"Này, các cậu không thấy nam sinh hay đến lớp chúng ta ké tiết vô cùng ghê tởm sao?"
"Kia không phải là đàn em năm nhất sao? Có tinh thần học tập là tốt mà."
"Cái gì? Cậu không nhìn ra mục đích chính của hắn là theo đuổi Tạ Thời Quyết sao?"
Nghe đến tên Tạ Thời Quyết, Đoạn Hành Dư đang buồn ngủ bỗng cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Hắn mới vừa mua đồ ăn sáng từ nhà ăn, chút ánh mặt trời đã chiếu đến chỗ hắn, một tay hắn cầm ô, đầu óc cũng chậm rãi tỉnh táo lại, "đàn em" người phía trước nói là chỉ hắn?
"Còn tự mình đa tình mà mỗi ngày mang bữa sáng đến cho người ta, giữa trưa hôm qua tôi còn thấy, Tạ Thời Quyết muốn đi ra ngoài ăn cơm, hắn còn mặt dày mặt dạn dính đuôi đi theo."
"Tôi chửi vào mặt nó..."
Đoạn Hành Dư triệt triệt để để sửng sốt.
Hình như hắn đã hành xử quá mức như vậy...
Do ở thế giới kia hai người đều rất yêu nhau, hắn tự nhiên sẽ muốn cứ như vậy mà tiếp cận y, một lần nữa theo đuổi y.
Điều này làm hắn vô tình quên mất, điều này đối với Tạ Thời Quyết có phải là một loại gánh nặng hay không...
Hắn nhớ lại hành động của mình mấy ngày nay, tự cảm thấy hình như thật sự có chút quá phận, lỡ đâu ở đây Tạ Thời Quyết căn bản không thích con trai thì sao?
Tâm tình vui sướng nhộn nhạo vì lon coca ngày hôm qua giờ phút này bị quét sạch sẽ, Đoạn Hành Dư nắm chặt túi bánh báo nóng hầm hập, cười khổ một chút.
Tạ Thời Quyết chưa bao giờ ăn đồ ăn sáng hắn mang đến, xác thật là tự mình đa tình.
Hắn xốc lại tâm tình rồi ngẩng đầu lên, mắt nhìn phía trước, nhanh chóng bước chân đến chỗ nhóm có hai ba nữ sinh.
"Cũng không cần phải nói như vậy đi..." Một nữ sinh cắt tóc ngắn nói giúp Đoạn Hành Dư một câu, ngay sau đó liền nhìn thấy một nam sinh mảnh khảnh đến bên cạnh nàng, hắn vừa thanh thoát lại đĩnh bạt.
Nàng lẩm bẩm: "Đàn em kia trông thật đẹp, căn bản không cần phải la liếm ai, hơn nữa các cậu không cảm thấy... Tạ Thời Quyết đối với em ấy có chút dung túng sao..."
Vì không muốn cô phụ công sức dậy sớm cùng mẻ bữa sáng nóng hổi, hắn vẫn quyết định đi đến phòng học của Tạ Thời Quyết.
Theo thói quen, hắn thấy được Tạ Thời Quyết đang chơi điện thoại ở bàn thứ ba từ dưới lên.
Hắn quyết định sẽ tránh đầu sóng gió.
Nhưng bữa sáng vô tội, không thể lãng phí.
Hắn không giống như thường lệ đưa cho Tạ Thời Quyết một phần trước tiên, mà trực tiếp dừng lại chỗ ngồi của Khâu Hoành Tranh ngay trước mặt Tạ Thời Quyết, đem tất cả bữa sáng cho y.
"Nhiều thế? Đều là của anh?"
Đoạn Hành Dư nhìn thấy Tạ Thời Quyết ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt y vô cùng kém cỏi.
Trái tim Đoạn Hành Dư như bị siết lại, có lẽ bởi vì hắn liên tục đến đây đưa bữa sáng? Quả nhiên y cảm thấy hắn thật phiền...
Hắn ảo não nghĩ bản thân trước đây quá mức vội vàng, tự cảm thấy thế này là cảm động.
"Ừm." Hắn lung tung cười với Khâu Hoành Tranh một chút, "Em thấy bình thường sức ăn của anh khá tốt, nên mua nhiều."
Lúc này hắn không đến bên cạnh đối phương ngồi xuống như thường ngày, mà chỉ tìm đại một vị trí phía cuối lớp đặt cặp xuống.
Màn hình điện thoại Tạ Thời Quyết tối sầm, phản chiếu lại khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng hắn lúc này cũng đã xụ xuống.
"Này, sao đấy? Hôm nay cậu gắt ngủ à?"
Khâu Hoành Tranh đang ăn bánh bao vừa quay xuống liền thấy khuôn mặt bị thiếu 800 vạn của người nọ.
Tạ Thời Quyết không để ý đến hắn.
Theo thói quen, ánh mắt hắn tìm đến vị trí của Đoạn Hành Dư.
Chỗ ngồi của y cách tận ba bốn bàn, hắn có chút nghi hoặc mà hỏi Đoạn Hành Dư, "Hôm nay cậu ngồi phía dưới làm gì?"
Đoạn Hành Dư: "Hôm nay em muốn ngồi cuối một bữa."
Hẳn hôm nay là ngày cuối cùng hắn tới ké tiết.
"Anh hiểu anh hiểu." Khâu Hoành Tranh nở nụ cười, "Được, để anh đây cũng xuống ngồi với cậu."
Vừa mới dứt lời, hắn liền phát hiện Tạ Thời Quyết đang lạnh mặt nhìn chằm chằm hắn.
Khâu Hoành Tranh sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện vừa lúc nãy khi nói chuyện với Đoạn Hành Dư, vụn bánh bao trên tay hắn rớt một ít xuống bàn Tạ Thời Quyết.
"Ngại quá ngại quá." Khâu Hoành Tranh dùng tay phủi phủi một chút, rồi lại lấy khăn giấy lau lung tung, sau đó cầm bịch bánh bao đi xuống ngồi cạnh Đoạn Hành Dư.
Sắc mặt Tạ Thời Quyết càng kém.
"Cậu có muốn nghỉ ngơi không?"
"Hả..." Đoạn Hành Dư do dự một chút, gật gật đầu, "Có."
"Chúng ta chơi game đi, yên tâm, chỗ này gần cửa sau, giáo viên sẽ không để ý đâu."
Sau đó Đoạn Hành Dư liền cùng hắn chơi game, thành công dời đi lực chú ý...
Tiết này giáo viên giảng gì, hắn không hề nghe lấy một chữ nào.
Đoạn Hành Dư chơi mê mẩn, thời điểm tiếng chuông tan học vang lên thì bọn họ lại tiếp tục một ván mới, không thể kết thúc trò chơi trong chốc lát được.
Các bạn học đều đã đi hết.
Tạ Thời Quyết nhéo điện thoại, nhìn về phía hai người đang mải mê chơi game không có chút ý định rời đi.
Hắn có chút không kiên nhẫn, "Có đi không?"
"À, lát nữa không có tiết, tụi tôi còn chưa đánh xong đâu, nếu không cậu đi trước đi." Khâu Hoành Tranh còn chưa ngẩng đầu lên, đã trực tiếp thu hoạch đầu một người khác, sau đó liếc mắt thăm dò màn hình của Đoạn Hành Dư.
Thời điểm Tạ Thời Quyết mở miệng hắn đã sớm bị đánh chết.
Tạ Thời Quyết đứng tại chỗ hỏi, "Trưa nay đi đâu ăn?"
Đoạn Hành Dư ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Quyết một cái, liền thấy đối phương lập tức quay mặt đi.
Hắn lập tức nuốt vào lời định nói, dù sao câu kia cũng không phải đang hỏi hắn...
Khâu Hoành Tranh dùng khuỷu tay huých Đoạn Hành Dư một cái, "Cậu muốn trưa nay ăn ở đâu?"
Giấu đi mất mát trong lòng, tầm mắt Đoạn Hành Dư trở lại trên màn hình điện thoại.
Hắn tỏ vẻ nhẹ nhàng, "Lát nữa đến nhà ăn ăn đi, em còn muốn chơi thêm một ván nữa."
"Được." Thừa dịp đang đợi hồi mạng, Khâu Hoành Tranh trả lời Tạ Thời Quyết, "Lát nữa tôi sẽ cùng cậu ta đến nhà ăn, không thì cậu về trước mua giúp..."
Còn chưa nói xong một câu, Tạ Thời Quyết lập tức rời đi, cũng không thèm quay đầu lại một lần.
Khâu Hoành Tranh há miệng thở dốc, "...Hộp cơm...."
Hắn gãi đầu, nhân vật trong game đã sống lại, liền mặc kệ mà tiếp tục cùng đồng đội gia nhập cuộc chiến.
Hắn nói thầm một câu: "Hôm nay cậu ấy làm sao ấy."
Đoạn Hành Dư quyết định phải theo đuổi y chậm rãi một chút, không thể quá táo bạo, cũng không thể làm phiền y.
Vì thế liên tiếp mấy ngày sau hắn đều không đến ké tiết, cũng không mang đồ ăn sáng đến, thời điểm không có tiết thì cùng Khâu Hoành Tranh chơi game, chơi ngày chơi đêm.
Buổi tối, Tạ Thời Quyết vừa đi học về, phát hiện Khâu Hoành Tranh trốn tiết cả buổi hóa ra là đang trốn trong phòng ngủ chơi game.
"Hoành Tranh Hoành Tranh, bắt nó đi."
Tạ Thời Quyết phát hiện được thanh âm dễ nghe của một nam sinh trẻ tuổi truyền ra từ điện thoại đối phương, giờ phút này đang thân mật gọi tên người nào đó.
Ngay sau đó là âm thanh của một cậu trai khác: "Cho pháp sư con này nhé? Đây chính là tình yêu đó."
À.
Tạ Thời Quyết tìm kiếm trong tủ quần áo, bới loạn từng chồng quần áo ngăn nắp, rồi tùy ý lôi ra một bộ đồ màu đen ngắn tay.
Giờ phút này sắc mặt hắn cũng đen như cái áo này vậy.
Vừa nghe thấy lời này, Khâu Hoành Tranh cũng cười không ngừng được.
Hắn tắt microphone, bất chợt bắt chuyện với Tạ Thời Quyết.
"Này Thời Quyết, cậu có thích người ta không?"
Không chờ Tạ Thời Quyết trả lời, hắn lại tiếp tục, "Nếu không thì để tôi theo đuổi em ấy, còn giúp cậu giải quyết vấn đề."
"Cậu thích?"
"Tôi rất thích, lớn lên đẹp như vậy, tính cách lại tốt. Hơn nữa em ta cũng đã nói em ấy thích con trai."
Cảm xúc nơi đáy mắt Tạ Thời Quyết dao động một chút, "Cậu cũng thích con trai?"
"Cũng không phải." Mắt Khâu Hoành Tranh nhìn màn hình game, ngữ khí lại rất nghiêm túc, "Người khác thì không có cảm giác, chỉ có em ấy thôi."
"Tôi cảm thấy, em ấy rất đáng yêu."
Âm thanh trong trò chơi không ngừng phát ra, cho dù không có lời đáp lại, người kia vẫn không chê phiền mà tiếp tục kêu Khâu Hoành Tranh.
"Này này Hoành Tranh, cùng em tới thu đầu người đi, em đi từ phía sau giết vào, anh đến thu hoạch là được."
Khâu Hoành Tranh click mở microphone: "Được rồi!"
À.
Tạ Thời Quyết bước nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại.
Vô cùng ồn ào.
Tiếp tục chuyên mục vì nhiều thuật ngữ game quá mà con game này mình không chơi nên cũng edit đần lắm, ai sửa được thì nhắc giúp mình nhé, mình cảm ơn nhiều.