Beta: linhxu
“A, Phó phu nhân, chúc mừng, ngài sinh một tiểu thiếu gia.” Thái bà đỡ vui mừng nhướng mày, đem đứa nhỏ mới sinh lau sạch sẽ ôm ở trong bọc mang đến cho Phó Vân Ngọc nhìn qua, rồi giao cho Tiểu Liên đi báo tin vui cho A Căn ca. Đang muốn rửa sạch thân thể của phụ nữ có thai, lại phát hiện ra tình huống khác thường, hình như bên trong vẫn còn.
“A. Phu nhân, ngài lại hoài song sinh. Phu nhân, thêm sức, đứa nhỏ lập tức sẽ đi ra
Song bào thai! Phó Vân Ngọc ở trong mê man chấn kinh, nàng cư nhiên lại hoài song bào thai, song bào thai a, đau này đáng giá a. Hít sâu, dùng sức, hít sâu, dùng sức. Lặp đi lặp lại, vào lúc đứa nhỏ kia ra đời một khắc, thể lực chống đỡ hết nổi, liền ngất đi.
A Căn ca kích động vô cùng khi nghe nói Vân Ngọc sinh cho hắn hai đứa nhỏ, còn không chờ bà đỡ rửa sạch xong đã chạy vào, trong phòng truyền đến mùi máu tươi nồng nặc, thế nhưng hắn nhịn không được mà khóc lên, hắn cũng không sốt ruột nhìn hai đứa con kia của hắn, mà là trực tiếp vọt tới bên người Phó Vân Ngọc. Nhìn nàng bởi vì vừa sinh mà mặt đỏ lên, môi tái nhợt, tóc cùng quần áo ướt đẫm, đau lòng nói không nên lời. Căn bản không để ý đến hai đứa nhỏ đang khóc lớn oa oa trong lòng Thái bà đỡ, nắm thật chặt tay nàng, một lần một lần lau mồ hôi trên mặt nàng.
Phó Vân Ngọc trong lúc hôn mê mơ hồ cảm giác được có người thay quần áo, lau mặt, lau tay cho nàng, tiếng hít thở có chút dồn dập, nghe thế là tự hiểu rõ. Theo ý thức càng ngày càng thanh tỉnh, nàng đảo mắt, rốt cục mở ra một đôi mắt mệt mỏi. Khuôn mặt tuấn tú của A Căn ca nhất thời ánh vào mi mắt, nghĩ là hắn đang ở gần mình, khuôn mặt này vẫn như lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn là tinh thuần như tuyết, khuôn mặt khi đó giống như không thuộc về nhân gian khói lửa đến bây giờ dần dần đã có hương vị như người, một thời gian không gặp qua hắn, khuôn mặt tinh khiết như hoa sen kia cũng trở nên ôn nhuận như ngọc, chỉ là hắn thấy mình tỉnh lại, mặc cho nước mắt rơi, nắm tay hôn lại hôn, kích động cùng vui mừng không nói thành lời. Phó Vân Ngọc bỗng nhiên cảm giác đã lâu không cảm nhận được hạnh phúc như vậy, thân thể tuy vẫn đau, nhưng rõ ràng có một sức mạnh đem người nhẹ nhàng nâng lên, đặt ở trên đám mây mềm nhũn.
“Vân Ngọc, nàng rốt cục đã tỉnh, để nàng chịu khổ rồi, ta đáng chết, chúng ta không bao giờ sinh đứa nhỏ nữa.” A Căn ca nghẹn ngào, nhẹ nhàng hôn ở trên môi nàng một chút, cùng nàng đối mặt nói chuyện như vậy từ ngày xa nhau ở Thanh Huyền Tự đã trở thành hi vọng xa vời.
Phó Vân Ngọc vẫn nước mắt liên tục, ân ân oán oán của mình với hắn, dường như từ lúc hài tử ra đời trong nháy mắt đã bị xóa bỏ.
“A Căn ca ca…” Nàng cũng không biết nói như thế là tốt hay không nữa, một câu A Căn ca ca này tuy rằng đã lâu chưa nói, nhưng vẫn như cũ lang lảnh đọc thuộc lòng, càng êm tai, “Con của chúng ta…”
Người bên trong nhà thấy hai người bọn họ như vậy, cũng đều khóc sướt mướt . Lão Vương ôm hai hài tử, chậm rãi ngẩng đầu, lão lệ tung hoành, trong lòng nghĩ Phó gia rốt cục đã có thế hệ sau, lão gia ở dưới cửu tuyền cũng sáng mắt. Mộ Dung Vân Đình nghe nói Phó Vân Ngọc đã trở lại, trong cùng ngày đó sinh song bào thai, cũng đến xem vài lần. Hắn hôm nay, so với trước kia, thành thục hơn rất nhiều, nói đến Uyển Dung ánh mắt cũng nhu hòa hơn.
Đứa nhỏ rốt cục cũng đầy tháng, Phó Vân Ngọc được Tiểu Liên nâng đỡ rốt cục cũng ra cửa nhìn thấy mặt trời, tất nhiên cũng vô cùng hưng phấn. Chỉ có A Căn ca ôm hai đứa nhỏ đi theo phía sau ngàn dò vạn dặn, để nàng không nên bị lạnh. Nói đến ở cữ, thật là chịu đựng khó khăn a, không thể gội đầu, không thể tắm rửa thaỏi mái, không thể ăn đồ lạnh, không thể ngồi lâu, ai, tóm lại là cái gì cũng không thể. Mặc kệ ban ngày hay là ban đêm, đến đúng giờ liền biến thân thành bò sữa, cho một đứa nhỏ ăn là đã nhiều rồi, huống chi là hai đứa. Mà hai đứa này lại không ngoan, chỉ cần vợ chồng bọn họ đi ngủ liền khóc lớn, thật giống như máy cảm ứng. Trong Phó gia trên dưới đều vô cùng bận rộn, A Căn ca cũng từng muốn tìm vú em, nhưng mà Phó Vân Ngọc kiên trì muốn tự mình nuôi nấng, nói sữa của mình vẫn là tốt nhất.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể ra cửa, không cần ngồi tù . Phó Vân Ngọc trong đầu cao hứng a, thân hình gầy yếu trước kia cũng mượt mà hơn hẳn, càng làm cho nàng thân thiện đáng yêu, da thịt nõn nà. A Căn ca trong một đêm đang từ hòa thượng cái gì cũng không biết thăng cấp lên làm siêu cấp vú em. Trừ bỏ lúc ăn sữa, đại đa số hắn đều chăm sóc lũ nhỏ.
Tiệc rượu đầy tháng của hai đứa nhỏ, cũng làm rất đơn giản, mời một vài người bạn tốt đến đây. Mộ Dung Vân Đình cùng Uyển Dung tất nhiên là thượng khách, ngày đó nếu không có hai người bọn họ thành toàn, chỉ sợ hôm nay cũng không có hai đứa nhỏ này. chẳng qua là hiện tại, có một vấn đề khó khăn không nhỏ bày ra trước mắt, đó là vấn đề gọi tên đứa nhỏ. Ngày đó lúc hai người tư định cả đời cũng không nói để A Căn ca ở rể, nhưng mà đến ngay cả A Căn ca cũng không biết. Cho nên, hai người lúc đặt danh tính cho hai đứa nhỏ cũng có ý kiến khác nhau .
Trong nháy mắt, đứa nhỏ đã tròn một tuổi, nhưng tính danh của bọn chúng vẫn chưa xác định. Ngày hôm đó, Phó Vân Ngọc vừa cùng A Căn ca đem ghế dựa ở trong sân phơi nắng. Ha tay đứa lớn đang nắm chặt quả quýt ngọt trong tay, đứa nhỏ nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng xuống dưới, nhanh chóng đi đến đoạt lấy cho vào miệng, đứa lớn sợ tới mức oa oa khóc lớn.
“Chàng thực sự muốn gọi con chúng ta là A Tam và A Tứ?” Phó Vân Ngọc thuận tay kéo nhi tử đang khóc lớn trên mặt đất, vỗ nhẹ nhẹ, cáu gắt hỏi hắn.
A Căn ca híp mắt, quay lại để một quả vào trong tay con gái, hỏi lại: “Chẳng lẽ không tốt? Tên dễ nhớ như vậy.”
“Chàng chàng chàng, thật sự là,A tam A tứ, không đứng đắn, chàng không biết là rất khó nghe?” A tam A tứ, đây là cái tên kiểu gì a, gọi Phó trữ hòa cùng Phó an không phải tốt lắm sao. Yên tĩnh mà bình an.
“Này, người bình thường làm sao có thể nghĩ ra cái tên như vậy, nàng xem, nhũ danh đã gọi tiểu tam cùng tiểu tứ, nàng không biết là rất đẹp sao?”
Phó Vân Ngọc quả thực muốn té xỉu, tiểu tam! Hắn cư nhiên lại còn quang minh chính đại gọi con mình là Tiểu tam như vậy, chẳng lẽ hắn hy vọng con của bọn họ nghề nghiệp sau này là đào góc tường nhà người ta sao? Thật sự là, hòa thượng giống như đầu gỗ, ngay cả cái tên cũng quê mùa như vậy, mà gần đây càng ngày càng kiêu ngọa! Nói hắn một câu cũng làm cho mình tức giận, cho rằng làm vú em rất giỏi a, còn không phải do nàng cực khổ sinh ra.
Đứa nhỏ thấy mẫu thân tức giận cũng khóc lớn lên, đứa nhỏ vừa khóc, đứa lớn cũng khóc theo, trong lúc nhất thời trong Phó phủ tiếng khóc của trẻ con càng ngày càng lớn. A Căn ca vội vàng ôm lấy dỗ dành, trêu chọc hai đứa nhỏ cười, nhưng mà chiêu này hôm nay lại không dùng được, hắn càng trêu, thì hai huynh muội này càng khóc lớn. Phó Vân Ngọc đứng ở một bên, gian trá nhìn hắn tay chân luống cuống.
Không có biện pháp, A Căn ca đành phải cắn răng một cái, nói: “Được rồi, gọi hai đứa là Phó Trữ Hòa cùng Phó an.”
Lời này vừa nói ra, hai đứa nhỏ trong lòng lập tức nín khóc mỉm cười, đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm vào hắn
“Thật là con ngoan của mẹ.” Phó Vân Ngọc vừa lòng lao vào hai huynh muội, cố hết sức ôm bọn họ vào trong ngực mà hôn.
A Căn ca đứng ở tại chỗ, khóe miệng co quắp, chẳng lẽ ba mẹ con này vừa diễn kịch? Nhưng, hai đứa nhỏ này mới một tuổi a, không phải cái gì cũng đều chưa biết sao a, như thế nào, như thế nào lại trưởng thành sớm? Một chút cũng không giống mình a, một chút cũng không giống a, lại giống Vân Ngọc của hắn, phúc hắc, tuổi còn nhỏ mà đã phúc hắc, lớn lên về sau chính là hai tai họa nha.
Kể từ khi Phó Trữ Hòa cùng Phó An hai tiểu bá vương có thể bước đi, mỗi ngày đều la hét muốn đến nhà Vân Đình thúc thúc chơi, bởi vì Uyển Dung luôn vụng trộm cho bọn chúng ăn đường, mẫu thân đều không muốn cho bọn nó ăn đường. Điểm này Phó Vân Ngọc cũng không biết, chỉ cho là tiểu hài tử ham chơi, vì thế rảnh rỗi liền mang theo hai đứa nhỏ đến nhà Vân Đình. Gần đây Phó Vân Ngọc cũng có chút phiền não, nguyên nhân chính là hai đứa nhỏ này không chịu ngủ trong phòng nhỏ của mình, mỗi lần đến lúc đi ngủ đều muốn Tiểu Liên ôm vào, một đứa chiếm lấy mình, một đứa chiếm lấy A Căn ca ca, đến khi ngủ thiếp cũng không chịu thả. Làm cho hai vợ chồng bọn họ gần đây gì kia luôn phải lén lút, còn phải chịu đựng.