Nàng tử nhỏ lớn lên trong viện nuôi dưỡng “ngựa gầy”, không chỉ nàng mà có rất nhiều tiểu nữ tử số phận hẩm hiu, trong đó không ít bé gái bị chính người nhà đem đi cầm cố, cũng có những tỷ muội đã nhuốm phong trần, đương nhiên vẫn có một số tỷ muội được người nhà tìm kiếm, hỏi thăm, thậm chí vận số tốt một chút còn được chuộc thân, trở về cùng cha mẹ đẻ. Mặc dù nàng sống một thân một mình đã quen, oán hận với gia đình cũng phần nào nhạt dần, nhưng thuở nhỏ không ít lần nàng thầm hâm mộ những cô nương có gia đình, người thân.
Nhiều năm trôi qua, nàng không còn chờ đợi người thân nữa. Sau khi quyết định theo Trịnh Lan, nàng càng ngày càng ỷ lại vào người nam nhân này, bởi vì bản thân nàng cũng không có năng lực tự lập.
Đột nhiên người được gọi là mẫu thân xuất hiện, bất ngờ tựa một viên đá đột ngột ném xuống miệng giếng tĩnh lặng, khơi dậy những bọt nước lăn tăn, khiến trái tim nàng không ngừng giao động.
Trong thâm tâm nàng có chút chờ mong, nhưng đồng thời cũng đầy e ngại và băn khoăn giữa những mâu thuẫn, đến mức nhất thời không dám mở cuốn sổ hé lộ toàn bộ chân tướng của bản thân. Nàng sợ… chờ mình nơi đó là những tổn thương mà Tiểu Viện khó lòng chịu đựng được.
Trịnh Lan dường như hiểu được sự chần chờ, lo lắng sâu trong tim nàng, chàng đóng sổ gấp lại, bỏ vào trong ngăn tủ gần đó, nghiêm túc nhìn Tiểu Viện, chậm rãi nói: “Ta để ở đây, lúc nào nàng muốn, thì tự mình mở ra xem.”
Tiểu Viện gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Cảm tưởng như tất cả sóng gió đã qua đi một khoảng thời gian rất dài, phủ Trạm Vương điện hạ ngày càng có nhiều gia nhân hơn, Mạnh gia bị Trịnh Lan ‘nhắc nhở nhẹ nhàng’ cũng ‘vui mừng’ đón chào nhóm lưu dân tá điền vào phủ, cho bọn họ ăn sung mặc sướng, mỗi ngày thầy nhóm thầy giáo của Mạnh gia lại cần mẫn dạy đám con cháu nhà họ Mạnh phương thức trồng trọt, chăn nuôi.
Thẩm Vô Cữu vội vã mở rộng lực lượng tư quân của Thẩm thị tại Hàng Nam, bận đến tối mắt tối mũi, nhưng toàn bộ đều phải tiến hành âm thầm trong bóng tối nhắm tránh tai mắt của người ngoài. Thi thoảng hắn lại nhớ tới gương mặt u buồn kiều diễm của nữ tử gặp tại hoa viên Mạnh phủ ngày đó, nhưng hoàn toàn chẳng có một chút thời gian dư giả, nhàn nhã để đến gặp mặt giai nhân. Từng chút, từng chút, với tham vọng của đương gia Thẩm thị, nhóm tư quân chẳng mấy chốc đã lên đến con số mấy vạn người. Thuở niên thiếu Thẩm Vô Cữu từng theo Tiết tướng quân chiến đấu tại chiến trường Tân Man, vì thế cũng có một phần quân công trên người. Cũng vì thế hắn chỉ cần đơn giản đổi tên lực lượng vũ trang của Thẩm gia thành “Hàng Quân”, Mạnh Khải Lễ dù cả năm chỉ quanh quẩn trong phủ không ra đến ngoài cửa, nhưng lại sở hữu lực lượng mật thám tinh nhuệ, chỉ cần một đợt sóng ngầm nổi lên ông ta cũng dễ dàng tỏ tường tất thảy, như một kẻ chơi cờ ngồi trong màn trướng ung dung khống chế toàn bộ bàn cờ Hàng Nam trong lòng bàn tay.
Bên ngoài Mạnh phủ, ẩn vệ của Ngũ Độc lặng lẽ quan sát tất thảy, tựa như bọ ngựa bắt ve sầu, chim hoàng tước ở phía sau.
Sáng hôm sau, Tiểu Viện cả đêm thức trắng, mệt mỏi đứng dậy mặc quần áo, nắng mai mong manh xuyên qua khung cửa sổ rọi vào phòng, ánh sáng mờ ảo, Tiểu Viện cầm theo đèn pha lê tú cầu đi thẳng tới thư phòng.
Hồ Điệp đã dậy từ sớm đang chuyên chú luyện công, thấy Tiểu Viện hất áo choàng đi ra, vội vã theo sau nàng.
Mở sổ gấp, bên trong ghi cặn kẽ về cuộc đời của Ngọc Lâu Xuân, đặc biệt là thời gian bà ở Giáo Phường ty, mỗi một thời điểm đều được ghi chép cực kỳ rõ ràng. Thời điểm nhìn thấy bốn chữ “Kinh Sư Song Tuyệt” lòng nàng thoáng run lên.
Danh hiệu này, từ ngày còn thơ bé nàng đã được nghe thấy rất nhiều trong chốn câu lan. Nhớ đến dung mạo tuyệt sắc của Ngọc Lâu Xuân, quả thực là thứ nhan sắc có một không hai trong truyền thuyết.
Hồ Điệp đứng bên ngoài thư phòng chờ nàng, phía Đông mặt trời dần ló rạng, nắng sớm tinh khôi, vàng ươm tràn xuống mọi ngóc ngách của căn viện. Nắng Hàng Nam ấm áp, nhu hoà, cho dù đã vào đông.
Tiểu Viện từ trong phòng bước ra, ánh mắt nàng mờ mịt, trái tim không thôi thổn thức, cả đêm thức trắng, hiện tại sắc mặt nàng có chút xanh xao.
“Giúp ta trang điểm. Ta muốn xuất phủ.”
Hai người mới đi được mấy bước, đã thấy Trịnh Lan hai tay khoanh trước ngực tựa trước cửa tử nguyện trước thư phòng.
“Ái phi cần người đi cùng không?”
Tiểu Viện nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng đáp: “Không cần đâu.”
Trịnh Lan gật đầu, phân phó Hồ Điệp bảo vệ nàng chu toàn.
Chuyện này vốn là việc riêng tư. Thời điểm ban đầu khi quyết định đưa cuốn sổ gấp kia cho nàng, Trịnh Lan vốn luôn mong mọi rồi sẽ kết thúc tốt đẹp. Cho dù thế nào nàng cũng cần đối diện với mẹ đẻ của mình, quá khứ của mình, thân phận của mình. Còn chàng, chàng luôn sẵn sàng ở phía sau hỗ trợ, giúp đỡ, là điểm tựa vững vàng của Tiểu Viện, mặc kệ nàng lựa chọn thế nào.
Bởi vì chàng vô cùng hiểu, phận làm con cái, tiếp nhận sự thật mẫu thân ruột thịt từng mang thân phận nữ tử phong trần, cần nhiều dũng khí đến nhường nào.
Thời điểm sắp rời đi, Tiểu Viện quay đầu, nhìn Trịnh Lan vẫn kiên nhẫn đứng một mình nơi đó, cẩn thận dặn dò Hồ Điệp chăm sóc nàng….
Ngọc Lệ đàn xã, cách Tuần phủ không xa, nằm ngay trên đường Án Sát Ti. Gã tuỳ tùng của Thẩm Vô Cữu đã nói, khoảng cách giữa Nhị Phân Viện và các viện của thế gia đại tộc Hàng Nam vốn không xa nhau là mấy. Vì Trịnh Lan đang có chút khúc mắc với nhóm thế gia vọng tộc Hàng Nam, cho nên Hồ Điệp dứt khoát cầm theo đoản kiếm dắt bên hông. Võ công của nàng mặc dù kém Dơi, nhưng thân thủ lại cực kỳ nhanh nhẹn.
Hồ Điệp nhảy xuống xe, Tiểu Viện theo sau bước xuống, ánh mắt thoáng đảo qua tấm biển ghi Ngọc Lệ Đàn xã, lại nhìn vào bên trong viện. Ngay cả đến một gã thủ vệ, hoặc gia đinh đều không thấy, như muốn thể hiện thái độ không cự tuyệt bất kỳ khách nhân nào của chủ nhà.
“Sao đến một thủ vệ cũng không thấy vậy?” Tiểu Viện nhịn không được nói thầm. Vì chẳng có lấy một người gác cửa, Tiểu Viện nhấc váy bước thẳng vào, bỗng nhiên nàng nghĩ đến có thể sẽ bị người khác nhìn thấy, vì vậy động tác thoáng chậm lại.
Từ ngày còn nhỏ, nàng vẫn luôn mơ về người thân của mình, có lẽ đại đa số những nữ tử phong trần đều là người có hoàn cảnh nghèo khổ, cơ cực, đến mức gia đình phải bán con gái đi. Nhưng nào ai đánh thuế giấc mơ, Tiểu Viện thi thoảng không kiềm lòng được lại có chút suy nghĩ viển vông, mong gia đình mình là phú hộ khá giả, đứng đắn, có lẽ âm kém dương sai mà bị lạc mất con gái trong một ngày hội chùa đông đúc, hoặc bị kẻ môi giới lừa gạt bắt cóc mất con. Đặc biệt khi còn bé, lúc bị sai sử làm việc quá mức mệt nhọc, hay bị miệt thị, chửi bới nặng nề, Tiểu Viện đều mơ mộng một ngày nào đó người nhà sẽ tìm lại nàng, đưa nàng trở về, kết thúc cơn ác mộng mệt mỏi này.
Nhưng mà… mẹ đẻ của nàng… vậy mà… cũng là nữ tử phong trần. Nhìn quy mô của Ngọc Lệ Đàn xã, Tiểu Viện có thể dễ dàng đoán ra, Ngọc Lâu Xuân có vẻ là người không thiếu tiền, vậy mà bao nhiêu năm trôi qua, bà chưa từng thử đi tìm nàng một lần? Tiền Thục Viện là muội muội của nàng, vậy thì thời điểm bà ấy và Tiền Trọng Mưu qua lại với nhau là khi nào?
Đủ câu hỏi giằng xé, chồng chất trong lòng, Tiểu Viện chần chờ không muốn bước vào. Đúng lúc này Hồ Điệp ở phía sau thoắt cái xông lên phía trước, xoay đoản kiếm trong tay đỡ một mũi tên bắn thẳng về phía đôi chủ tớ. Mũi tên bị chệch hướng, cắm xuống ngay trước mắt Tiểu Viện.
Tiểu Viện cẩn thận quan sát mũi tên, đầu tên hình tròn làm bằng gỗ, hiển nhiên chủ nhân của mũi tên bắn ra nhằm mục đích cảnh cáo, phủ đầu.
Nàng ngước mắt nhìn lên nóc nhà, bên trên là một nam tử thân hình vạm vỡ, to cao, cả người phủ trong ánh nắng vàng rực, khiến sau lưng hắn như được dát lên một vầng hào quang lấp lánh.
Bởi vì ngược nắng, Tiểu Viện phải híp mắt lại một lúc mới nhìn ra được người kia. Đó là bóng dáng không thể quen thuộc hơn.
Thời khắc này, Kim Tam cũng nhìn rõ nữ tử vừa đến. Trong mũ chùm là dung mạo tuyệt mỹ hiếm người sánh được, nháy mắt, gã rơi vào cơn thất thần.
“Tam ca!” Tiểu Viện hét to.
Hồ Điệp kinh ngạc nhìn vương phi, lại nhìn kẻ đang cầm cung nỏ đứng trên nóc nhà. Rõ ràng gã kia là một kẻ giang hồ, người cả quãng đường túc trực hầu hạ bên cạnh Tiểu Viện như Hồ Điệp hoàn toàn không thể nhìn ra giữa vương phi xinh đẹp, cao quý nhà mình và kẻ đô con, cục mịch kia có chút quan hệ nào.
Lúc này người trong nhà mới nghe ra được động tĩnh, giọng nói không giấu được sự hoảng hốt, vội vã, nữ tử nhấc váy, cấp tốc nói với ra: “Ai ở bên ngoài?”
Lời còn chưa dứt, bóng đen trên nóc nhà đã hoàn toàn biến mất không thấy bóng đáng.
Ánh mắt Tiểu Viện và Hồ Điệp đều rơi xuống nữ tử trong viện. Mà đập vào mắt nàng đầu tiên chính là đóa Hoa Điền đỏ thắm giữa hai hàng lông mày đen nhánh, tựa một đoá sen nở rộ giữa ánh nắng tinh khôi đầu đông.