BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 59
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Phòng chứa đồ tối mù, bên trong chất chồng rất nhiều những thùng giấy, còn có hai cái tủ lớn. Tủ là kiểu phía trên kính, nhìn được bên trong, phía dưới thì không thể. Trong tủ là những chiếc áo blouse trắng chưa mở bọc niêm phong xếp chồng lên nhau.
Đó không phải thứ các cô cần, thế nên hai người một mèo nhào vào đống thùng giấy mà tìm kiếm. Bạch Thiến dùng đèn pin chiếu sáng, thoáng cái đã tìm được thùng đựng đồ bảo hộ cùng bao chân, bao tay. Cục Than xòe vuốt rạch mở thùng. Nó nhảy nhót lung tung, khiến phòng chứa đồ trở nên thật hỗn loạn.
Những đồ lặt vặt cứ ném thẳng ra sàn, Hạ Vị Sương và Bạch Thiến bắt đầu cởϊ qυầи áo, đồ mùa hè chỉ nhoáng cái đã cởi xong. Tiếp đó, hai người lấy hai bộ đồ bảo hộ, nhét quần áo cũ dính máu và mồ hôi vừa cởi ra vào đó. Hai bộ đồ ấy không kéo khóa kín, cứ thế mà quẳng lên người Cục Than. Cục Than đeo trên lưng một bộ, miệng ngậm một bộ, lao ra khỏi phòng chứa đồ. Nó biến lớn cỡ bằng chiếc xe, vào sẵn tư thế chuẩn bị xuất phát ngay trước ô cửa kính trên hành lang. Mà Hạ Vị Sương và Bạch Thiến đã cởϊ qυầи áo lại bắt đầu mặc đồ bảo hộ. Đây là lần đầu tiên các cô mặc thứ đồ này, khó tránh khỏi chuyện hơi luống cuống chân tay. Cũng may có thể hỗ trợ nhau nên vẫn xem như khá thuận lợi.
Nhìn đến miệng vết thương sau lưng Hạ Vị Sương, Bạch Thiến không khỏi xuýt xoa một tiếng, nhưng cũng không hỏi nhiều vào lúc này. Bao tay, bao chân đều mang đầy đủ, phần mặt không thể nào che kín hoàn toàn, các cô bèn mang khẩu trang, lại xé thêm một bộ đồ bảo hộ khác quấn quanh đầu. Nhưng làm thế thì đồng nghĩa với việc phải từ bỏ tầm mắt. Đây là hành động khá mạo hiểm. Song, hiện tại các cô không có nhiều lựa chọn.
“Mấy thứ này làm sao đây?” Bạch Thiến kéo bộ đồ bảo hộ trùm đầu ra một chút, nhìn những thứ đồ lặt vặt của cả hai trên sàn.
“Mặc kệ nó, cứ để đó đi.”
“Không sao à?”
“Không sao.”
Ba lô, đèn pin và mấy chai cồn của hai người nằm ngổn ngang trên sàn, nhìn như sẽ dẫn Tang Lộ đến đây. Nhưng trên thực tế, trong căn phòng này đã có mùi của các cô, mấy thứ này ngược lại sẽ có tác dụng yểm hộ. Hạ Vị Sương cố ý dùng chân đá ba lô đến trước chiếc tủ, sau đó cùng Bạch Thiến chui vào tủ trốn. Ngăn dưới chiếc tủ khá rộng rãi, một số ít đồ linh tinh được các cô dời lên ngăn trên. Đóng cửa tủ, kéo kín “trùm đầu”, Bạch Thiến khẽ huýt sáo một tiếng.
Cục Than nhận được tín hiệu, lập tức đập vỡ cửa kính thủy tinh, xông ra ngoài giữa gió đêm rít gào. Người nó cũng đen như tên, khiến cho bộ đồ bảo hộ màu trắng trên lưng trông đáng sợ hệt như một hồn ma giữa đêm tối.
Vừa chuẩn bị đâu vào đấy chưa lâu thì Hạ Vị Sương trốn trong bóng tối đã nghe thấy bên ngoài phòng chứa đồ vang lên những tiếng động kì quái. Nhóp nhép, nhóp nhép. Rất khẽ, lại cực kì chói tai, khiến xương khớp người ta cũng phải ngứa ngáy theo.
Một cơn gió thổi đến qua khung cửa sổ vỡ vụn, len vào khe cửa he hé của phòng chứa đồ. Cửa phòng giật nhẹ, phát ra một tiếng kẽo kẹt ngắn ngủi trong bóng tối.
Tiếng động kì quái kia tạm dừng một chút. Rõ ràng trước mắt tối đen nhưng Hạ Vị Sương vẫn có thể mường tượng ra cảnh Tang Lộ kéo lê thân hình khủng khiếp đang dừng lại quan sát tại hành lang thế nào. Như thật sự thấy được hình ảnh ấy ngay trước mắt, cô thấy Tang Lộ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đăm đăm vào mọi thứ. Chị ta có được sức mạng đáng sợ không tài nào địch lại, mang đến bóng tối khổng lồ nhất giữa đêm đen.
Sau đó, tiếng động kì quái kia lại vang lên lần nữa, càng lúc càng gần.
Nhóp nhép, nhóp nhép… Cùng với hơi thở lạnh băng rất khẽ, cảm giác mềm mại, dính nhớp bước dần đến cửa.
Kẽo kẹt…
Cửa bị mở ra hoàn toàn.
Tiếng động kia mò đến gần, từ ngoài cửa, từ vách tường, từ mặt đất,… như thể từ bốn phương tám hướng, tựa nước lũ âm thầm khuấy động từ biển sâu.
Giây phút ấy, Hạ Vị Sương không kiềm được mà nín thở, không dám phát ra một tiếng động nào.
Ngay sau đó là những tiếng túi nilon cọ xát, là tiếng đèn pin bị đụng đến va chạm với mặt sàn, là tiếng động kì quái không tài nào hiểu được…
“Ha…”
Hạ Vị Sương nghe thấy tiếng bật hơi u lãnh mà Tang Lộ phát ra. Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe rất rõ, nhưng sau này khi hỏi Bạch Thiến, Bạch Thiến lại nói mình không nghe được.
Đột nhiên, Bạch Thiến bên cạnh dường như vừa bất cẩn giật mình. Loại đồ bảo hộ với chất liệu không thể xem như mềm mại này hễ cọ xát là sẽ phát ra tiếng động. Cho dù tiếng động ấy rất rất nhỏ, nhưng khi nó vang lên bên tai Hạ Vị Sương thì lại chẳng khác gì tiếng sấm.
Tang Lộ sẽ nghe thấy sao?
Hạ Vị Sương nghe được Tang Lộ bước qua những thứ đồ lặt vặt, lộn xộn, chậm rãi tiến gần về phía này. Cô nhắm chặt hai mắt, song vẫn có thể nhìn đến những khối màu sặc sỡ, không thể nói rõ đó là màu gì, biến ảo vô định hình, lan tràn đến vô tận.
Tiếng động kia dừng lại.
Có lẽ cửa tủ sắp bị mở ra.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài tòa nhà lại vang lên một giọng nói hết sức rõ ràng giữa đêm tối yên tĩnh: “Không ổn, mọi người cẩn thận!”
Là giọng của Hạ Vị Sương.
Tiếng nói kia còn chưa kịp dứt thì Tang Lộ đã vội lao ra ngoài, khiến những thùng giấy và túi nilon trên mặt đất đồng loạt phát ra những âm thanh hỗn loạn. Sau đó, cô vụt qua khung cửa sổ vỡ, chạy về phía phát ra giọng nói.
Đằng xa vang lên một tiếng va chạm, sau đó là tiếng thứ gì đó rơi tõm xuống nước. Hạ Vị Sương nặng nề thở dốc mấy hơi, phổi đau như muốn nổ tung. Vừa rồi cô căng thẳng đến mức quên luôn mình đã có chuẩn bị từ trước.
Cô ngừng xe ở một chỗ có thể đâm thẳng xuống con sông mà không có gì cản trở, đầu xe đã quay sẵn ra sông. Cửa xe không khóa, chìa khóa đặt dưới đệm ghế. Cục Than không cần làm quá nhiều, chỉ cần có thể nổ máy xe, hạ cửa sổ, sau đó đạp chân ga để xe lao xuống sông là đủ. Còn giọng nói kia là do Hạ Vị Sương ghi âm sẵn trong điện thoại không sim. Điện thoại không có mật khẩu, giao diện vẫn để ở ứng dụng ghi âm, ấn một cái là phát.
Bắt một con mèo lái xe, bấm điện thoại. May mà Cục Than thông minh, kết hợp thêm dị năng của Bạch Thiến mới có thể làm được. Có điều nó ghét nước, chỗ khó khăn nhất trong chuyện này chính là Cục Than không biết bơi. Nhưng vẫn còn may, Cục Than có năng lực biến thân, có thể xử lí được.
Tang Lộ bị dụ đi rồi. Thứ cô sắp đối mặt chính là hiện trường giả như Hạ Vị Sương may mắn chạy ra đến xe nhưng lại bị nước sông cuốn đi. Nếu thuận lợi thì trong một khoảng thời gian khá dài sắp tới, Tang Lộ sẽ luôn lặn theo con sông, truy tìm tung tích Hạ Vị Sương. Mà Hạ Vị Sương và Bạch Thiến trên bờ sẽ có được thời gian thở dốc.
Nhưng điều đó không có nghĩa các cô có thể dừng lại, ít nhất là không phải hiện tại. Ngọn lửa thiêu đốt ngoài hành lang còn chưa dập, sẽ nhanh chóng lan đến nơi này nhờ những vật dẫn cháy.
Kéo bộ đồ bảo hộ quấn trên đầu xuống, Hạ Vị Sương đẩy cửa tủ, cùng Bạch Thiến chui ra ngoài, rồi túm lấy ba lô và túi nilon trên sàn, nhanh tay thu thập đồ đạc. Các cô lấy một ít đồ có thể dùng đến như đồ bảo hộ, khẩu trang các thứ, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, thoát khỏi bệnh viện, nhân lúc lửa chưa kịp bén tới.
Sợ sẽ gặp phải Tang Lộ còn chưa rời khỏi, cả hai không đi từ cửa trước mà chạy ra cửa sau. Cho dù đường ở đây khúc khuỷu, tối tăm, nói không chừng sẽ bị xác sống tập kích thì vẫn tốt hơn là đụng độ với Tang Lộ.
Vết thương trên người đã chết lặng, khi cọ xát với đồ bảo hộ thi thoảng vẫn nhói đau. Hạ Vị Sương thở dốc, nắm tay Bạch Thiến, cùng nhau thất tha thất thểu chạy về trước. Ra khỏi bệnh viện không lâu, Cục Than thu nhỏ ướt mem cả người cũng đuổi kịp.
Có lẽ không lúc nào chật vật hơn hiện tại.
Vòng qua một con phố, bước chân Bạch Thiến hơi chậm lại. Cô kéo Hạ Vị Sương, ý nói mình đã chạy hết nổi.
Thật ra Hạ Vị Sương cũng sắp không gắng gượng nổi nữa. Hai chân cô đau nhức không thôi. Khoang miệng và cổ họng khô như sắp nứt toác.
Tạm thời dừng lại nghỉ ngơi một lúc vậy.
Những xác sống lang thang, vật vờ gần đó chú ý đến các cô. Chúng quay đầu, ăn ý đồng loạt tiến gần đến người sống. Cục Than không biến lớn, vẫn dùng hình thể nhỏ nhắn ấy mà xông lên ngăn cản. Hạ Vị Sương và Bạch Thiến thì tiến vào khu dân cư. Bạch Thiến dường như đã kiệt sức, Hạ Vị Sương bèn đón lấy cái rìu chữa cháy trong tay chị mà đi đằng trước.
Tiếc là vì dụ Tang Lộ rời đi, các cô đành phải bỏ xe và những đồ đạc bên trong. Nếu không, hiện tại hai người cũng không đến mức phải chật vật như thế.
Sau một phen đánh nhau chóng vánh, hai người một mèo cuối cùng cũng tiến vào một căn hộ đơn nguyên chung cư tại lầu ba.
Khi các cô đến, cửa đã mở sẵn. Rõ ràng căn hộ này đã bị người ta càn quét qua. Phòng bếp trống rỗng, nhưng trong nhà rất sạch sẽ, hoàn cảnh cũng khá tốt. Hẳn là hộ gia đình này đã đi từ sớm.
Khóa trái cửa ra vào, Hạ Vị Sương lại kiểm tra các cửa sổ. Xác nhận tất cả đều đóng kín, khóa trái, kéo màn, cô mới không nhịn được mà ngả xuống sô pha nghỉ ngơi.
Từng thớ cơ trên người không một chỗ nào là không run rẩy. Hạ Vị Sương kéo khẩu trang xuống, hít thở thật mạnh. Cô vừa đói vừa khát, lại lười đứng dậy tìm đồ ăn, thức uống. Cục Than cũng gần hệt như cô, nằm bẹp trên sàn nhà, mệt đến bất động.
Trái ngược với Hạ Vị Sương và Cục Than, Bạch Thiến lại không lập tức nghỉ ngơi mà dùng khăn giấy trên bàn lau khô nước trên người Cục Than, sau đó vỗ vỗ vai Hạ Vị Sương, nói: “Cởi đồ ra đi. Vết thương sau lưng em cần xử lí, nếu không sẽ nhiễm trùng, tới đó lại khổ.”
“Em mệt quá, không muốn nhúc nhích.”
“Vậy em cứ nằm đi.” Bạch Thiến mỉm cười, giọng hơi khàn.
Ngón tay Hạ Vị Sương hãy còn run rẩy, cô kéo mở lớp dán trước ngực. Bộ đồ này muốn cởi thì phải lột từ trên xuống. Lúc lột ra, không biết có phải lớp vải dính vào vết thương sau lưng hay không mà Hạ Vị Sương cảm thấy như mình đang lột da chứ không phải lột quần áo.
Trong nhà u ám, Bạch Thiến bật đèn pin lên xem xét rồi kinh ngạc nói: “Sao lại nhiều mảnh kính như vậy?”
Thảo nào vết thương cứ đau mãi.
Ngoài đó ra, những chỗ khác trên da Hạ Vị Sương cũng đỏ bừng, phồng rộp, thoạt trông rất tệ. Bạch Thiến lo lắng nói: “Mấy chỗ khác trên người em cũng phải rửa qua mới được. Đây là dính cái gì?”
Nói đoạn, cô dùng tay kéo đồ bảo hộ xuống, không nhịn được mà nói: “Sao nó cứ dính dính. Không được, em phải cởi hết quần áo ra, bằng không khô lại là dính cứng.”
Đó là cái gì? Đương nhiên chính là dịch nhầy tiêu hóa của Tang Lộ.
Hạ Vị Sương cũng biết không nên để lâu, bèn cởi hết đồ bảo hộ ra, lộ cả thân thể. Bao tay, bao chân cũng không cần đến nữa, dứt khoát lột hết. Để lộ mùi là chuyện khó tránh khỏi, đành phải nghỉ tạm rồi lại đổi chỗ khác.
Bạch Thiến cũng cởi đồ bảo hộ ra. Trời quá nóng, mặc một lúc đã bí đến đầy mồ hôi, vô cùng khó chịu.
“Không biết chỗ này có bị cắt nước không.” Bạch Thiến nói, “Chốc nữa đi tắm em nhìn xem phòng bếp có gas không, tốt nhất là nấu nước nóng tắm.”
“Vâng.”
“Em chờ tí.”
Bạch Thiến tìm tòi trong căn hộ một lúc, may mắn tìm được một hộp thuốc gia đình nhỏ. Bên trong không có quá nhiều thứ, chỉ có nhiệt kế, nhíp, băng cá nhân, Povidone cùng mấy loại thuốc thường dùng. Cô bật đèn pin, dùng nhíp cẩn thận gắp những mảnh kính găm vào thịt sau lưng Hạ Vị Sương ra. Quá trình ấy kéo dài mà đau đớn. Cuối cùng, vết thương đau đến tê rần, thế mà lại dễ chịu hơn một chút.
Xử lí hết vụn kính, Bạch Thiến buông cái nhíp dính máu, nhỏ giọng nói: “Tiểu Sương, chốc nữa chắc em phải tự lo rồi.”
“Chị Thiến?”
Một tiếng ‘bịch’ trầm đục vang lên bên cạnh. Hạ Vị Sương kinh ngạc quay đầu, thấy Bạch Thiến ngã trên thảm, nằm im lìm.
Chiếc đèn pin rơi xuống đất, chiếu ra ánh sáng u ám. Gương mặt Bạch Thiến đỏ bừng, rơi vào hôn mê.
_____________
Danh Sách Chương: