• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Huyền Vũ Thiên Thủ!” Lưu Tử Tinh hai tay xuất hiện màu lam phù văn, kết hợp lại tao thành hình dáng giống như huyền vũ,.

Màu lam phù văn giống như thủy lưu một dạng rợn sóng, Lưu Tử Tinh khóe miệng cong lên nhưng ngay sau đó lại cứng đờ.

Bên hông có chút đau!
Không biết là cái tên ác ôn nào ném vào, mẹ nó!
“Trọng Thủy Lưu!” Hai bàn tay đánh mạnh vào nhau, phù văn như nhận lấy cực lớn tác động điên cuồng run lên.

Một dòng sóng từ Lưu Tử Tinh trên người lao lên cản phá về phía đám người.

Vốn dĩ đánh đến đỏ hết cả mắt chúng nhân lại bị tập kích, chưa kịp phản ứng thì đã bị con sóng cho đánh bay.

“Má! Đây là thứ gì!?”
“Ngộp, ngộp thở! nước này tại sao lại nặng như vậy! ”
Có vài cái thực lực không tệ thế nhưng né tránh được sóng lớn, cảnh giác nhìn về vị trí của Lưu Tử Tinh.

Lưu Tử Tinh cũng không làm màu trực tiếp đi ra.

“Người của Ngũ Tà Môn? Bộ dáng này cũng quá kỳ hoa đi! ” Một người bên trong nhìn hắn rồi nói.


Lưu Tử Tinh: “! ”
“Phốc!” Rút ra thanh dao găm trong xương sườn, máu tươi phốc một tiếng chảy ra!
Đám người: “! ”
Lưu Tử Tinh lúc này mới mặt đen nói: “Trong các ngươi ai ném thứ này vào người ta? Đi ra hoặc là để ta tìm tới thì đừng trách ta vô tình!”
Một người khó chịu đi ra chửi: “Ngươi nghĩ ngươi là ai! Hả! Ngươi nghĩ ngươi là ai!!”
Bên cạnh người kéo hắn lại, tức giận đánh vào đầu tiểu tử này: “Con mẹ nó ngươi bị ngu à? Chúng ta là Ngũ Tà Môn, ngươi muốn phản Lão Đại sao?!”
“! ”
Nhầm kịch bản xíu!
Lưu Tử Tinh mặt đen như tro tàn, hắn lúc này giận a! Đang yên đang lành ngồi một góc cũng bị ăn cây dao găm vào người, hỏi xem có tức không cơ chứ?!
Nghĩ đến thế, da đầu của hắn tức đến đều sửng lên, Lưu Tử Tinh thề, nếu tên đó không ra nhận tội mà để hắn bắt được thì lột da hắn đều dám làm!!
Hắn liếc một lượt đám người, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.

Ngũ Tà Môn Đệ Tử cảm thán: “Lão Đại không hổ với biệt dánh Xà Tâm Thú, ánh mắt lạnh lùng cộng thêm cầm thú tính cách! Chậc chậc!”
Bên cạnh một người đẩy vai kẻ đó hỏi: “Này, tên đó là ai thế?”
“Hắc hắc! Để ta kể cho ngươi nghe!.


Một lúc lâu sau, đám người ánh mắt đều tràn đầy sợ hãi nhìn Lưu Tử Tinh, con mẹ nó đây là ác ma sao?
Lưu Tử Tinh: Ta ăn thịt các ngươi chưa, nhìn ta bằng ánh mắt gì thế?
Thấy vẫn không có ai ra thú tội, Lưu Tử Tinh nhíu mày đếm ngược: “Ba! Hai! Một!”
“Hừ! Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?” Ngay lúc đếm tới số một, một thanh niên sắc mặt anh tuấn tà dị bước ra chỉ vào Lưu Tử Tinh nói.

Quân Thiên Tú dưới ánh mắt khó hiểu của Lưu Tử Tinh tiếp tục nói tiếp: “Ngươi là rác rưởi trong mắt ta! Không chỉ thế! Tất cả người ở đây đều là rác rưởi!”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Thằng trẻ trâu nào đây?
“Ting! Tìm thấy Khí Vận Giả!”
[Khí Vận Giả: Quân Thiên Tú!]
[Người xuyên không, sở hữu Thù Hận Hệ Thống, hấp thu càng nhiều thù hận đổi càng nhiều quà]
Lưu Tử Tinh: “Ngoài ta ra còn có người có Hệ Thống?”
“Ting! Hệ Thống là Thiên Đạo ban phát, đương nhiên ngoại trừ ta, là do người tạo ra!”
Lưu Tử Tinh biến sắc, sao ta lại ngửi thấy mùi đại lão ở đây?
Quân Thiên Tú cười kiêu ngạo, trong lòng thì nghe Thù Hận Hệ Thống thông báo đã sảng tới tận trời!
“Keng! Từ XXX thu được 15 thù hận điểm!”
“Keng! Từ XXX thu được 73 thù hận điểm!”
“Keng! ”
“Keng! Từ Lưu Tử Tinh thu được 1 thù hận điểm!”
“Uhm?” Quân Thiên Tú nhíu mày, ta đều chỉ thẳng mặt hắn chửi, sao lại thu được ít như vậy?
Thử lại một lần xem sao!
“Này! Ta nói ngươi đấy! Lưu Tử Tinh phải không? Ngươi thật xui xẻo a! Ta ném đại một thanh dao găm cũng đâm trúng ngươi!”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Tay gân xanh nổi lên, mặt đen như mực, hắn tức nhất là khi bị người khác sỉ nhục về vận khí, lão tử 16 năm là để ngươi trêu chọc sao?

“Keng! Từ Lưu Tử Tinh thu được 999 thù hận điểm!”
[Nguy Hiểm! Nguy Hiểm! Nguy Hiểm!]
Quân Thiên Tú: “???”
Chuyện gì xảy ra? Giải thích kỹ càng một chút không?
[Lưu Tử Tinh: Xuyên Không Giả, có Hệ Thống trong người! Tiên Thiên Khí Vận 50/50 xui thì xui cực kỳ, hên là chả ai bằng! Thủ đoạn tuy không nhiều nhưng chất lượng lại không phải Ký Chủ có thể so! Đánh giá: 99,9999% Ký chủ sẽ chết nếu đánh lên!]
Quân Thiên Tú chớp chớp mắt, nước đi vừa rồi có chút sai, có thể đi lại được không?
Lưu Tử Tinh không biết lúc nào rút ra Nguyệt Sa Đao, ánh mắt như đồ tệ vậy, hung hăng đánh giá Quân Thường Tiếu như đang suy nghĩ nên chặt từ đâu trước!
Quân Thiên Tú biểu thị: Từ từ, ta gan nhỏ, ngươi đừng tới đây!!
Bỗng dưng một ý tưởng hiện lên: “Hệ Thống, hắn biết ta có Hệ Thống chưa?”
“Keng! Đối phương đã biết rõ thân phận của Ký Chủ!”
“! ”
Gay go! Kiểu này phải làm bất ngờ mới thoát được!
Một tay để sau lưng, lặng lẽ móc ra một tấm Linh Phù.

Lưu Tử Tinh Hệ Thống kêu: “Ting! Ký Chủ, hắn ta định dùng Truyền Tống Phù rời đi!”
Lưu Tử Tinh liếc hành động bí mật tưởng không ai biết Quân Thiên Tú, khóe miệng cong lên, gọi ra Tinh Thần Thú.

Cả hai như đồng hóa làm 1, Lưu Tử Tinh giơ hai tay lên cao, kết thành một thủ ký hình mặt trăng! Tiểu xà tuy không có tay nhưng lại dùng đuôi!
“Quỷ Nguyệt Quan Tinh Đồ! Quỷ Nguyệt Phong Thiên!”
Trên trán hắn xuất hiện một hình xăm mặt trăng, hào quang từ đó bắn thẳng lên trời!
Trên không hiện Quỷ Nguyệt! Thiên cũng không thoát!
Bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, chỉ có một vầng trăng màu đen quỷ dị!
Một loại áp lực vô hình rơi xuống làm rất nhiều người khó chịu, giống như thể bản thân bị nhốt vào một lồng giam vậy!
Quân Thiên Tú biến sắc, nhanh chóng bóp lấy Truyền Tống Phù!
“! ”
“! ”
“! ”
Qua một lúc lâu, phân chịm cũng không có, hắn bị dọa cho mặt trắng bệt!
“Keng! Ký Chủ ngươi đừng vùng vẫy, đối phương đã nhận ra ý định của ngươi!”
Quân Thiên Tú: Vừa xuất gia cứ tưởng hé lộ ra thực lực đôi chút, ai ngờ gặp đại boss! Ta hận a!!
Hắn cười xấu hổ nhìn Lưu Tử Tinh: “Haha, lão ca! Ngươi có thể vì cùng quê hương mà tha cho tiểu đệ được không?”
Lưu Tử Tinh mỉm cười, trong tay Nguyệt Sa Đao bị đao ý gia trì, hắn nhẹ nhàng chém về phía trước một nhát!
Bán Nguyệt Đao, đao khí như bán nguyệt lao lên tàn phá chung quanh.

Lướt ngang người của Quân Thiên Tú một cái, người còn lại đều nuốt nước bọt.

Trên mặt đất xuất hiện một rãnh đường đao dài, kéo từ Lưu Tử Tinh bắt đầu đến hơn trăm mét.

Quân Thiên Tú: “! ”
Mẹ nó, quá đáng sợ!!
Lưu Tử Tinh vuốt vuốt Nguyệt Sa Đao cười nói: “Để ta đâm một cái xem sao?”

Híp mắt cười, ác ma biểu hiện!
Quân Thiên Tú sợ tới run người, vận dụng cả 2 đời kinh nghiệm, quỳ rạp xuống đất hô cha gọi mẹ: “Ô ô ô! Lão ca ngươi quá dọa người! Bảo bảo sợ! Bảo bảo còn nhỏ!”
Đám người chung quanh: “! ”
Con mẹ nó, lúc trước hùng hồn lắm mà!
Lưu Tử Tinh không nói gì từ từ bước tới hắn, trong tay Nguyệt Sa Đao bị Đao Ý gia trì cả người sắc bén lạnh lẽo.

Quân Thiên Tú cái này bức sợ nha! Vì cầu sống trong cái chết, không chút hổ thẹn nói: “Lưu lão ca thực ra ta vừa rồi chỉ là thử ngươi có phải giống như lời đồn hay không thôi! Tiểu đệ thực ra đã hâm mộ đại danh của Lưu lão ca từ lâu rồi, ngài là tiền bối không nên so đo gì! Tiểu đệ là sinh ra trong gia tộc nhỏ, nay đều đã chết dưới tay ác bá! Xin ngài lượng thứ cho, lần này tham gia Bí Cảnh không chỉ vì để cao thực lực mà còn muốn tìm một nơi nương tựa! Phi! Tông môn để có nhà về! Xin ngài giơ cao đánh khẽ giúp cho tiểu đệ có thể gia nhập Ngũ Tà Môn!”
“Vừa rồi dao găm cũng không phải là của ta, ta chỉ là trẻ nhỏ nói bậy!”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Đám người: “! ”
Trên đời có người vô liêm sỉ như thế sao?
Lưu Tử Tinh xoa xoa mắt, có thể là dao găm không phải của tên này thật!
Thời khắc này một cái Ngũ Tà Môn tiểu tốt đi tới, giơ lên dao găm cho Lưu Tử Tinh: “Lão Đại! Hắn nói dối, trên dao găm có khắc tên của Quân Thiên Tú!”
Quân Thiên Tú: “! ”
Lưu Tử Tinh: “! ”
“A! Tiểu lão đệ, ngươi đã sẵn sàng đầu thai chưa?”
Quân Thiên Tú: “Không! Không!! Không!!!”
Hét lên 3 tiếng không, bộ dáng như là cái thiếu nữ nhà lành bị hiếp bức!
Lưu Tử Tinh cười lạnh, trong tay Nguyệt Sa Đao giơ lên.

Dưới ánh mắt sợ hãi của Quân Thiên Tú, Tống Tuyền Vi đi tới, không nói một lời đánh vào đầu Lưu Tử Tinh: “Chơi vui chưa! ”
Lưu Tử Tinh từ sư tử trạng thái trở thành mèo con một dạng: “Nha! Nha! Ta rời đi!”
Quân Thiên Tú: “! ”
Thì ra còn có một cá thể đáng sợ hơn!
Ngũ Tà Môn: “Sư Tỷ uy dũng! Sư Tỷ mạnh nhất! Đánh bại ác thú!”
Lưu Tử Tinh: Lũ phản bội!
Quân Thiên Tú khóe miệng run run, cái tông môn kỳ hoa gì đây?
Tống Tuyền Vi bỗng nhiên nhìn sang hắn, Quân Thiên Tú run lên theo bản năng.

“Gia nhập Ngũ Tà Môn không?”
Quân Thiên Tú không nói gì, Lưu Tử Tinh đã cướp lời: “Tiểu tử, khôn hồn thì đồng ý! Ta nói cho ngươi hay cô nàng này chơi độc! Sống hay chết là tại người! A!!”
Lưu Tử Tinh bị Tống Tuyền Vi đánh vào gáy, ngất đi!
Quân Thiên Tú: Tốt tàn nhẫn!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK