• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trông thấy Liên Mị nhìn chằm mình, Hiên Viên Thần cười ngồi ở bên cạnh nàng, "Mẫu hậu nhìn trẫm làm gì, đúng là một ngày không gặp như cách ba thu , "

Liên Mị tức giận liếc hắn, hỏi, "Hoàng Thượng, dùng cơm đi."

Hiên Viên Thần cầm đũa lên, ăn uống đơn giản rồi buông đũa xuống.

Liên Mị thấy kỳ lạ, "Hoàng Thượng, thức ăn không hợp khẩu vị sao , "

"không phải là, mẫu hậu xinh đẹp khiến trẫm động lòng , nhưng lại chỉ có thể xem không thể ăn, nên trẫm nhìn bàn thức ăn này cảm thấy đều vô vị ." Hiên Viên Thần cười cười, phất tay đuổi nô tài, rất nhanh trong cung điện xa hoa to lớn chỉ còn lại hai người.

Liên Mị đối với lời dỗ ngon dỗ ngọt sớm đã thành thói quen, cũng không để ở trong lòng, thản nhiên nói: "Hoàng Thượng, vừa rồi Liên quý nhân phái người nói, gần đây thân thể khó chịu, không thể thị tẩm ."

"Phải không?" Hiên Viên Thần lãnh đạm đáp một tiếng, có vẻ có chút không yên lòng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn xuyên thấu trên người nàng.

Liên Mị nhìn thấy hắn, không nhìn thấy gương mặt tuấn tú có điểm gì khác lạ , chẳng lẽ Tả Bích Liên không thoải mái, không phải do Hiên Viên Thần làm ?

Liên Mị nghĩ đến, có thể là Tả Bích Liên tối hôm qua thật sự là quá mệt mỏi. Nghe nói về sau còn ngất đi , không khỏi mở miệng nói: "Hoàng Thượng cũng phải thương hương tiếc ngọc một chút , dù sao trong hậu cung chỉ có một Liên quý nhân ."

Ngụ ý, hôm nay có thể hầu hạ Hiên Viên Thần , cũng chỉ có Tả Bích Liên

Nếu như bị Hiên Viên Thần làm người ta lăn qua lăn lại đến bệnh thì ai sẽ tới hầu hạ hắn?

"Mẫu hậu nói rất đúng, Liên quý nhân thân thể cũng yếu ớt, nên cho nàng ta tẩm bổ một chút đi." Hiên Viên Thần dường như quan tâm nói, làm cho Liên Mị trong lòng cảm giác là lạ .

Trước kia người nam nhân này trừ mình ra, những nữ nhân khác cũng không để vào mắt

Hôm nay trước mặt nàng, bàn về những nữ nhân khác, còn cho những nữ nhân khác bổ thân thể...

Liên Mị sớm nên biết, hoàng đế chưa bao giờ có một người .

Hiên Viên Thần mặc dù hôm nay không có tam cung lục viện, rất nhanh cũng sẽ có.

Nàng cắn môi, không muốn thừa nhận đáy lòng có cảm giác chua xót, là bởi vì Hiên Viên Thần sao?

Liên Mị đột nhiên cảm giác trên tay nóng lên, quay đầu lại trông thấy Hiên Viên Thần không biết từ lúc nảo đã nắm tay của nàng , liền rút tay về, lại bị cầm chặt hơn : "Hoàng Thượng, buông tay..."

"Nếu là trẫm không muốn bông ?" Hiên Viên Thần nhìn nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, đột nhiên nở nụ cười: "Mẫu hậu kể từ có thai , tính tình ngược lại hờn dỗi không ít ."

Liên Mị, quay mặt không nhìn hắn, không muốn làm cho Hiên Viên Thần để ý đến ý nghĩ sâu trong nội tâm của nàng : "Hoàng thượng dự định cho hài tử sau khi sinh ra, giao cho Liên quý nhân chăm sóc sao?"

"Mẫu hậu thích nàng ta ? Muốn đem hài tử giao cho Liên quý nhân nuôi nấng ?" Hiên Viên Thần không đếm xỉa tới lời nói ,tập trung vuốt vuốt thỏ trắng mềm mại sâu lớp áo, hỏi ngược lại.

Thích nàng sao?

Liên Mị đối với Tả Bích Liên ấn tượng cũng không quá tốt, nhưng người quyết định căn bản không phải là mình, mà là Hiên Viên Thần: "Hoàng Thượng nếu là cảm thấy thích hợp, ta cũng sẽ không có dị nghị."

"Mẫu hậu thật hào phóng, bất quá nếu Liên quý nhân về sau cũng có con của mình?" Hiên Viên Thần nhẹ nhàng , thấp giọng nói: "Đợi có con của nàng ta , còn có thể đối tốt hài tử dùm mẫu hậu không?"

Liên Mị chần chờ, nếu là Tả Bích Liên có hài tử, đương nhiên sẽ thiên vị .

Đặc biệt là đứa bé này, có thân phận không rõ ràng , nó có thể hạnh phúc với mẹ kế không ? Vừa nghĩ tới như thế, lòng của nàng liền không nhịn được níu lấy, ngay cả hai tay cũng bắt đầu lạnh.

Có lẽ mình nên nhẫn tâm, làm cho Tả Bích Liên về sau sẽ không có con của mình?

Nhưng làm như thế, mới một hai năm đầu thì hoàn hảo, về sau Liên quý nhân sẽ không nghi ngờ ?

Tả Bích Liên không phải là người ngu, tất nhiên sẽ nghĩ tới, càng gây bất lợi cho hài tử .

Dù sao nàng ta không làm gì được Liên Mị, cũng chỉ có thể xuống tay với hài tử.

hài tử bị thương, Liên Mị đau lòng là sẽ là sự trả thù tốt nhất đối với nàng .

Liên Mị càng nghĩ càng là sợ hãi, không tự giác hai tay nắm thành quả đấm.

Nàng đưa tay xoa lên bụng nhô ra của mình, hoang mang do dự.

Giữ lại hài tử,sau này con mình sẽ phải chịu lời dị nghị của thiên hạ .

không giữ hài tử, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của bản thân ,với lại nàng quả thật không nỡ bỏ rơi đứa bé này ....

Nàng suy nghĩ xuất thần, cảm giác được bên tai nóng lên, Hiên Viên Thần môi mỏng ma sát nhẹ bên tai nàng , một mảnh nóng rực hơi thở phun ở bên tai, vừa nóng lại nhột.

Liên Mị muốn tránh đi, ngược lại bị hắn ôm, kéo vào trong ngực Hiên Viên Thần.

"Hoàng Thượng?"

Nàng không dám quay đầu, bởi vì Hiên Viên Thần quá gần, chỉ cần hơi chút vừa động,môi sẽ dán vao mặt hắn .

Hai người đã lâu không có thân mật , dường như là khi Liên Mị mang bầu, Hiên Viên Thần sẽ không đụng qua nàng.

Bỗng dưn lại thân mật , gọi Liên Mị cũng có chút không quen.

Chỉ là sau lưng dán vào lồng ngực Hiên Viên Thần, nhiệt độ cơ thể nóng rực cách lớp quần áo, tay chân của nàng lại bắt đầu như nhũn ra.

Liên Mị không khỏi khinh thường chính mình, rõ ràng đã nhiều ngày không cùng Hiên Viên Thần làm chuyện chăn gối ,nhưng thân thể này lại nhớ kỹ Hiên Viên Thần, không tử chủ được bản thân muốn dựa sát hơn .

Nàng cứng đờ thân thể, khó khăn lắm mới ngừng lại sự tham lam của thân thể , sắc mặt có chút khó coi.

Hiên Viên Thần nhưng lại cảm giác được Liên Mị có ý tránh né, không đợi nàng thối lui, hai tay liền sít sao ômchặt thân thể của nàng, bên tai nàng nhẹ khẽ cười nói: "Kỳ thật còn có một biện pháp, có thể giải quyết chuyện này."

"Là cái gì?" Liên Mị cúi đầu, không dám nhìn hắn, đầu óc hỗn loạn , chỉ cảm thấy chóp mũi tất cả đều là hơi thở Hiên Viên Thần.

"Đó chính là... Mẫu hậu trở thành phi tần, làm hoàng hậu của trẫm."

Hiên Viên Thần vừa dứt lời, Liên Mị chợt đứng người lên, nghiêng đầu quả quyết cự tuyệt: "Hoàng Thượng, chuyện này không thể nào!"

Sắc mặt nàng trắng bệch, bị lời của Hiên Viên Thần dọa đến cứng người.

Mang thai hài tử của Hiên Viên Thần, đã là chuyện đại nghịch bất đạo, làm tiếp hoàng hậu, chẳng phải là một nữ gả hai chồng ?

Đây quả thực là chuyên kinh thiên động địa , sợ là chỉ có Hiên Viên Thần mới dám nói ra khỏi miệng,cũng không sợ bàn dân thiên hạ chê cười sao?

"Cái này không có khả năng, chuyện Hoàng Thượng mới vừa nói, ta chưa từng nghe qua." Liên Mị đi lảo đảo, đứng không vững, toàn thân đều run rẩy, không biết là sợ hãi, hay là tức giận ..

Chẳng những làm ấm giường cho Hiên Viên Thần, cho hắn sinh con, còn giúp hắn quản lý hậu cung.

Cái loại cảm giác này, làm cho nàng quá sợ hãi.

Liên Mị thật vất vả đi tới cửa, đỡ tường đứng vững, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Hiên Viên Thần vẫn như cũ ngồi tại nguyên chỗ, mặt không chút thay đổi, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt nhìn mình, không nhúc nhích, trong ánh mắt lộ ra một tia không nói ra được thâm ý.

Nàng bị nhìn thấy sau lưng mà run lên, nhanh chạy trối chết, cũng không kịp hỏi nhiều chuyện Tả Bích Liên.

Chương má má gặp Liên Mị vội vàng đi ra, không khỏi nghi hoặc, vội vàng tiến lên vịn lấy nàng: "Nương nương coi chừng, ?"

"không cần, đỡ ta trở về nghỉ một chút." Liên Mị cảm giác mình nên bình tâm lại , thật tốt suy nghĩ một chút, phải làm như thế nào thoát khỏi khống chế Hiên Viên Thần.

Làm hoàng hậu của hắn, nói đùa gì vậy!

Nàng ngồi ở trên giường mới vừa chợp mắt, đã nhìn thấy một cung nữ vội vã muốn xông tới, bị Chương má má ngăn cản.

Liên Thúy nhận ra người, thấp giọng nói với Liên Mị: "Nương nương, đây là cung nữ ở trầm hương điện."

Lại là Liên quý nhân?

Ngày thường Liên Mị còn có tâm tư phản ứng, nhưng hôm nay tâm phiền ý loạn, không có tâm trạng quan tâm chuyên người khác , phất phất tay nói: "Má má đi ra ngoài nhìn một chút, không phải chuyện lớn, má má thay ta làm chủ là tốt rồi."

"vâng , nương nương." Chương má má cũng đúng cùng Liên quý nhâncũng không có ấn tượng tốt , tiến lên lạnh mặt nói: "Thái hậu nương nương đang nghỉ ngơi, có chuyện gì chỉ để ý nói với ta là được."

Xuân Nguyệt mặt mũi tràn đầy là mồ hôi, , vẻ mặt đưa đám nói: "Má má, nô tỳ có khẩn cầu gặp thái hậu nương nương."

"thì thế nào, chớ không phải là Liên quý nhân đã xảy ra chuyện gì?"

Chương má má vừa hỏi, Xuân Nguyệt nước mắt đều muốn rơi xuống, đo đỏ đôi mắt nói: "Má má, thái y cho quý nhân đưa tới thuốc mỡ, vừa dùng , đã nói vô cùng đau đớn. Nô tỳ đi hỏi thái y, nói là phản ứng bình thường, càng đau thì độc tố mới nhanh chóng tan , quý nhân liền cắn răng nhẫn nhịn. Hôm nay toàn thân bôi thuốc mỡ, chẳng những đau hơn hôm qua , trên người còn đỏ lên, cuối cùng còn biến thành màu đen . Nô tỳ thực đang sợ, liền đi tìm thái hậu nương nương."

Nghe vậy, Chương má má cũng là chấn động: "Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi vào bẩm báo thái hậu nương nương."

Việc này không phải chuyện đùa. Liên Mị vừa nghe, cũng có chút giật mình: "Đem thái y kêu đến, hỏi hỏi đến cùng là thế nào."

Nàng đứng người lên, lại lắc đầu nói: "Thôi, ta trực tiếp đi trầm hương điện xem một chút."

Trông thấy Liên Mị muốn đích thân đi trầm hương điện nhìn Tả Bích Liên, Xuân Nguyệt ngạc nhiên mừng rỡ phải khóc, lau nước mắt theo sát phía sau.

Chỉ là mới đến trước điện, Liên Mị liền nghe bên trong truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết của Tả Bích Liên, không khỏi rợn cả tóc gáy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK