Đại khái nguyên nhân là vì vẫn luôn có hẹn giờ, Từ Thời Thê chưa bao giờ ở thời điểm nàng đến thấy bệnh nhân khác của ông – ông gọi họ là khách hàng. Bác sĩ Tra còn có hai phụ tá, thậm chí thêm một nhân viên tiếp khách, nhưng ông cũng không để cho bọn họ cùng nàng nói chuyện, còn nguyên nhân thì trong lòng hai người đều rất rõ ràng.
Thấy Từ Thời Thê tới, bác sĩ Tra cũng không có hỏi nguyên nhân, chỉ gọi trợ lý mời vị khách đang tư vấn ra ngoài ngồi chờ một chút.
Đưa cho nàng một ly trà hương khí nồng đậm, bác sĩ Tra hai tay đan vào, tư thế lắng nghe.
Trước bàn làm việc là hai cái laptop, trong đó một cái là ông chuẩn bị chuyên cho nàng. Viết tay quá phiền phức, hiệu suất cũng không cao, hơn nữa nếu không chú ý còn có thể để lại chứng cứ.
Từ Thời Thê đem trà đẩy qua một bên, mở máy vi tính ra.
Em ấy có tóc bạc rồi.
Bác sĩ Tra mở ra tin nàng phát tới, tâm hơi khẽ trầm xuống. Ông ngẩng đầu, nhìn thấy Từ Thời Thê sắc mặt trầm tĩnh, mí mắt hơi rũ, con ngươi ẩn dấu trong đó, không thể phân biệt nội tâm.
"Cô cho rằng nguyên nhân là bởi vì cô?" Bác sĩ Tra nhẹ giọng hỏi.
Từ Thời Thê nhắm hai mắt, tay chậm rãi đánh máy. Thanh âm thanh thúy được chậm chạp nhấn ra, nặng nề giống như tâm cô gái này, tựa hồ bị kiềm nén đến mức cực hạn rồi.
Tôi trước đây cho tới bây giờ không thấy qua. Hơn nữa tóc bạc ở hai bên mai, nghe nói chỉ có tâm sầu mới có thể mọc ở chỗ này.
"Cho nên cô liền đau khổ?" không đợi Từ Thời Thê phản ứng, bác sĩ Tra lại hỏi, "Hối hận? "
Từ Thời Thê nhấc lên mí mắt nhìn ông, cơ hồ là lãnh đạm.
"Kỳ thực là bởi vì trong lòng cô biết không nói chuyện sẽ làm cho cô bé lo lắng, cho nên mới đối với mấy cọng tóc bạc sinh ra đặc biệt sợ hãi." Bác sĩ Tra nhún vai, "Hiện tại thời đại này nhịp sống là nhanh đến nhường nào, thanh niên với vài sợi tóc bạc, căn bản cũng không có cái gì kỳ quái. "
Tôi có phải hay không quá ích kỷ?
"Tại sao nói như thế?"
Tôi muốn được cùng em ấy, cho nên bằng lòng cái giao ước đó, tuy nhiên lại khiến những người tôi quan tâm thương tâm thống khổ, bọn họ mỗi ngày đều mong mỏi tôi có thể mở miệng nói chuyện, nhưng lại lần lượt thất vọng.
"Cô có nghĩ tới hay không, trước đây nên thống khoái chặt một đao? " Bác sĩ Tra làm một cái thủ thế, "Cô không nên cho bọn họ hy vọng, chỉ tạo ra mấy cái dấu hiệu tâm lý giả tạo. Cô khi đó nên đi làm một phần báo cáo kiểm tra giả, chứng minh cô vĩnh viễn mất đi cơ hội nói chuyện -- đau dài không bằng đau ngắn, mọi người chịu dằn vặt luôn ít đi một chút."
Từ Thời Thê kinh ngạc nghe, cắn răng.
Đó không phải là quá tàn nhẫn sao, tôi không đành lòng -- Già La sẽ bởi vì vậy mà vĩnh viễn tự trách, có thể so với hiện tại còn thống khổ hơn gấp trăm lần.
"Cô xem, " bác sĩ Tra nở nụ cười, "So sánh giữa hai cách, cô chính là chọn trong đó cách dễ dàng hơn một chút, có hi vọng dù sao cũng tốt hơn không có hi vọng gì, không phải sao? "
Từ Thời Thê xoa xoa mi tâm, cảm thấy rất uể oải.
"Kỳ thực trách nhiệm của tôi là ở lúc cần thiết giúp cô nói dối," Bác sĩ Tra còn nói, "giúp cô giảm đi áp lực, loại sự tình này, cũng không nằm trong phạm vi."
Cảm tạ. Từ Thời Thê im lặng nói, khép lại máy tính, tôi đi.
"Cô có vẻ nghe không hiểu ý của tôi." Bác sĩ Tra ở sau lưng nàng nói, "Điều tiết chỉnh lý chính mình là trọng yếu nhất, nếu không... coi như tôi mỗi ngày giảng giải cho cô, vấn đề sẽ càng ngày càng nhiều. Giả vấn đề tâm lý nếu như đến lúc đó biến thành thật, -- cũng có thể nói là thất bại."
Từ Thời Thê toàn thân chấn động, xoay người hướng ông cúi chào, lúc này mới rời khỏi.
Không có bắt xe, cũng không có khả năng gọi Văn Già La tới đón. Từ Thời Thê chậm rãi hướng chỗ hai người ở đi.
Nàng hiện tại đã rất ít mang giầy cao gót. Hàng ngày không cần vội vã, giày đế bằng vừa chân giống như mỗi một bước đều có thể dẫm đến đặc biệt kiên định, giống như đạp lên thời gian.
Phòng khám bác sĩ Tra ở trung tâm thành phố, nàng chậm rãi đi ra ngoài, đi qua rất nhiều nơi. Trong đó có một chỗ, nếu như đổi ở trước đây, nàng đại khái cũng sẽ không nhìn đến một chút, không phải là bởi vì không có lòng trắc ẩn, mà đó là vì cách mình rất xa, chưa từng cảm thấy có liên hệ gì với chỗ này.
Nàng là đi qua một trường khuyết tật.
Một nhà rất nhỏ, chỉ có ba tầng lầu, đồng thời ngay ngoài mặt đường.
Quỷ thần xui khiến, Từ Thời Thê đi vào cổng trường.
Thực tế chỉ là cửa hông bên cạnh cổng, có một bác bảo vệ đang xem báo, thấy nàng chỉ là từ tờ báo ngẩng đầu liếc mắt. Từ Thời Thê cười cười, chỉ chỉ bên trong, bác bảo vệ kia dĩ nhiên cũng liền thả cho nàng vào.
Đi vào là một cái sân nho nhỏ, ở giữa có cái bồn hoa hình tròn. Thoạt nhìn là đang giờ học, rất an tĩnh.
"Cô có việc gì sao? "
Từ Thời Thê quay đầu, một cô gái tuổi còn trẻ tò mò nhìn nàng.
"Cô tìm ai?" cô gái kia lại hỏi.
Từ Thời Thê không thể nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là chỉ chỉ bốn phía, lộ ra biểu tình vô hại rằng nàng chỉ nhìn một chút.
"A." Cô gái kia tựa hồ liền đã hiểu, dĩ nhiên ngón tay lập tức tung bay mà làm mấy động tác.
Từ Thời Thê ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới phản ứng được động tác cô gái kia đang làm là ngôn ngữ của người câm điếc. Lòng nàng lộp bộp một cái, đại não trong nháy mắt trống rỗng, trong lỗ tai ông ông tác hưởng, cũng làm nàng phút chốc xoay người chạy đi.
Chuẩn xác mà nói, Từ Thời Thê là trốn khỏi trường khuyết tật.
Mãi đến khi chạy rất xa nàng mới ngừng lại được, thở dốc mà quay đầu, phảng phất như thể vừa rồi có ác quỷ đang đuổi theo nàng.
Trước mắt còn hiện lên ngôn ngữ người câm điếc của cô gái kia, Từ Thời Thê định thần, mới phát giác được vừa rồi nhất định là bị cái gì ám vào, làm sao lại sợ như vậy. Để thả lỏng tâm tình, Từ Thời Thê lại đi vào một hiệu sách. Nàng hiện tại không có chuyện gì khác để làm, thời gian tiêu khiển thường làm nhất chính là đọc sách.
Từng hàng sách tản ra mùi mực, dĩ nhiên không phải loại sách trên bàn lão thái thái. Từ Thời Thê chậm rãi lật xem, bất tri bất giác trong tay liền lấy đến một quyển sách.
Một quyển sách dạy ngôn ngữ của người câm điếc. Từ Thời Thê xem chữ trên mặt sách, khắc chế xung động buông bỏ xuống. Đứng ngẩn ngơ một hồi nàng mới nghĩ, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, coi như là biết thêm một kiến thức mới, học thêm một chút cũng không có gì không tốt. Nghĩ như vậy, Từ Thời Thê đột nhiên cũng đã thông suốt một chuyện khác. Bác sĩ Tra nói không sai, không có dũng khí mà nhổ mấy cọng tóc bạc, thì thời gian còn lại như thế nào vượt qua đây.
Chiều hôm đó, Văn Già La mới vừa về tới đã bị Từ Thời Thê kéo vào phòng tắm. Hai cái ghế nhỏ, thả khăn vào chậu, còn có bình nước sôi để bên cạnh.
" Muốn làm gì đây?" Văn Già La mạc minh kỳ diệu, nhìn thấy Từ Thời Thê lấy ra dầu gội đầu mới cười rộ lên, "Nghĩ sao lại giúp em gội đầu vậy," vừa nói cô vừa ái muội chớp chớp mắt, "Hay là... không cần phiền toái như vậy, cùng tắm a!, em cũng có thể tắm cho chị."
Từ Thời Thê trấn định nhìn cô, không chút nào dao động.
Văn Già La nghiêng đầu một chút, liền vui vẻ tiếp nhận sự phục vụ của nàng. Ngày hôm nay thị cục đến các chi cục kiểm tra, yêu cầu mặc thống nhất, cho nên trên người cô đang ăn mặc chế phục màu xanh nhạt. Tháo xuống cà- vạt, mở ra hai nút buộc, đem cổ áo gập xuống, tay áo cũng xắn lên.
"Khi còn bé em thường bị nãi nãi đặt ở trong chậu gội đầu, trừ những lúc này ra, em không dễ dàng cúi đầu." Văn Già La vừa nói vừa đi hôn trộm cô gái đang bận rộn pha nước ấm, truy vấn, "Có chuyện gì tốt phải không, hả? "
Từ Thời Thê đón nhận vài cái mổ nhẹ của cô, khẽ mỉm cười, đặt cô ngồi vào ghế nhỏ.
Văn Già La có chút thất vọng. Từ trở về nhà tới giờ, cô gái này có chút tâm thần không yên, cô nghĩ muốn nát óc, cũng không nhớ rõ có phát sinh qua chuyện gì làm tổn thương người. Nãi nãi là tận lực tránh hết mấy cái khó xử, mẹ dường như cũng không biểu hiện gì khác thường. Mà còn lại Bảo Hoa đã bị cô đẩy ra rồi, chỉ sợ bà chị này hỏi nhiều.
Còn ở Từ gia, thời điểm đi đón người cũng không thấy có gì không đúng, Từ ba Từ mẹ lôi kéo cô nhiều lần căn dặn, cũng là nói không cần quá gấp, làm cho không muốn về nhà sẽ không tốt.
Ngày hôm nay nàng tâm huyết dâng trào dùng phương thức nguyên thủy như thế giúp mình gội đầu, vốn hôm nay là có chuyện gì tốt đây... Văn Già La bị ép ngồi vào trên ghế nhỏ, ngực chạm đầu gối, trong lòng cũng vì vậy mà bị chận.
Giúp mái tóc rối tung của Văn Già La buông xuống, Từ Thời Thê chậm rãi vuốt vuốt, dùng ngón tay thay lược. Nàng nhẹ nhàng bắt đầu khều tóc bên tai cô gái, nín thở mà lần nữa nhìn thấy mấy cọng bị ẩn giấu.
Tóc bạc ba nghìn trượng, duyên sầu tựa cái trường*. (Thơ Lý Bạch)
Hít sâu vài cái, Từ Thời Thê nhìn kỹ tóc bạc mỏng manh, cách rất gần, hít thở không khí phía sau tai cô gái, chọc cô ngứa đến muốn tránh.
Đừng nhúc nhích. Từ Thời Thê không tiếng động cảnh cáo, bắt đầu gội đầu cho cô.
Trong bọt xà phòng, tóc bạc không thấy vết tích, Từ Thời Thê rất có kiên nhẫn giúp xoa gội mỗi góc, cô gái kia thoải mái hơi ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn nàng. Từ Thời Thê hôn một cái lên chóp mũi của cô, không ngờ chóp mũi của mình lại bị dính chút bọt, Văn Già La đưa ngón tay quét đi, sau đó bôi ở trên mặt nàng.
Hai tay đều là bọt nàng không rảnh đi quản trên mặt chút bọt kia, còn Văn Già La lại rất rảnh rỗi, lấy bọt làm bong bóng liều mạng hướng mặt nàng mà thổi.
Mặt bị thổi, hơi hơi ngứa một chút, Từ Thời Thê nâng khửu tay đem mấy đám bọt bôi vào bả vai, sau đó cười đem đầu Văn Già La đè ở trong thau nước -- đương nhiên, chỉ là tóc mà thôi.
Kế tiếp chính là thay nước mới, từng lần một xả, tóc đen ngâm ở trong nước sáng như sa tanh, thật có thể đi quay quảng cáo rồi.
Vỗ vỗ vai cô gái, ý bảo đã gội xong. Từ Thời Thê thay cô bọc tóc lại, cũng không giúp cô lau nước trên mặt, mặc cô nhắm hai mắt sờ soạng được nàng dắt ra bên ngoài ban công.
"Chị, muốn giúp em lấy ráy tai?" Văn Già La rốt cục cướp được khăn mặt lau khô nước trên mặt, sau đó nhìn chằm chằm trong tay nàng biến ra đồ móc tai nho nhỏ.
Bận rộn dọn ghế nhỏ và ghế dựa, Từ Thời Thê ngồi trên ghế dựa, đem ghế nhỏ để ở trước người, hướng cô vẫy tay.
Văn Già La có một chút mê hoặc. Nhưng nắng chiều chiếu vào ban công, cho cô gái này một tầng viền vàng nhàn nhạt, nàng bên môi mỉm cười thật giống một đóa hoa có thể hái xuống, sâu sắc hướng mình nở thật vừa lúc. Văn già la tựa như ngửi được nhụy hoa hàm mật dụ hoặc, trong đầu còn chưa tỉnh nổi, chân đã tự động hướng nàng đi tới. Ngồi trước người cô gái, nhẹ nhàng mà gác đầu lên đầu gối của nàng, dưới mặt là thân thể ấm áp, hai tay chậm rãi giúp cô lau tóc, là đôi tay mà cô thích nhất.
Rõ ràng trước đó không lâu cũng là tư thế như vậy gối lên chân nãi nãi, nhưng tâm tình lại kém rất rất xa.
Nghiêng đầu có thể nhìn thấy bóng hai người in trong phòng khách, nghiêng nghiêng thật dài, dần dần lại nhạt tới hoàn toàn không còn.
Trong lỗ tai truyền đến một chút ngứa, lại là chỗ mẫn cảm, lúc bị đồ móc tai lạnh như băng đụng tới hầu như cả người đều phải run rẩy lên. Từ Thời Thê chẳng những giúp cô lấy ráy tai, lại còn kiêm luôn mat-xa, trong và ngoài, xoa đến cả khuôn mặt đều cơ hồ muốn thiêu cháy. Cô đưa tay nắm ở eo nàng, vô ý vuốt ve, quay đầu nhẹ nhàng gặm vào đầu gối nàng, đổi lấy bị người kia nhéo vành tai.
Được phục vụ cô ngủ lúc nào không hay, cô gái kia cũng không biết từ lúc nào dẹp qua lỗ tai ô, ngược lại tới nghiên cứu tóc cô.
"Làm gì?" bị có chút đau đánh thức, Văn Già La duỗi tay nắm lấy cái ngón tay len lén gây án kia.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong lòng bàn tay Từ Thời Thê một sợi tóc mảnh mảnh, nhưng là màu trắng.
"Trên đầu em?" Văn Già La gãi gãi chỗ vừa rồi bị đau, có chút ngạc nhiên, "Còn nữa không?"
Từ Thời Thê gật đầu, cúi xuống đem mấy cọng còn lại đều nhổ xong.
"Ai nha, xem ra em già rồi, lại còn mọc tóc bạc nữa nha." Văn Già La cười he he nhìn nàng, "Chị đừng ghét bỏ em đóa." Vừa nói vừa xoa xoa mặt mình, "Nhìn xem, có nếp nhăn rồi không, pháp lệnh tuyến* có hay không?"
(*pháp lệnh tuyến: Nasolabial là vết gấp nằm ở 2 bên miệng, dễ nhận thấy khi cười, khi người già đi, vết gấp này nhìn rõ hơn)
Từ Thời Thê phủ xuống, đem những nơi tương lai khả năng có nếp nhăn cùng pháp lệnh tuyến từng cái hôn lên, sau đó chỉ thấy cô gái khóe miệng sụp xuống.
"Tại sao em cảm giác đang bị an ủi quá vậy, chẳng lẽ già thiệt?" cô la hét giùng giằng đứng lên muốn đi tìm cái gương.
Sau này em tóc trắng xoá, mặt mũi nhăn nheo, lúc pháp lệnh tuyến không cười đều có thể thấy rõ, chị vẫn mãi yêu em. Đầy lời muốn nói, nhưng không có cách nào nói ra miệng, cái giao ước kia giống như một gông xiềng, ở đoạn thời gian ban đầu kia, mỗi đêm ngày vang bên tai, khắc sâu trong đầu. Từ Thời Thê cảm thấy đã sắp quên mất thanh âm của mình, cách làm sao đem lời từ trong cổ họng phát đi ra, há miệng cũng không tìm được khí tức tồn tại chảy qua.
Phát hiện Từ Thời Thê có cử động mở miệng, Văn Già La nhất thời ngã ngồi xuống lại, cô nắm chặt tay Từ Thời Thê, há miệng, hận không thể thay nàng nói.
Từ Thời Thê há miệng ba lần, nhiều lần đấu tranh, cuối cùng chỉ là chảy ra nước mắt.
"Không nói, em không nói. " Văn Già La đau lòng bưng lấy mặt nàng. Trong mắt Từ Thời Thê xuyên thấu ra đau thương, làm cho lòng của cô xoắn thành một khối, "Từ từ sẽ được, chị có ý muốn này thì tốt rồi, đừng từ bỏ, nhớ kỹ, đừng từ bỏ là được."
Đúng, không từ bỏ (buông tay). Từ Thời Thê khép mắt lại, chậm rãi ngã đầu vào bờ vai gầy gò kia.