• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tuần trước khi kết hôn, dì Lam nói Thẩm Hạ Thời về nhà ở một thời gian. Đến lúc đó, chú Chu và dì Lam sẽ làm nhà mẹ đẻ của cô, đưa cô tới hôn lễ.

Đương nhiên cần phải có trưởng bối ở bên cạnh lo liệu nghi thức hôn lễ, Thẩm Hạ Thời không từ chối, chuẩn bị dọn đến nhà chú Chu ở.

Kết quả là Mộc Tắc không thể nhìn thấy cục cưng của mình mỗi ngày, phàn nàn về chuyện này rất nhiều. Đêm trước khi Thẩm Hạ Thời rời đi, anh dốc hết sức giày vò cô. Cuối cùng, Thẩm Hạ Thời mệt đến mức đi vào phòng bếp lấy một con dao phay đặt dưới gối mình.

Mộc Tắc sợ cô sẽ tự làm mình bị thương, sau nửa đêm vẫn chưa được thỏa mãn. Nhưng Thẩm Hạ Thời phòng bị anh như đạo tặc hái hoa (*), ngay khi anh vừa đến gần đã đá anh ra khỏi giường, ấm ức hết mức, lên án chỉ vào vết bầm tím trên cơ thể của mình, sắp khóc tới nơi rồi.

(*) Kẻ trộm cắp, hãm hiếp phụ nữ.

Mộc Tắc vừa tức giận vừa buồn cười, nhiều lần hứa sẽ không làm gì cả, cuối cùng Thẩm Hạ Thời mới để cho anh ôm mình ngủ.

Tuy nhiên, vào đêm thứ hai ở nhà chú Chu, Thẩm Hạ Thời nhận được cuộc gọi từ Mộc Tắc. Vừa mở điện thoại ra, có vẻ anh đã uống rất nhiều rượu, giọng nói trầm khàn, giọng điệu có chút men say: “Cục cưng ơi, ông xã nhớ em.”

Thẩm Hạ Thời nghe thấy lòng mình sôi trào, giọng cũng mềm lại: “Ngày mai em đi ra ngoài, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm.”

“Chết tiệt.” Anh thấp giọng mắng: “Sao anh cảm thấy mình như đang yêu đương với một học sinh cấp ba vậy, nhìn thấy cô dâu của mình còn phải cần sự đồng ý của cha mẹ.”

Cô dâu và chú rể không gặp nhau trước khi kết hôn là phong tục cưới hỏi ở Trừng Dương, bởi vì nó được coi là không may mắn. Thẩm Hạ Thời chưa bao giờ tin vào điều mê tín ​​này, nhưng cô thật lòng muốn trăm năm hòa hợp với Mộc Tắc, cho nên dì Lam nói sao thì cô làm vậy.

Vẻ không vui trong giọng nói của Mộc Tắc gần như xé toạc phía chân trời, Thẩm Hạ Thời nhếch khóe miệng: “Ngày hôn lễ sẽ được thấy em đó nha.”

“Anh không chờ được lâu như vậy.”

Anh nói, “Em nhìn ra cửa sổ đi.”

Thẩm Hạ Thời giật mình, vội ngửa cổ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm mùa xuân, gió vẫn còn hơi lạnh, ngọn đèn đường lặng lẽ đứng bên vệ đường. Mộc Tắc uể oải tựa vào ngọn đèn đường ngẩng đầu nhìn lên. Dưới ngọn đèn, một lớp ánh sáng cam phủ trên khuôn mặt người đàn ông, cực kỳ dịu dàng.

Thẩm Hạ Thời nằm trên cửa sổ, lẩm bẩm: “Gặp nhau sẽ xui xẻo, sau khi kết hôn sẽ không hạnh phúc.”

Anh trực tiếp cúp điện thoại, đi từ chỗ đèn đường đến dưới cửa sổ của cô, sau đó động tác nhanh nhẹn kéo khung thép bên tường leo lên. Thẩm Hạ Thời mở to mắt nhìn anh. Chớp mắt, Mộc Tắc đã leo lên khung thép bên cửa sổ của Thẩm Hạ Thời, đối mặt với cô.

Anh nhẹ nhàng nhéo cằm cô, hơi kéo qua một chút: “Người phụ nữ của ông đây, ông muốn gặp thì gặp.”

Giọng nói vừa dừng lại, anh liền hôn cô thật mạnh.

Thẩm Hạ Thời lo anh không giữ được sẽ ngã xuống, tinh thần không tập trung. Mộc Tắc dứt khoát từ cửa sổ nhảy vào, tùy tiện cởi áo khoác trên người rồi ném đi, ôm Thẩm Hạ Thời đi tới cạnh bàn: “Như vậy em yên tâm rồi chứ.”

“Chú Chu và dì Lam đang ở dưới lầu.”

Mộc Tắc cười đầy ẩn ý, giữ lấy đầu ngón tay của cô rồi hôn nhẹ, giọng điệu dịu dàng mê hoặc: “Anh sẽ nhẹ nhàng.”

Thẩm Hạ Thời đỏ mặt: “Anh không được lộn xộn.”

Dù có bị cấm làm loạn như thế nào đi nữa thì anh cũng đã lộn xộn không biết bao nhiêu lần rồi.

Gương mặt của cô gái này, anh mới không gặp một ngày mà như cách ba thu. Đêm qua anh chịu đựng không đến, nếu hôm nay chịu nữa, anh sẽ không phải là đàn ông.

Mộc Tắc lười nói nhảm, đơn giản ôm cô đặt lên giường, động tác nhanh chóng cởi thắt lưng, cười sâu xa, giọng thản nhiên: “Em càng nói vậy, ông xã càng muốn lộn xộn.”

Thẩm Hạ Thời: “…”

Cô luôn cảm thấy sau này, cuộc sống của mình sẽ còn dầu sôi lửa bỏng hơn nữa.

@ a i k h i e t 

Vì thế, những ngày Thẩm Hạ Thời và Mộc Tắc bí mật gặp nhau hàng đêm kéo dài suốt một tuần. Có vẻ Mộc Tắc có chút thú vui độc ác, cô sợ bị chú Chu và dì Lam biết được nên luôn cố tình kìm nén bản thân không tạo ra bất kỳ tiếng động lớn nào, nhưng Mộc Tắc một hai phải giày vò cô đến chết.

Sau đó, Thẩm Hạ Thời không thể chịu được nên thay đổi chỗ ở, cô cũng không báo với Mộc Tắc mà đến tạm trú ở nhà của Giang Hàn. Nhưng không ngờ đêm hôm sau, Mộc Tắc đã đến gõ cửa nhà Giang Hàn.

Giang Hàn không có gan ngăn cản Mộc Tắc, chân chó nhường ra một đường lớn. Sau khi Mộc Tắc vào nhà, cô bạn thức thời lanh lẹ đi ra ngoài, tự đi thuê phòng ở khách sạn.  

Thẩm Hạ Thời vừa nhìn thấy anh, chân liền mềm nhũn một chút, suốt một tuần lận đó!! Làm vợ của Mộc Tắc, công việc này thật sự không phải do con người làm, cô có hơi nghĩ đến việc đình công rồi.

Nhưng cô không ngờ tới, Mộc đại gia tới thì thôi đi, còn mang theo một mớ rau quả nữa, nhìn như một người đàn ông đảm đang việc nhà vậy. Thẩm Hạ Thời ngồi trên sô pha không nhúc nhích, giả vờ xem TV, khóe mắt lâu lâu liếc qua anh một cái, giọng nhàn nhạt: “Anh làm gì vậy?”

Mộc Tắc đặt đồ xuống, cũng không đi qua, đứng tại chỗ nhìn cô, giọng điệu lười biếng lộ ra một chút nguy hiểm: “Trốn anh?”

Thẩm Hạ Thời cầm điều khiển từ xa nhanh chóng chuyển kênh: “Không có.”

Mộc Tắc ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Thẩm Hạ Thời, hai người cách xa nhau một chút. Anh lắc một điếu thuốc từ hộp thuốc ra, cắn trong miệng, cũng không châm lửa. Anh ngẩng đầu, ngả người ra sau, hai mắt nhìn trần nhà, tay xoay xoay chiếc bật lửa, chậm rãi nói một câu: “Anh nghĩ anh mắc chứng lo âu trước hôn nhân.”

Thẩm Hạ Thời: “???”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, Mộc Tắc cũng quay đầu nhìn cô. Đôi mắt của người đàn ông đen trầm, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào lộ ra, chỉ bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên anh trầm giọng nói: “Nếu một giây anh không nhìn thấy em, anh sẽ lo lắng.”

Mặt Thẩm Hạ Thời nhanh chóng đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cô nhanh chóng quay đầu tiếp tục xem TV, điều khiển từ xa trên tay chuyển kênh ngày càng nhanh, còn có hơi lo lắng liếm đôi môi ấm áp.

Mộc Tắc thấp giọng, mơ hồ mang theo một chút khàn khàn: “Hạ Hạ, em thấy anh phiền sao?”

Thẩm Hạ Thời không trả lời, Mộc Tắc lại nói: “Hôm nay anh đến đây để nấu một bữa cơm cho em thôi, không có gì khác.”

Điều khiển trong tay Thẩm Hạ Thời bị cô ấn loạn xạ, Mộc Tắc vẫn đang nhìn chằm chằm vào góc mặt của cô: “Anh biết em rất bận, thường ngày cũng bận điều tra này nọ. Anh cũng không biết tại sao, tại sao ông đây rời em một phút cũng không được. Anh sẽ cố gắng, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân mình, em đừng trốn anh nữa.”

Giọng điệu này, quả thật quá đáng thương.

Vốn dĩ Thẩm Hạ Thời chỉ không chịu được anh giày vò mình mỗi đêm, muốn nghỉ ngơi hai ngày, cũng không nghĩ tới chuyện gì khác, làm sao có thể nghĩ tới anh nghĩ nhiều như vậy.

Cô xoay người, ngồi xếp bằng trước mặt anh: “Đừng nói anh thật sự mắc chứng lo âu trước hôn nhân nhé?”

Anh ừ một tiếng, chợt ý thức được cái gì đó, vội nói: “Nhưng mà kết hôn xong thì tốt rồi, em cũng không thể đổi ý không lấy anh.”

Thẩm Hạ Thời thả điều khiển từ xa xuống, bò về hướng anh rồi ngồi trong lòng anh: “Ông xã.”

Nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng này, Mộc Tắc nhếch môi: “Ừ?”

Thẩm Hạ Thời vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng thổ lộ ba chữ bên tai anh: “Em nhớ anh ~”

Người Mộc Tắc lập tức phát hỏa, anh giữ eo cô rồi đè cô xuống ghế sô pha.

Cô cười ôm eo anh, vui vẻ nói: “Không ăn cơm à?”

“Ăn cơm cái gì, ông xã em còn đang bị đói đây.”

Thẩm Hạ Thời cầm lấy chiếc gối bên cạnh che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, hối hận vì những lời mình vừa nói.

Chỉ là nhất thời mềm lòng thôi mà,

Ai ngờ gió núi vừa thổi qua, lửa đã bùng cháy khắp nơi rồi.

Thế nên suốt một đêm, Mộc Tắc mỉm cười trầm thấp bên tai cô, lúc nào cũng gọi cô là cục cưng, hết lần này đến lần khác nói yêu cô.

Vào thời điểm ấy, Thẩm Hạ Thời mới biết mình bị lừa.

Không ngờ tên đàn ông thúi này còn giả bộ đáng thương với cô!

Quả thật là vô liêm sỉ mà!!

@ a i k h i e t

Hôn lễ đã cận kề, càng gần đến ngày đó, Thẩm Hạ Thời càng lo lắng, cả đêm không ngủ được, ăn cơm cũng không biết mùi vị gì, đôi khi trò chuyện với bạn thân còn ngây người ra. Giang Hàn nói cô mới là người có chứng lo âu trước hôn nhân.

Lời này lọt vào tai Mộc Tắc, sợ cô dâu tới tay sẽ bay mất nên vội vàng chạy đến chiếm đóng Thẩm Hạ Thời. Không nói hai lời liền dùng những hành động thực tế để chứng minh mình yêu cô đến nhường nào, xong thì bắt đầu dỗ dành, tổ tông đánh mắng chửi bới thế nào cũng được, nhưng mà không thể không lấy anh!

Đêm trước hôn lễ, Mộc Tắc cũng bận rộn ở nhà, chưa kịp gọi điện cho cô. Tối muộn mới nhắn tin cho cô, nói không nhiều lắm, cũng chỉ có ba chữ.

Cảm ơn em.

Thẩm Hạ Thời xem xong, mắt nóng rực. Sự hoảng loạn, lo lắng và sợ hãi về tương lai trong lòng cô tan biến ngay lập tức. Người đàn ông mà cô sắp lấy là Mộc Tắc. Giờ phút này, cô chắc chắn trong tương lai, ngày nào mình cũng sẽ được hạnh phúc và vui vẻ.

Cô nhanh chóng ấn ngón tay vào bàn phím điện thoại, một tin nhắn được gửi đến cho anh. Mộc Tắc đang đứng uống rượu trước cửa sổ kiểu Pháp, nghe thấy tiếng “ding dong” từ điện thoại liền quay đầu lại nhìn. Màn hình sáng lên một câu.

Ông xã, em yêu anh nhiều lắm luôn.

Anh có thể tưởng tượng đôi mắt màu hoa đào của cô gái cong lên khi cô gửi tin nhắn này, còn có khóe miệng quyến rũ hếch lên kia.

Mộc Tắc nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, nâng chiếc ly chân dài trong tay lên, ngửa đầu uống một ngụm. Giữa môi và răng đều tràn ngập vị ngọt của rượu, xoa dịu trái tim đang đập mãnh liệt của anh.

Anh thương em rất nhiều.

Thương đến chết.

@ a i k h i e t

Bảy giờ sáng hôm sau.

Mọi thứ đều yên tĩnh, ánh nắng ban mai mang theo sương mù mờ ảo, gió mát quấn lấy cái lạnh lẽo độc nhất vô nhị của mùa xuân, nhưng biệt thự ở vùng ngoại ô lại rất náo nhiệt, vô số pháo hoa đã sớm nổ vang. Các anh em Hòe Giang và Dạ Oanh đã sớm tụ tập tốp ba tốp năm ở cửa, người nào cũng mặc vest, đeo cà vạt, đủ kiểu, chỉ đợi đại ca ra lệnh, mọi người sẽ xuất phát đi cướp… Bậy! Đón dâu.

Nhị Tứ gọi tất cả mọi người đến, chuẩn bị nâng cao tinh thần mọi người trước khi lên đường: “Nghe này, đợi lát nữa tới thì đập cửa! Có đủ bao lì xì rồi, mặc kệ hai người đàn bà Giang Hàn và Khương Hân kia đi. Nhất quyết phải mở ra một con đường thênh thang cho đại ca chúng ta, để cho đại ca của chúng ta cưới được vợ! Có nghe không?”

Anh em đứng thẳng người, hào sảng đáp: “Có!”

Sau ót Nhị Tứ đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái, quay đầu lại thì thấy Mộc Tắc mặc bộ hỷ phục truyền thống màu đỏ bước ra, bên dưới có viền đen, trên mặt là cặp kính tròn tròng đen, miệng ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu để Trảm Xuân châm lửa cho, hút mấy cái rồi ra lệnh: “Nói nhảm gì vậy, đi thôi.”

Ui mẹ ơi, ăn mặc kiểu gì đây?

Nhị Tứ buồn cười, Trảm Xuân đến gần nói: “Đây là do chị dâu muốn, nói là khi từ nhà đi ra muốn theo hôn lễ truyền thống của Trung Quốc trước.”

Mộc Tắc ngồi trong chiếc Rolls-Royce Phantom. Dàn xe cưới rất xa hoa, Bentley, Land Rover, Ferrari, Lamborghini, siêu xe xếp hàng dài, nhìn thoáng qua cũng không nhìn thấy được chiếc đầu tiên. Siêu xe ở đây dường như đã trở nên không còn xa xỉ nữa, mà chỉ trở thành phương tiện giao thông thông dụng nhất mà thôi.

Sau khi Mộc Tắc ra lệnh, đoàn nhà trai khí thế hừng hực lên đường. Mất một giờ lái xe đến nhà chú Chu, cả hai bên đã sẵn sàng lên đường.

Nhị Tứ lấy phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra, chuẩn bị nếu lát nữa gặp người nào thì sẽ rải hoa cho người đó, nhất định sẽ dọn đường sạch sẽ, rộng rãi cho đại ca!

Khương Hân và Giang Hàn làm phù dâu, đương nhiên thề sẽ bảo vệ cô dâu đến chết. Từ đêm qua, hai người đã thề nguyện với những hoài bão cao cả, không đủ bao lì xì, không đủ thành ý thì cứ mơ được kết hôn với Hạ Hạ xinh đẹp như hoa của bọn họ đi!

Kết quả là, tối hôm quá háo hức, Giang Hàn uống say, làm Khương Hân phải chăm sóc cô cả đêm. Hai người còn không có thời gian nghĩ ra chiêu trò gì để giày vò chú rể, cho đến sáng hôm nay đầu óc vẫn trống rỗng.

Tầng dưới bắt đầu ồn ào, đủ loại âm thanh ầm ĩ lần lượt kéo đến. Thẩm Hạ Thời nắm chặt bó hoa trong tay, bên tai tràn ngập tiếng tim đập của chính mình, càng ngày càng đập nhanh, suýt nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng.

Không lâu sau, ngoài cửa liền vang lên tiếng Nhị Tứ đập cửa rầm rầm, rú lên ầm ĩ: “Mở cửa ra, mở cửa ra, chú rể tới đón cô dâu đây!!”

Giang Hàn hét vào cửa: “Bao lì xì đâu, không có bao lì xì thì không cho gặp cô dâu.”

Anh em bên ngoài ồn ào: “Các cô mở cửa ra là được, mở cửa là có bao lì xì ngay.”

Khương Hân và Giang Hàn đang nghĩ cách gây khó dễ cho đối phương, nhưng bọn họ lại không ngờ tới, cánh cửa này đột nhiên bị Mộc Tắc đá tung ra. Ngay khi đôi chân dài của Mộc đại gia vừa bước vào cửa, trước mắt liền xuất hiện một phong cảnh mỹ nam.

Người đàn ông mặc bộ hỷ phục cổ điển của nhà Đường, ngón trỏ tháo kính đen ném sang một bên. Cả khuôn mặt như được lưỡi dao điêu khắc, mạnh mẽ, rắn rỏi, lông mày rậm, hốc mắt sâu, đôi môi mỏng dưới sống mũi hơi cong, anh nói, “Không chờ được.”

Anh nhàn nhã từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Thẩm Hạ Thời đang ngoan ngoãn ngồi trên giường. Cô gái mặc sườn xám, ngẩng đầu mỉm cười với anh, xinh đẹp đến nao lòng.

Mộc Tắc kìm lòng không đậu, nhếch môi lùi về sau một bước, khoa trương đỡ bàn: “Ông xã bị sự xinh đẹp của em làm cho suýt chết rồi!”

Thẩm Hạ Thời mím môi cười, giơ bó hoa che nửa khuôn mặt, có chút xấu hổ.

Sườn xám là kiểu dáng đặc biệt được thiết kế riêng. Mặt trên mỏng vừa vặn với dáng người, váy bên dưới vô cùng lộng lẫy, thêm hoa văn phượng hoàng và chấm bi. Cô gái trang điểm tinh xảo, mặc hỷ phục nên trên người vừa dịu dàng lại tao nhã, khí chất quyến rũ ngày thường đã giảm đi một chút, khi nâng mắt, cong môi đều lộ ra sự cao quý. 

Mộc Tắc nín thở nhìn cô chằm chằm, nửa quỳ trước mặt cô, nắm tay cô rồi đặt lên một nụ hôn: “Ông đây thật là có phúc khí mới cưới được một nàng tiên như vậy.”

Thẩm Hạ Thời thấy thú vị, hơi kéo gấu váy, nâng chân lên, bàn chân trắng mịn đã đeo đầy vòng chân, phải tìm chìa khóa mới mở được.

Mộc Tắc nóng lòng muốn cưới người, cau mày hạ lệnh: “Mau tìm chìa khóa, nhanh lên!”

Các anh em bắt đầu lục tung các hộc tủ khắp phòng. Mộc Tắc thật sự hận không thể dán mắt vào Thẩm Hạ Thời mọi thời khắc, anh ngồi xổm trước mặt cô không chịu đi, tay thô ráp chạm vào khuôn mặt của cô gái, trơn như trứng, quá mềm mại, tim anh như đang nhảy múa: “Cục cưng của anh rất đẹp!”

Đôi mắt hoa đào của Thẩm Hạ Thời cong lên, lúc ôm đầu anh định hôn thì—

“Tìm được rồi, tìm được chìa khóa rồi!”

Mộc Tắc không rảnh đi lo chuyện đó nữa, anh giữ cằm Thẩm Hạ Thời để lấp đầy nụ hôn mà chưa hôn vừa rồi. Hôn hơi mạnh, trên môi anh đã dính chút son của cô, lòng bàn tay anh lau nhẹ vết son rồi thè lưỡi liếm nó, thì thầm vào tai Thẩm Hạ Thời: “Ngọt, tối nay ông xã nhất định sẽ ăn sạch.”

Thẩm Hạ Thời đỏ mặt, Mộc Tắc cũng không trêu chọc nữa, nhanh chóng tháo vòng chân trên chân cô ra, tìm giày rồi tự mình mang vào cho cô. Anh cúi xuống, ôm người rồi đi ra ngoài.

Chú Chu và dì Lam ngồi hai bên trái phải trong phòng khách. Hai người quỳ xuống kính trà, trưởng bối cho bao lì xì, chúc vợ chồng trăm năm hòa thuận, sớm sinh quý tử.

Sau đó, chú rể bế cô dâu lên ‘kiệu hoa’.

Đoàn xe cưới chạy chầm chậm về phía nhà thờ Église. Đây là nhà thờ đắt giá nhất ở Trừng Dương, nơi đây là chỗ các nhân vật giàu có và nổi tiếng tổ chức đám cưới. Tất nhiên, nếu có tiền cũng không nhất định sẽ được tổ chức ở đây, còn phải có quyền thế và mặt mũi nữa.

Mộc Tắc đặt chỗ ở đây,

Những người dự đám cưới chỉ biết chết lặng!

@ a i k h i e t

Nhà thờ Église có lịch sử thành lập hơn mười năm. Đứng bên ngoài nhìn vào là có thể tận hưởng cảm giác lãng mạn, phong tình của nó. Bức tường cao của tháp đồng hồ, cành dây leo, trang trí bên trong cũng duy trì phong cách châu Âu thời Trung cổ, cố tình phóng đậm chi tiết lịch sử và văn hóa, mang theo nét quyến rũ rất cổ điển của Châu Âu.

Khi đến giờ, mọi người vào giáo đường theo đúng giờ cử hành hôn lễ. Ánh đèn mờ ảo, nhạc nền “I do” vang lên, mọi người yên tĩnh lại.

Mộc Tắc mặc bộ âu phục đen đứng dưới cây thánh giá, mắt nhìn về phía cánh cửa đối diện. Chờ đợi, mong ngóng, hai tay nắm chặt rồi buông ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi, tim đập thình thịch như tiếng sấm, ngay cả hô hấp cũng cố tình đè nén để chậm lại. Trong một khoảnh khắc, anh sợ rằng giờ phút này chỉ là một giấc mơ.

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra từ phía sau, một âm thanh dày nặng vang lên trong lễ đường. Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy cô dâu mặc váy cưới trắng tinh đang đứng ngược sáng.

Ánh sáng ló dạng sau lưng cô, bóng dáng xinh đẹp động lòng người, cô như thiên sứ mặc thánh quang. Khi cô chậm rãi đi về phía Mộc Tắc, anh như nhìn thấy dáng vẻ tương lai của chính mình.

Nhẹ nhàng, tươi sáng, hạnh phúc.

Trong tiếng nhạc nền, giọng nói từ tính ngân nga: “My whole world changed, from the moment I met you…”

Thẩm Hạ Thời hít một hơi thật sâu nhìn người đàn ông trước mặt. Giây phút này, giữa đôi mày sắc bén của anh chỉ đều là sự dịu dàng. Anh cương nghị đứng đó, bờ vai dày rộng đủ để chống chọi mọi mưa gió vì cô.

Khi chú Chu trao tay của Thẩm Hạ Thời cho Mộc Tắc, âm nhạc vang lên phần điệp khúc: “I’ll be by your side till the day I die…”

Anh sẽ bầu bạn bên cạnh em, cho đến ngày anh lìa khỏi cõi trần này.

Cô nhẹ nhàng khoác tay Mộc Tắc, cùng anh bước tới chỗ linh mục dưới cây thánh giá. Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết đoạn đường còn lại, bất luận sinh tử.

Đôi vợ chồng đứng trước mặt cha xứ, cha xứ đọc: “Thưa Chúa, chúng con đến trước mặt Ngài, chứng kiến và chúc phúc đôi uyên ương bước vào lễ đường hôn lễ thiêng liêng. Theo ý Chúa, hai người hợp lại thành một, tôn trọng hôn lễ đến cuối đời, chung thân giai lão, thiên trường địa cửu; từ đây sẽ chung tình cùng bước tới đường trời, thương yêu, giúp đỡ, dạy dỗ, tin tưởng lẫn nhau.” 

Đọc xong, vị linh mục nhìn đôi uyên ương: “Mời cô dâu và chú rể hãy trao lời thề cho nhau.”

Mộc Tắc dịu dàng nhìn Thẩm Hạ Thời, sau đó kéo tay cô đặt lên ngực mình, bàn tay bao lấy mu bàn tay cô.

Xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng tim đập ổn định của anh, bởi vì Thẩm Hạ đến gần, nhịp tim dần dần đập nhanh hơn. Anh chưa nói một lời, nhưng ngàn lời nói cũng không thể nói lên được một thời khắc này.

Trái tim đang đập mãnh liệt vì em,

Phần còn lại của cuộc đời anh, tất cả sẽ giao cho em.

Lễ đường im lặng, mọi người đều nhìn chú rể. Tuy không nghe thấy lời thề của chú rể, nhưng ai cũng thấy được tấm chân tình của anh.

Mắt Thẩm Hạ Thời có chút nóng lên, Mộc Tắc đau lòng cau mày: “Ngày lành, đừng khóc, ngoan.”

Giây phút này,

Cô đã thay đổi lời thề của mình hết lần này đến lần khác, nhưng không có lời thề nào xứng đáng hơn một câu này: “Mộc Tắc, em rất hạnh phúc.”

Di thư của mẹ: Hãy hứa với mẹ, con nhất định sẽ hạnh phúc.

Vâng, bây giờ con đang rất hạnh phúc.

Bởi vì có Mộc Tắc.

Trao đổi lời thề xong, vị linh mục nhìn chú rể: “Mộc Tắc, con có bằng lòng lấy người phụ nữ này làm vợ, cùng cô ấy đăng ký kết hôn; cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh, hay là vì bất kỳ lý do nào khác đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy, chung thủy với cô ấy mãi mãi đến cuối đời hay không?”

Mộc Tắc: “Con bằng lòng.”

Cầu còn không được.

Vị linh mục nhìn cô dâu: “Thẩm Hạ Thời, con có bằng lòng lấy người đàn ông này làm chồng, cùng anh ấy đăng ký kết hôn; cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh, hay là vì bất kỳ lý do nào khác đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, chung thủy với anh ấy mãi mãi đến cuối đời hay không?”

Thẩm Hạ Thời: “Con bằng lòng.”

Thật là vinh dự.

Cha xứ đặt tay hai người vào nhau, nhìn đôi uyên ương: “Cô dâu chú rể hãy trao nhẫn cưới cho nhau.”

Sau khi trao nhẫn xong, vị linh mục mỉm cười: “Tôi tuyên bố, tiên sinh Mộc Tắc và phu nhân Thẩm Hạ Thời đã chính thức trở thành vợ chồng. Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu.”

Khi ánh đèn sáng lên, mọi thứ trên thế giới như trở nên yên lặng. Lúc này, Mộc Tắc và Thẩm Hạ Thời dường như là người duy nhất trong khán phòng. Bọn họ chậm rãi tiến lại gần đối phương, cho đến khi môi chạm môi.

Tiếng vỗ tay như sấm.

Đôi uyên ương thật lâu cũng không tách rời.

@ a i k h i e t

Địa điểm tuần trăng mật của bọn họ được chọn tại một thị trấn nhỏ ở Canada. Khi xuống máy bay, Thẩm Hạ Thời vẫn còn ngủ say. Mộc Tắc không nỡ đánh thức cô, anh ôm cô từ sân bay lên đến taxi. Về tới thị trấn, anh lại cõng cô đi trên con đường mòn trong đêm.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Hạ Thời đã tỉnh dậy, vẫn có chút mơ hồ, lẩm bẩm: “Mộc tiên sinh?”

“Ừ?” Mộc Tắc cong môi, tâm trạng không tồi: “Thẩm phu nhân.”

Thẩm Hạ Thời cười, nhéo nhéo lỗ tai anh. Cô lộn xộn trên lưng, Mộc Tắc sợ cô té ngã, lưng hạ thấp xuống, Thẩm Hạ Thời lập tức nằm trên lưng anh, “Em ngoan chút, đừng để bị ngã.”

Mộc phu nhân mới thăng chức siết chặt eo chồng, ngón tay véo nhẹ vành tai anh: “Tiểu Tắc, phóng đi!”

Thật là phá phách,

Mộc Tắc có hơi bất lực.

Tối qua không nên để cô uống chút rượu, hôm nay cô còn chưa tỉnh táo nữa.

Cô càng ngày càng ồn ào, ngồi thẳng lên lưng anh, hai tay đè lên lưng anh, đạp thẳng hai chân về phía trước: “Tiểu Tắc, xuất phát đi!”

Nói xong,

Một tay cô hất qua không trung, bắt chước một chiến sĩ đang cưỡi ngựa.

Mộc Tắc: “…”

Làm ầm ĩ một hồi, Thẩm Hạ Thời đột nhiên tắt lửa nằm lên lưng anh: “Tiểu Tắc, bổn cung mệt quá.”

Mộc Tắc cõng cô đến phòng đã đặt sẵn. Vào phòng, anh đặt người lên giường, cẩn thận đắp chăn bông cho cô, vỗ nhẹ hai cái: “Nương nương có đói bụng không?”

“Có.” Lẩm bẩm một tiếng, cô trở mình ngủ tiếp.

Mộc Tắc kiểm tra xung quanh, không thấy có nguy hiểm ngầm gì liền đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô. Nhưng nhớ tới cô còn ở trong phòng, Mộc Tắc không dám chậm trễ ở bên ngoài.

Chỉ là khi quay lại,

Cảnh tượng trước mắt khiến anh sửng sốt.

Vừa nhìn là biết Thẩm Hạ Thời vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt xõa dài ngang lưng, khuôn mặt như hoa râm bụt trong nước, đôi mắt đào hoa say đắm lòng người, đôi môi đỏ mọng quyến rũ.

Điều quan trọng nhất là cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, thắt lưng buộc hờ hững, khuôn ngực căng tròn không giấu được lộ ra ngoài, phần bụng phẳng lì dưới khe ngực, đôi chân dài thon thả hầu như đều lộ ra.

Cô đang đỡ bàn, ngửa đầu uống nước, còn có chút mơ hồ không đứng thẳng được, nghiêng đầu, nhìn thấy anh, cô liền duỗi tay hai cánh tay ra: “Ông xã, anh đi đâu vậy…”

Động tác vừa dứt, áo choàng tắm trên người cô rớt xuống theo sau, Mộc Tắc vững vàng đỡ lấy thân thể cô. Liếc xuống một cái liền thấy khung cảnh phập phồng quyến rũ, còn có thể nói là tuyệt diệu.

Anh cúi người, bế người bay lên không trung, bước chân hỗn loạn, hô hấp dồn dập lao vào phòng ngủ.

Lúc sắp bình minh, Mộc Tắc ôm Thẩm Hạ Thời ngồi ở ban công nhỏ ngoài nhà hóng gió lạnh, Thẩm Hạ Thời nửa mơ nửa tỉnh ôm lấy eo anh không buông.

Mộc Tắc để cô ngủ trong lòng, dùng chăn quấn chặt lấy thân thể trần truồng của cô, bên cạnh còn có một chai rượu đỏ, anh thỉnh thoảng cầm lên uống một ngụm, cúi đầu nhìn Thẩm Hạ Thời, cô đã ngủ rồi.

Khi đến đêm hè, gió đêm mát rượi, tiếng gió nhẹ nhàng thoảng qua bên tai, quyện với hương rượu và mùi thơm cơ thể của người con gái. Bầu trời sáng trong vá một vầng trăng khuyết, màn sương mù mịt xung quanh, vài vì tinh tú, mang theo một chút vẻ yên tĩnh của năm tháng.

Mộc Tắc chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ say của Thẩm Hạ Thời. Cô có vẻ không thoải mái, dụi sâu vào trong vòng tay của anh. Mộc Tắc vội vàng ôm chặt lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô, từng chút, từng chút một, thật nhiều tình cảm, thật nhiều dịu dàng.

Bầu trời có ánh trăng sáng, anh có em trong vòng tay.

Em đừng lo lắng, cuộc sống này chỉ vừa mới bắt đầu…

Hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang