Mục lục
Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đen, đầu đường an tĩnh.

Một nữ nhân xinh đẹp mặc quần áo diễm lệ thoáng tung bay, trong tay còn cầm một bình rượu.

“Khốn kiếp…… Tấ cả đều khốn kiếp……” Cô thấp giọng mắng,” Vì sao, anh Hạo Thiên lại gạt em? Anh rõ ràng biết cha đã an bài anh với Nghiêm Thanh du đính hôn, vì sao còn hứa hẹn nói muốn cưới em?…… Hạo Thiên, anh không cần cưới nữ nhân kia đựơc không? Cô ta như thế nào so với em tốt hơn? Anh nói đi……”

Cô mắng trong chốc lát, lại ừng ực uống rất nhiều rượu, sau đó đem chai rượu hất đi, kêu lên:” Cha, con hận người, người đã hủy đi hạnh phúc cả đời của con và anh Hạo Thiên, con hận người, hận người, con hận người chết đi được……”

Cô điên cuồng mà đá đánh biển quảng cáo bên đường, bỗng nhiên phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lùng.

” Tư Tư, cô thật sự hận cha của mình sao?”

Quay đầu nhìn lại, thấy một đám đeo kính râm.

” Mắc mớ gì tới anh?” Tuy rằng uống say khướt, nhưng cô cũng biết sợ, mấy người này rất lạ, tuyệt đối không phải vệ sĩ nhà cô,” Các người là ai?”

” Chúng tôi là người nào không quan trọng, Tư Tư không phải nói hận cha của cô sao? Chúng tôi có thể giúp cô.”

Một tên cầm đầu vừa nói, đi đến trước mặt cô, cô hoảng sợ nói:” Tôi không có nói, ta là nói nhảm…… A, anh muốn làm gì……”

Một tiếng thét kinh hãi, bị vật nặng đánh trúng đầu Lâm Tư Tư té xỉu ở bên đường……

Khi tỉnh lại, cô phát hiện chính mình ở trong một căn phòng tối tăm. Bốn phía đều là vách tường, còn có một cửa sắt lớn.

Cô sợ hãi, bổ nhào vào trên cửa dùng sức la:” Mở cửa! Thả tôi ra ngoài! Đây là nơi quỷ quái nào vậy……”

Bỗng nhiên cửa được mở ra, cô bị đụng phải liền lảo đảo, ngã nhào trên đất, nhìn nam nhân đứng ở cửa.

Hắn một thân màu đen, trên đầu đội mặt nạ hình con bướm.

Cô dọa nói:” Anh là ai? Vì sao bắt tôi đến đây?”

Người nọ không nói được một lời, khoát tay chặn lại, phía sau hai tên tùy tùng cường tráng đi vào.

Lâm Tư Tư nhìn thấy, đây không phải là hai vễ sĩ của mình sao?

” Đây là chuyện gì?”

” Cô không phải hận cha cô sao? Vậy cho cô một cơ hội trả thù ông ta.” Phía dưới mặt nạ, nam nhân bạc môi hé ra hợp lại, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn.

” Cái gì…… Anh đang nói cái gì?” Lâm Tư Tư vừa sợ vừa giận nhìn hắn.

Hắn lại vung tay lên, phía sau một thủ hạ cầm máy chụp ảnh đi đến.

” Nếu cha cô nhìn thấy ảnh chụp của cô và vệ sĩ quấn quýt bên nhau, không biết sẽ nghĩ như thế nào?”

Lâm Tư Tư sợ hãi:” Anh muốn làm gì?”

” Tôi đang giúp cô, Lâm Tư Tư, tôi giúp cô trả thù chả của mình, cô muốn cảm ơn tôi như thế nào? Ha ha ha ha……”

” Khốn kiếp! Tôi không cần anh giúp đỡ!” Tư Tư cả giận nói:” Anh dám chạm vào tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

” Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào cô, người chạm vào cô là hai tên vệ sĩ.” Nam nhân đeo mặt nạ hướng hai tên vệ sĩ nói:” Hai người các ngươi, còn thất thần gì? Chẳng lẽ Lâm đại tiểu thư không xinh đẹp sao? Các người không muốn chiếm than thể xinh đẹp này sao?”

Hai tên vệ sĩ quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ nói:” Không được, lão gia sẽ giết chúng tôi mất!”

” Các người sợ sau này bị lão già đó giết, cũng không sợ hiện tại tôi sẽ giết các người sao? Biết điều một chút làm theo tôi, là có thể giữ được mạng sống của mình.”

Hai tên vệ sĩ cắn răng một cái, bất cứ giá nào, vì mạng sống, chỉ có thể nghe ngừoi đeo mặt nạ này.

Hai người hướng Lâm Tư Tư đi đến, cô sợ tới mức co lại, thét to:” Không cần! Các người không được lại đây! Các người là hai cẩu nô tài! Các người đều ăm cơm của Lâm gia, các người như thế nào có thể làm ra việc này……”

Người đeo mặt nạ khóe môi giơ lên lãnh khốc cười, thấp giọng nói:” Lâm tiểu thư, hoan nghênh cô vào địa ngục.”

Nói xong hắn chậm rãi rời khỏi phòng, cửa ở phía sau hắn đóng lại.

Nghe theo bên trong truyền ra từng trận tiếng thét chói tai cùng thống khổ rên rỉ, có vài thủ hạ không đành lòng:” Đây có phải là tội cho cô ấy không?”

” Đó là báo ứng của cô ta .” Người đeo mặt nạ lạnh lùng nói, liền sải bước rời đi……

———————————————–

San San vừa tình lại, thấy ngực không đau.

Duỗi lưng một cái, bỗng nhiên phát hiện ở đầu giường có một chiếc bút đang đè lên tờ giấy.

Cầm lên nhìn vào, trên đó viết một hàng chữ nhỏ: Chén thuốc cùng bữa sáng đều trên lò bếp.

Ách……

Cô bước xuống, đi vào phòng bếp, quả nhiên thấy có thuốc, còn có sữa và bánh.

Một dòng nước ấm dâng lên trong lòng, cô cầm chén thuốc, một ngụm lớn uống hết chén thuốc màu đen. Thuốc này rất đắng, nhưng khi uống vào trong miệng lại cảm thấy ngọt ngào.

Con người ở thời điểm nào cũng cần bạn bè quan tâm, lúc đau khổ, trong long cũng cảm thấy ngọt.

Buổi trưa, cô làm một phần cơm mang vào văn phòng luật sư.

” Giang luật sư!” Cô mang theo nụ cười vào văn phòng.

Hắn ngẩng đầu:” Lại tới hỏi án tử của cha cô?”

” Không phải, tôi là đặc biệt đến cám ơn anh!”

Cô cười, đem hộp cơm để lên trên bàn của hắn:” Cảm ơn anh đã làm bữa sang cho tôi, mời cơm tôi làm không nổi, cho nên liền tự mình làm cơm trưa cho anh, anh dung một chút đi!”

Giang Trục Thủy nhìn nụ cười như nắng của cô, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, rất ít thấy cô cười, cô cười rộ lên lại xinh đẹp như thế.

” Như thế nào không ăn a? Sợ không thể ăn? Hay là sợ tôi hạ độc?” Cô thay hắn mở họp cơm ra, lấy bát đũa.

Hắn nở nụ cười:” Đừng nói, cô làm bạn gái tôi là rất đúng.”

Mặt cô hơi hơi đỏ lên:” Bạn gái…… Không phải là chuyện ngày hôm qua sao?”

” Ai nói với cô chỉ làm bạn gái một ngày?” Hắn rất nghiêm túc nói:” Về sau bữa tiệc như vậy còn không ít, lão gia tử của Lâm gia kia cũng không biết khi nào gặp tôi, cô giúp tôi thì giứpp tới cùng, làm bạn gái giả, làm them mấy ngày cũng không sao!”

” A? ” San San khó xử nói:” Như vậy…… Thật không tốt?”

” Có cái gì không tốt, cô chẳng phai cũng muốn thoát khỏi Luật Hạo Thiên sao?” Hắn nói xong, từ trong hộp cơm lấy ra một cánh gà.

San San nghe thấy tên Luật Hạo Thiên, chỉ một thoáng thần sắc ảm đạm. Lại nghe Giang Trục Thủy thở nhẹ một tiếng:” A!”

” Làm sao vậy?” Cô phục hồi tinh thần lại hỏi.

Hắn lắc lắc đầu, cười nói:” Thật sự là ăn quá ngon!”

San San ngẩn ra, cũng thoải mái mà nở nụ cười.

Hai người cùng nhau ăn cơm trưa, Giang Trục Thủy nói:” San San, án tử của cha cô, tôi cần gặp mẹ và em gái cô lấy chứng cứ, không biết có tiện không?”

Câu hỏi này, San San không biết trả lời như thế nào, cô hiện tại cơ đã mất liên lạc với hai người kia, từ khi dì đuổi cô ra khỏi nhà, cô cũng chưa trở lại căn nhà đó.

” Không biết bọn họ…… Có còn ở đó nữa hay không……”

Hắn lái xe mang theo cô, theo sự chỉ dẫn của cô đến một tiểu khu nhỏ bé.

Lên lầu, đứng trước của quen thuộc kia, trong nháy mắt, những chuyện chua xót trong long liền hiện lên……

Tám năm trước, cô lần đầu tiên đứng trước cửa này, lòng tràn đầy hy vọng người đẩy cửa ra nghênh đón cô là mẹ từ ái và em gái đáng yêu. Nhưng ngay sau đó, cô lại bị em gái nhỏ hơn hai tuổi ngăn ở ngoài cửa.

Những chuyện hoàn mỹ tựa hồ sẽ không phát sinh trên người cô. Cô đã có một người cha từ ái, làm sao có thể đòi hỏi nhiều?

Cô cuối cùng thuận lợi tiến vào nhà này, nơm nớp lo sợ qua ba năm ngày cô có nhà, cô rất hạnh phúc, cô thỏa mãn. Nhưng mà…… Hạnh phúc tựa hồ cho cô luôn keo kiệt, ba năm sau vào một ngày, cha gặp chuyện không may, cô tan học về nhà lấy chìa khóa mở cửa, như thế nào cũng mở không ra.

Nguyên lai dì cùng ngừoi đàn ông khác kết hôn, bọn họ ở tại trong phòng này, bởi vậy trong nhà đã không còn là nơi của cô nữa……

Dì đem hành lý của cô ném ra ngoài:” Cút! Mày trên người mang tang, mang theo đồ của mày cút đi!”

Cho tới hôm nay, lời nói kia còn quanh quẩn nơi đây, cô ôm lấy đầu, vô lực ngồi xổm xuống.

” San San, San San!” Giang Trục Thủy lại ôm lấy bả vai của cô:” Là nhớ tới chuyện buồn sao?”

Cô lắc lắc đầu:” Không có việc gì, đều trôi qua hết rồi.”

Đúng vậy, đều trôi qua, cô gái quật cường năm đó cũng đã biến thành một người đọc lập, cô cũng không sợ gì nữa.

Đứng lên, cô ấn chuông cửa. Xoa bóp mấy cái, cửa mở ra, một ông già nhìn bọn họ hỏi:” Các ngườii tìm ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK