Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô tức giận mắng liên tù tì một đoạn dài, mắng Phó Vực mặt phụ huynh mà tâm hồn học sinh, sau này gặp lại giáo viên chủ nhiệm chắc sẽ bị mắng máu chó đầy đầu.

Phó Vực phất phơ trong gió nửa ngày, chờ Nam Mẫn mắng xong mới run rẩy cúi đầu: “Biết rồi cô giáo Mẫn”.

Vẻ mặt cung kính ngoan ngoãn đó khiến vệ sĩ và trợ lý đằng sau sững người, suýt chút nữa cười thành tiếng.

Nam Mẫn từ bi hỉ xả buông tha cho Phó Vực.

Phó Vực lại lén lút gửi tin nhắn để mách với Dụ Lâm Hải: “Tôi bị vợ cũ của cậu bắt nạt!”

Dụ Lâm Hải: “?”

Phó Vực: “Tôi muốn cô ấy hẹn hò với tôi để chọc tức cậu, sau đó cô ấy nói tôi ngây thơ, còn mắng cho tôi một trận”, kèm gương mặt uất ức.

Dụ Lâm Hải: “…”

Phó Vực: “Lâu lắm lắm lắm rồi tôi không gặp được cô gái nào cá tính và ngay thẳng như thế. Tôi phát hiện ra tôi ngày càng thích cô ấy rồi! Tôi quyết định sẽ chính thức theo đuổi Nam Mẫn!”

Dụ Lâm Hải nhìn chằm chằm hàng chữ dài ngoằng kia, đôi mắt đen như mực đó phủ thêm một tầng sương lạnh, như cơn gió rét buốt thổi qua, cả người chìm trong áp suất cực kỳ thấp.



Anh tắt màn hình điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong đầu chỉ có những lời Tưởng Phàm vừa mới nói.

Nếu lời anh ta nói là thật, thì ba năm trước bố mẹ Nam Mẫn chết trên đường đi sang thành phố Bắc cầu hôn, sau đó không lâu Nam Mẫn lại đến bên cạnh anh, gả cho anh.

Chẳng lẽ anh thật sự là người mà Nam Mẫn thầm thương trộm nhớ suốt mười năm đấy ư?

Nhưng mười năm trước anh và Nam Mẫn chưa từng gặp hay liên quan gì tới nhau cơ mà?

Mười năm trước…

Dụ Lâm Hải nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc lâu, thật sự không thể tìm thấy chút ký ức nào.

Anh mở to mắt, trầm giọng nói: “Hà Chiếu, cậu điều tra cái chết của chủ tịch Nam và phu nhân ông ấy cho tôi. Còn nữa, tìm lại tất cả mọi hành trình của tôi vào mười năm trước, tôi muốn xem lại”.

“Rõ”.

Hà Chiếu đáp lời, hỏi: “Giám đốc Dụ, bây giờ chúng ta quay về thành phố Bắc luôn hả? Không ở thành phố Nam thêm vài ngày ư?”

“Không, về thôi”.

Tâm trạng Dụ Lâm Hải hết sức ủ rũ, hỏi Nam Mẫn thì chắc là chẳng có kết quả gì rồi, chi bằng để anh tự thăm dò.

Còn việc kinh doanh trường đua ngựa đó, cô cũng gạt đi không muốn hợp tác với anh, thì anh cần gì phải mặt dày mày dạn chạy tới nữa?

Anh cười khổ lắc đầu, sống hơn nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên bị một người ghét bỏ và từ chối triệt để như thế.



Nam Mẫn và Phó Vực đi quan sát cả trường đua ngựa to lớn, sau đó khá hài lòng với miếng đất này.



“Với tiến độ này, có lẽ cuối tháng sẽ hoàn công. Tôi cũng có thể dẫn những giống ngựa đáng để kinh doanh từ Nội Mông đến đây, đến lúc đó em cứ chọn một con, tôi giữ lại cho em”.

Đến chòi nghỉ mát dừng chân một lát, Phó Vực nhận lấy nước từ tay trợ lý, cho Nam Mẫn một chai.

Nam Mẫn cầm lấy: “Được, cảm ơn”.

Phó Vực cười: “Chẳng mấy khi nghe được tiếng cảm ơn từ miệng em”.

“Chỉ cần anh không mở miệng nói mấy chuyện không đâu, tất nhiên tôi cũng sẽ lịch sự khách sáo với anh, tôi cũng là người có ăn học”, Nam Mẫn vặn nắp chai nước, ngửa đầu uống.

Cô khẽ ngước cổ, cần cổ xinh đẹp như thiên nga lại càng trở nên hấp dẫn, nó chẳng hề có một nếp gấp nào, Phó Vực thật sự cảm thấy sắc đẹp có thể thay cơm.

“Sắp đến giữa trưa rồi, có đói bụng không, tôi mời em ăn bữa cơm”.

Nam Mẫn uống nốt chỗ nước còn lại, nói:

“Tôi mời anh”.

Anh ta định tặng cho cô một con ngựa, tất nhiên cô cũng phải mời anh ta ăn bữa cơm xem như cảm ơn.

Là chủ nhà, Nam Mẫn đưa Phó Vực đến một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng, bán chủ yếu là món ăn Hoài Dương, khi họ đến nơi thì đồng hồ cũng vừa điểm mười hai giờ, bên ngoài khách khứa xếp thành hàng dài, chờ đến lượt mình.

“Làm ăn cũng khấm khá quá nhỉ. Tôi muốn đến nhà hàng này ăn lâu rồi, nhưng nghe nói không cho đặt trước, mỗi ngày chỉ đón một số lượng khách nhất định, nhiều mánh lới kinh doanh quá mà không biết rốt cuộc mùi vị thế nào”.

Phó Vực khẽ cảm thán, theo Nam Mẫn vào trong, quản lý đang đón khách, thấy cô từ xa đi đến thì vội vàng chạy tới: “Cô đến rồi!”

Nam Mẫn thản nhiên “ừm” một tiếng: “Tôi dẫn bạn đến ăn bữa cơm, nhờ sư phụ Đinh làm vài món đơn giản mang lên là được”.

“Chúng tôi đã sắp xếp và dành ra phòng riêng cho cô trên lầu, mời cô đi bên này”.

Quản lý cung kính mời Nam Mẫn lên lầu.

Phó Vực cũng theo Nam Mẫn lên lầu, hỏi: “Đây cũng là sản nghiệp của Nam Thị à?”

“Không tính”, Nam Mẫn nói: “Là nhà hàng tôi tự mở ra thôi”.

Phó Vực kinh ngạc, kinh doanh nhà hàng, anh ta cũng kinh doanh khá nhiều nhà hàng nhưng mà cái ngành thức ăn nước uống này rất khó làm, chẳng có mấy nhà hàng làm ăn khấm khá được như thế này: “Nhưng mà theo tôi được biết thì nhà hàng này đã mở được năm, sáu năm gì đó rồi mà”.

“Ừ”, Nam Mẫn dẫn anh ta vào phòng, nói: “Nhà hàng này tôi mở nó vào năm mười tám tuổi, thứ nhất là để ăn, thứ hai là kiếm tiền”.

Phó Vực nhíu mày: “Cô là con cả nhà họ Nam đấy, thiếu tiền tiêu chắc?”

“Từ năm ba tuổi tôi đã tự làm việc kiếm tiền rồi, bố mẹ tôi keo kiệt lắm, không nỡ cho tôi tiền tiêu vặt, tôi chỉ có thể tự kiếm”.

Nam Mẫn quen thuộc với phòng ăn này như nhà mình vậy, rửa tay, ngồi trước bàn làm nóng chén và ấm, động tác cực kỳ nhuần nguyễn, hờ hững hỏi: “Anh uống Phổ Nhĩ hay là Long Tĩnh?”

Hai mắt Phó Vực không thể rời khỏi người con gái đang tập trung cho trà nghệ: “Phổ Nhĩ đi”.

Trong lúc chờ cơm, Nam Mẫn trao đổi với Phó Vực thêm một vài phương án kinh doanh trường đua ngựa, đôi bên có chút mâu thuẫn, Phó Vực muốn đi theo hướng sang chảnh, Nam Mẫn lại muốn làm kiểu bình dân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK