấy ngày gần đây Minh Tô đọc quá nhiều thoại bản, vừa thấy cây liễu là nghĩ ngay đến chuyện cây liễu trừ tà.
Nàng nhớ rõ là có một chương, kể về chuyện thỏ tinh bám vào trên người một nữ tử, sau đó bị đạo nhân dùng cành liễu kéo ra.
Minh Tô vươn tay vuốt lá liễu, đột nhiên nàng ngộ ra rồi! Hồn phách không có thân thể bám vào là vì thân thể đã bị phá hủy, nhưng chưa chắc hồn phách chỉ có thể bám vào thân thể của chính mình.
Có thể như thỏ tinh vậy, bám lên người người khác!.
Danh Sách Chương: