Tu Y hai túi trắng khóc thương nhà mình sóng chén âm thầm dọn dẹp không thể không liên tưởng đến những kì tích “ phi thường” của chính hắn ái nhân.
8 ngày trước bảo Kiến Viên Chí đi tưới cái cây, ai ngờ hôm sau cây chết, hiện trường để lại một bã nước lên láng vẫn chưa kịp khô, Tu Y cũng biết thở dài mà an ủi cái giả mất trí Kiến Viên Chí. Động lại một lần Kiến Viên Chí đem hắn gà chạy lạp mất, gà trong thôn vẫn là nuôi kiểu thả rong, nhưng con gà này lại rong tới cái núi sau mặt. Hắn rốt cuộc không hiểu Kiến Viên Chí chăn kiểu gì. Vô số việc xảy ra, nay Kiến Viên Chí tưởng lấy công chuộc tội, thế là đi tông hắn sóng chén,… Tu Y không biết có nên ra thôn kiếm gáo dừa làm chén không nữa,… haizz khổ tâm cái trụ cột gia đình- Tu Y.
Đã nói ban ngày sự lại nói tiếp ban đêm sự, hắn từ cái ngày kia như bật công tắt giống nhau đêm nào cũng làm nũng muốn, Tu Y sau kiếm được cái công tác đầu bếp thì dứt khoát 3 đêm một lần không bàn cãi, hễ mà Kiến Viên Chí có động thì Tu Y gia bạo từ cái đại thỏ bức thành lông xù nhím ném Kiến Viên Chí ra ngoài phòng không thương tiếc, mặc kệ hắn tru cả đêm.
Sinh hoạt thôn thượng là như vậy bình thản sáng đi làm chiều đi dạo vòng nuôi gà, trồng rau, qua nhà Bác phúc đàm đạo đánh cờ, chủ yếu là Kiến Viên Chí bồi, Tu Y im lặng ngồi bên làm tượng.
Cứ tưởng kéo dài 1 năm cốt truyện, nhưng Kiến Viên Chí ở tháng kia mất tích. Tu Y không vội, hắn biết nguyên bản Kiến Viên Chí đã không mất trí nhớ, thì liên hệ với Phẩm Xán sớm hơn cốt truyện.
Tu Y không đi tìm hắn, mỗi ngày kéo dài đi làm trồng rau tối thượng giường ngủ cứ như vậy tiếp tục, bảo sao Tu Y không đi tìm? Hắn không phải vô tâm, Tu Y trong lòng mặc định tin tưởng Kiến Viên Chí sẽ trở lại, hắn bao đời ái nhân sẽ trở về.
Tu Y hắn không biết từ khi nào tâm hắn hoàn toàn trao cho hắn thần bí ái nhân, EQ tăng cao hắn cảm nhận càng nhiều thứ, vui buồn ái hận,…. Nếu có thể hình dung hắn giờ như cái tiện thụ đợi tra công một ngày quay về- hắn tra công đúng thật đã quay về.
Một tháng sau Tu Y đang ngồi xỏm xuống đất chăm sóc hắn vườn rau giờ đã xanh mộng. tưởng tượng lát nữa được bữa rau ngon lành, bụng hắn không cấm reo lên.
Cả người lắm bùn đất hắn đi ra trước nhà cái lu để rửa thì có tiếng động cơ tiến đến một cái màu đen thượng xe hơi dẫm lối lầy đường đất đỏ chạy đến nhà hắn.
Tu Y không kinh ngạc chỉ lẳng lặng nhìn người trên xe bước xuống, mũi giày đen tuyền đặt chân đến mảnh đất không thuộc về nó khí phái sang trọng, y một thân tây trang thẳng tấp. Đầu được vuốt gọn keo, hai khuy áo hoa hồng vàng ánh làm tăng độ quý phái. Giữa bữa chiều ánh hồng phản phất qua y hàng mi mày liễm đôi mắt vô cảm nhìn chính vào hắn- Tu Y.
Biểu cảm của Kiến Viên Chí làm Tu Y trong lòng hơi có chút khác thường, nhưng phía sau giày gót đã xác mình hết thảy, áo trắng váy xòe Tường Ngọc Vi như phát quang ẩn ẩn hiện hiện lộ rõ khí chất- thoáng chốt Tu Y suy nghĩ hắn có phải vừa thấy qua cái là quang hoàn nữ chính không.
Tâm lặng, hắn không rối loạn vì cái gì Kiến Viên Chí biệt tích quay về, vì cái gì cùng cái nữ chủ bên nhau, vì cái gì nhìn hắn như vậy ánh mắt.
Tu y càng biết rõ, người nam nhân này hoàn toàn không nhận thức mình…. Không cần đợi bao lâu để chứng thực thì nam chủ Kiến Viên Chí cũng khoan thai nói trước: “ Ngươi chính là người đã cứu ta một tháng trước đi?”
Cần ta trả lời, tổng tài đại nhân ngươi này căn bản đều rõ mẹ nó ngọ nguồn của lão tử rồi đấy: “ Đúng, ngươi cuối cùng đã quay về”- thành công nói bình thường là cái quà định cho Kiến Viên Chí kinh hỉ, nhưng Tu Y nghĩ bây giờ cũng chả còn gì, mà hắn không thừa nhận giọng mình lúc nãy có chút giấm vị đâu hừm…
Không khí đột nhiên xấu hổ, Phẩm Xán đẩy đẩy chính hắn gọng bạc mắt kiếng trong tay sắp hồ sơ cũng đủ rõ ràng thân phận của vị đại thúc này, nên kéo hòa quan hệ Phẩm Xán đành trước ra đoán gió Bắc: “ A ha, vị này chính là Vĩnh Phúc ca đi, cảm ơn đại ca đã chiếu cố tổng tài nhà chúng ta trong thời gian qua, giờ tổng tài muốn tạ ơn ngươi nên hắn có một số đề nghị đại ca thấy như thế nào”.
Nhìn phía trước danh sách “lễ vật” Tu Y thật sự không để vào mắt, hắn lén hỏi Phẩm Xán “ Nhà ngươi tổng tài lại mất trí nhớ à?” đặc biệt nhấn mạnh từ lại- Phẩm Xán có chút khó đỡ, đúng thật hắn Boss lại bị tai nạn mất trí, chỉ nhớ mang máng có người trước cũng cứu mình một lần nên giờ mới có trả ơn này sự kiện. Hắn nhẹ giọng trả lời “ Đúng vậy nên đại ca ngươi thông cảm cho nhà ta Boss, hắn cũng vì vậy mới không từ mà biệt”
Tu Y: “ Nga~”- Phẩm Xán lại mộng bức uy đại ca ngươi đây là có ý gì a.
Không đợi Phẩm Xán hoàn hồn, Tu Y cũng chả cần nhìn cái kia danh sách liền gật đầu đi trước “ Ta đồng ý hết thảy đi thôi”
Lại lần nữa bị đả thương sâu tam quan Phẩm Xán lôi keo Tu Y hỏi “ Đại ca ngươi không cần đem theo đồ à?”, Tu Y nhanh nhảo đáp chả cần rồi một bước lên xe ngồi đối diện Kiến Viên Chí cùng Tường Ngọc Vi.
Phẩm Xán nguyên bản còn tưởng Vĩnh Phúc còn phải từ biệt hàng xóm, dọn dẹp lấy đồ rồi mới đi, nên Phẩm Xán một cánh tay đắc lực của tổng tài hàng tỷ còn định đi thêm chuyến nữa tiếp vị này đâu, còn cái khí thế bá đạo đó là gì nga không phải nói tốt thẹn thùng đâu, mặc kệ Phẩm Xán cũng nhảy lên xe ngồi kế Tu Y đối diện nhà mình Boss.
Bên TU Y trước cũng đã chào hỏi lo liệu sẵn rồi, theo cốt truyện mà hướng, hắn giờ sẽ lên thành phố làm cái công chức mà Kiến Viên Chí an bài đi, cùng công Tu Y dễ dàng trướng được cái kia 45%, chỉ còn tai nạn kia cốt truyện, hắn có thể yên lặng lui sàn nhận cơm hộp. Nhưng hắn bị trêu trọc mấy đời nào buôn tha nhà hắn nam nhân dễ dàng như vậy, tai nạn đó sẽ là cơ hội cuối cùng của Kiến Viên Chí cũng như của hắn ái nhân. Này quyết định mấy đời sau hai người bọn họ có cái kia tình duyên hay không. Nói hắn tiện thì tiện đi nhưng đồ của hắn đừng nghĩ ai lấy được.