• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phương Việt mang máng nhớ lại tên của ác ma trong căn phòng đầu tiên, bốn chữ cái tương đương với bốn ký tự mật mã để mở cửa.

Nhưng mà ác ma mà cậu tìm ra không tên là Jack, mà là WENS mới đúng.

Cậu có ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì lúc ấy cậu còn âm thầm trào phúng trong lòng.

WENS trong tiếng trung có nghĩa là thành phố chật chội, lấy từ đó để đặt tên cho ác ma sẽ khiến người ta không cảm thấy như đang hóa thân thành nhân vật trong câu chuyện cho lắm.

Thật ra điều này cũng không quan trọng lắm.

Nói không chừng là do những bình luận này đã tiết lộ đáp án chủ chốt, cho nên chủ cửa hàng mới đổi lại tên.

Thế nhưng khi Phương Việt mở hết phần trả lời ra, cậu lại thấy bình luận cuối cùng được viết vào mười hai phút trước:
"Đồng ý x10000! Ác ma Jack quá hoàn hảo luôn ấy, nếu không phải bạn trai mình đảm nhiệm vai người yêu ở tình tiết bên còn lại, mình suýt chút nữa đã lựa chọn ác ma rồi.

P/s: Ban đầu mãi mà mình không tự đi ra được, sau khi chủ quán gợi ý mình còn viết sai thành Jake, bẽ mặt kinh khủng ha ha ha."
Ủa?
Phương Việt càng cau mày.

Nói cách khác...!
Sau lượt của bọn cậu còn có một cặp khác cũng chơi chủ đề "Khế ước ác ma", hơn nữa còn suy luận ra tên ác ma là Jack, chỉ có mình cậu là ngoại lệ.

Sự phát hiện này khiến cậu dựng tóc gáy.

Phục vụ đặt bát canh cá nóng hổi xuống trước mặt bọn cậu, Phương Việt vẫn đang im lặng nhìn chằm chằm điện thoại.

So với cái tên "Jack" vô cùng hợp lý, đáp án mà cậu tìm ra quả thực không giống danh xưng cho lắm, ngược lại có vẻ giống mấy cụm từ viết tắt được ưa chuộng ở trên mạng xã hội hơn.

Ví dụ như vài trường hợp mà cậu đã gặp trên diễn đàn.

Lúc ấy người trong diễn đàn dùng MDN để thay cho Mạnh Duy Nhất, còn dùng chữ V để chỉ thần Vernes...!
Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.


Cậu lưu luyến nhìn cổ tay Mạnh Duy Nhất một lúc, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi gì cả.

Đối với quan hệ giữa Mạnh Duy Nhất và cuốn sách thần thoại, giữa cậu và hắn, Phương Việt luôn có một sự hoài nghi không thể dễ dàng nói ra khỏi miệng.

Chính cậu cũng không biết tại sao mình phải cẩn thận như thế, giống như đang trốn tránh theo bản năng vậy.

Nó tựa như biểu hiện mất trí nhớ vì rối loạn căng thẳng sau sang chấn, cậu lựa chọn không muốn biết rõ ràng chân tướng, thậm chí sâu trong thâm tâm còn có một linh cảm rằng nếu cậu biết thì cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.

"Kỳ nghỉ sắp tới có bận không?" - Mạnh Duy Nhất vừa múc canh cá cho cậu vừa nhàn nhạt hỏi.

Phương Việt hơi ngạc nhiên, bừng tỉnh từ trong những rối bời rồi nhanh chóng lắc đầu: "Hai ngày đầu có lẽ phải về nhà, sau đó tôi đều rảnh."
"Lúc trước tôi vô tình đặt hai vé hòa nhạc của ban nhạc Oracles, mùng sáu tháng mười ở Hải Thành.

Muốn rủ cậu đi cùng."
Hắn vừa nói đeo găng tay dùng một lần, tao nhã lột vỏ tôm thật cẩn thận rồi để vào trong cái đĩa nhỏ trước mặt Phương Việt.

Động tác thành thạo như thể việc đó đã khắc sâu xương cốt và bản năng của hắn.

"Để tôi bóc nốt mấy con còn lại, cậu còn chưa ăn tí cơm nào đâu."
Phương Việt vội vàng cầm đĩa tôm kia lên về phía mình, lại gắp một miếng cá phi lê cho Mạnh Duy Nhất để "đáp lễ", cười híp mắt lại: "Tất nhiên là được."
Thật ra cậu chưa nghe thấy tên ban nhạc kia bao giờ.

Xem chừng cậu phải âm thầm tìm hiểu, vì có khi đó là ban nhạc yêu thích của Mạnh Duy Nhất.

Hải Thành là thành phố gần biển, là một trong những địa danh du lịch trong tuần lễ vàng, hơn nữa còn có một thủy cung rất nổi tiếng trên mạng.

Mặc dù bây giờ không phải là mùa tốt nhất để đi biển, nhưng du khách vẫn không hề ít.

Sau khi hai người ăn cơm xong thì về trường học.

Phương Việt đi tới cổng mới nhớ ra cậu quên mua bánh đậu đỏ trứng muối mà xế chiều Hoàng Tu Kỳ đã nhắn tin nhờ cậu.

Thật ra tiệm bánh ở ngay đối diện trường học, cùng lắm là đi mất bốn trăm mét, Hoàng Tu Kỳ muốn ăn thì tự đi mua cũng rất tiện.

Nhưng đối với người lười mà nói, quãng đường vô cùng gần đó cũng cực kỳ xa xôi.

Phương Việt vội vàng vẫy tay với Mạnh Duy Nhất, không cho hắn đi cùng mình nữa rồi bảo hắn đi về trước.

Hiện tại thì Mạnh Duy Nhất đã không còn ở ký túc nữa, vốn dĩ cũng chỉ định đưa cậu về đến cổng trường thôi, không cần phải rề rà đi cùng cậu làm gì.

Hôm nay ở bên nhau rất lâu, cậu đã hết sức thỏa mãn rồi.

Một mình Phương Việt bước lên cầu, đi thẳng đến tiệm bánh ngọt.

Cậu tập trung bước đi, nhưng khi bước tới lối rẽ thì lại bị ai đó níu ống quần.

Phương Việt: ".......?!"
Lại là thầy bói à?
Thầy bói mặc một chiếc áo dài màu xanh đậm và ngồi trong bóng tối, suýt chút nữa Phương Việt đã không để ý đến.

"Chàng trai, tôi thấy sao may mắn của cậu đang di chuyển, gần đây đang có nhân duyên theo sát đấy!"
Ông ngồi xếp bằng, dùng bàn tay trống không của mình tháo kính xuống, hiện ra đôi mắt trắng đục vì bệnh của mình.

Phương Việt kinh ngạc.

Cậu còn nhớ lần trước thầy bói còn phán cho cậu hai lần, một lần thì nói cậu là đồng tử mãi mãi độc thân, một lần khác lại nói cậu gặp tai nạn đổ máu.

Thật sự cậu không ngờ có một ngày có thể nghe được một lời tốt đẹp từ trong miệng của ông.

Cho dù hiểu biết của cậu với huyền học khá lơ mơ, nhưng cậu cũng biết sao may mắn mang ý nghĩa gì.

Phương Việt vui vẻ dừng lại trước mặt thầy bói một lần nữa.

"Nhưng mà cậu là đồng tử trên trời mà, kiếp này hạ phàm để tu luyện, vốn dĩ không có duyên với yêu hận cuồng si gì." Thầy bói thổi râu, dùng đôi mắt tam bạch* liếc tới liếc lui trên người Phương Việt - "Kỳ quái, kỳ quái! Để tôi xem kỹ cậu một chút."
"Ông còn nhớ cháu ạ?" - Phương Việt không nhịn được mà cười lên vài tiếng.

Thế nhưng trong lòng cậu cũng cảm thấy kính nể.


Thầy bói phán không sai, thậm chí ông còn nhìn ra cả sự biến hóa trong phương diện tình cảm dạo gần đây của cậu, chắc chắn khá tài giỏi.

Qua nửa tháng ngắn ngủi, cậu giống như đã hoàn toàn trở thành một người mê tín...!
"Kỳ quái, tuyệt vời, lạ lùng! Có lẽ là thần tiên hạ phàm..." - Thầy bói nói xong thì cũng không kéo ống quần cậu nữa, vừa lẩm bẩm vừa rúc vào trong xó.

Ông tiện tay nhặt một xâu tiền xu dưới đất lên, vừa vân vê trong tay vừa nhỏ giọng thì thầm không ngừng.

"Ý của ông là gì thế ạ?" - Phương Việt cầm điện thoại mở mã thanh toán hai chiều ra một cách vô cùng thành thạo.

Thầy bói chần chừ một lúc lâu mới đắn đo mở miệng: "......Xem Tây Du Ký chưa? Cậu đó, giống Hắc Hùng Tinh ấy! Tôi nói đến thế thôi, cậu đi đi."
Phương Việt nhíu mày.

Cậu vốn đang mong đợi thầy bói lại nói ra một điều gì đấy phá vỡ thế giới quan của cậu, nhưng không nghĩ tới tự dưng lại bị phán thành con gấu.

"Vâng ạ, mất bao nhiêu..."
"Đừng đưa tiền.

Tôi coi tiền bạc là rẻ rách, cho tôi là hại tôi." - Thầy bói nhanh chóng giơ tay che mã thanh toán của mình, tư thái thanh cao lạ thường - "Đi mau đi mau!"
Bộ dạng xua đuổi của ông rất là cay nghiệt, không hề "nhiệt tình" như lúc níu ống quần Phương Việt ít nào.

Phương Việt dở khóc dở cười rời đi.

Đến lúc cậu vừa xách túi bánh trứng muối vừa đi về, thầy bói đã không còn ở trên cầu nữa rồi.

Dọc đường đi về ký túc cậu luôn trầm ngâm suy nghĩ "Hắc Hùng Tinh" có ý nghĩa nào, nhưng từ đầu đến cuối cũng chẳng hiểu gì hết.

Cậu thấy không hiểu thì nên hỏi, cho nên...!
"Hắc Hùng Tinh? Hahahahahahahahahahaha buồn cười chết mất."
Vụn bánh trong miệng Hoàng Tu Kỳ bắn cả ra ngoài.

Cậu ta che miệng nói: "Trí tưởng tượng của thầy bói phong phú thế."
"Cậu không thể ăn xong hẵng nói à, kinh quá rồi đó." - Cậu bạn học giỏi phê bình xong thì quay sang Phương Việt, đẩy chiếc kính gọng kim loại của mình lên, ra vẻ vô cùng tinh anh nói: "Hắc Hùng Tinh là yêu quái có xuất thân cao nhất.

Hắn là tùy tùng của Quan Thế Âm Bồ Tát, cuối cùng bị bắt về trời.

Kết hợp với ngữ cảnh thì có thể phân tích ra, ý thầy bói đó là Bồ Tát của cậu hạ phàm rồi."
"Nghiêm túc đến mắc cười phát sợ." - Hoàng Tu Kỳ chễ giễu.

"Hiểu rồi."
Phương Việt gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó lại tự cảm thấy hơi mất mặt mũi...!
Sao thầy bói mới thuận miệng phán một câu mà cậu đã coi đó là sự thật rồi nhỉ.

Thay vì tìm hiểu Hắc Hùng Tinh, cậu thà tiếp tục nghiên cứu thần thoại mà mình chưa đọc xong còn hơn.

Cậu ngồi lên ghế, theo thói quen mở diễn đàn ra trước khi học để nhìn thử xem hôm nay mọi người trên đó ồn ào thảo luận điều gì.

"Mình là người mới vào, mới đọc được hai phần ba cuốn sách nên có vài chỗ chưa hiểu, mong các bạn đã đọc rồi giải thích với."
Bài viết này xuất hiện ngay đầu, Phương Việt thuận tay ấn vào xem.

"Mọi người còn nhớ đoạn vực sâu tự sát không? Mình đọc thì có vài chỗ không hiểu lắm, nếu có ai bình luận chỉ rõ cho mình thì mình xin cảm ơn nhiều ạ.

1.

Tại sao vực sâu lại đột nhiên lựa chọn tự sát? Nếu như coi nó là hiện thân của cái ác thì cũng không thể sinh ra ý định tự hủy diệt mình chứ.

2.

Sau khi vực sâu tự sát, tại sao vẫn còn Hải Yêu xuất hiện vậy? Không phải ma quỷ đã biến mất rồi hay sao?
Bình luận 1: Chấm.

Chờ giải đáp.

Bình luận 2: Bài này viết rõ ràng phết, mình suýt chút nữa đã nghĩ bạn là người cẩn thận rồi.

Nhưng cậu quên mất chi tiết quan trọng nhất rồi nha...!Rõ ràng từ tự sát nằm trong dấu ngoặc kép, mang ý nghĩa ẩn dụ thôi, không phải tự sát thật đâu.


Trả lời bình luận 2: Mình hiểu điều này.

Có thể do mình chưa nói rõ, ý là tại sao vực sâu lại phải giáng một đòn vào bản thân như vậy, mình không hiểu lắm.

Bình luận 4: Mình chỉ có thể trả lời vấn đề thứ 2 cho cậu, giống như bạn thứ hai có nói ấy.

Đầu tiên, đó không phải là tự sát, nhưng chi tiết thật giả lẫn lộn này có lẽ không phải do vực sâu chủ động.

Ý mình không phải là vực sâu giả vờ đâu haha, cá nhân mình cho rằng không chừng đó là do nguyên nhân khách quan á ~.

Thứ hai là vì sao không thể là lí do khách quan được nhỉ? Như cậu đã viết đó, vực sâu là hiện thân của cái ác, là các vật chất tiêu cực ngưng tụ tại một chỗ còn sớm hơn cả khi Thiên Quốc xuất hiện.

Những ý niệm hung ác vô cùng nhiều, chứ chưa cần bàn tới chúng phức tạp như thế nào.

Chúng có thể tan biến vĩnh viễn trong nháy mắt à? Có vẻ không thể đâu.

Bình luận 5: Đọc không hiểu gì nhưng mà có vẻ hợp lí phết nhỉ.

Bình luận 6: Để mình trả lời câu hỏi thứ nhất nhé.

Có thể tham khảo bình luận của mình ở bài viết này, lặng lẽ gửi [link] nè.

Lúc đó còn có bình luận chửi mình, bảo quan điểm của mình là bêu xấu thần V.

Mình đã nói từ trước rằng mình là tín đồ của thần V, cho tới bây giờ cũng chưa từng phủ nhận ý nghĩa của ngài.

Coi như ngài là thần linh duy nhất rơi xuống vực sâu, thì suy đoán "Ý chí của thần V và vực sâu hợp lại thành một" đáng tin quá rồi còn gì?
Sự thật là khi chủ bài viết nhắc đến điều này, mình cũng cho rằng một trong những nguyên nhân chính dẫn đến điều đó là thần V = vực sâu.

Thần V đối chọi cùng vực sâu, rốt cuộc cũng có một khoảnh khắc dùng tư chất thần linh để áp đảo tính ma, bằng lòng dùng phương thức tự sát để duy trì hòa bình cho loài người.

Cuối cùng thì thần vẫn yêu con dân của ngài, vĩ đại biết bao.

Lần sau mình sẽ cân nhắc đăng một bài phân tích, hệ thống lại những điều mình phỏng đoán để làm rõ suy nghĩ.

Nếu có ai đồng ý thì có thể thoải mái tìm mình bàn luận.

..."
Gương mặt Phương Việt đầy vẻ mờ mịt.

Cậu lại không cẩn thận bước vào một thế giới lạ lẫm.

Vẫn phải đọc nhanh hơn thì mới có thể đuổi theo các chủ đề thảo luận trên mạng, hình như cậu còn chưa đọc đến đoạn kia nữa cơ.

Phía dưới không còn bài viết nào nữa.

Cậu đang muốn thoát ra, nhưng ngón tay lại dừng ở góc phải trên cùng diễn đàn, trên đó đang hiện lên thân phận "Du khách".

Cậu đột nhiên hơi động lòng, sau đó chậm rãi ấn vào mục đăng kí tài khoản.

________________________
*Không hiểu nhưng hay: Bản gốc là "Bất minh giác lệ", ngôn ngữ mạng bên trung chỉ cảm giác "Đọc không hiểu gì nhưng có vẻ hay ho/đỉnh cao/ngầu lòi phết"
*Mắt tam bạch: Đôi mắt tam bạch đản được nhận biết là phần tròng trắng lộ ra giữa tròng đen và mi mắt, có thể ở phần trên hoặc dưới.

Điều này khiến tròng đen được bao bọc bởi tròng trắng bởi 3 phía..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK